webnovel

Chương 55: Quán nhỏ kỳ lạ

編輯: Nguyetmai

Vốn Khương Tiểu Nguyệt còn định cho ông chủ biết sự lợi hại của mình. Nhưng ở đây càng lâu, cô bé lại càng thấy mình không hề lợi hại chút nào, quán này mới gọi là lợi hại!

"Hu hu hu, sao có thể như vậy được…"

Khương Tiểu Nguyệt cảm thấy con tim mong manh dễ vỡ của mình vừa dính một đòn trí mạng 10 nghìn sát thương!

Đến hiện giờ An Hổ Uy vẫn không hiểu được Diablo 2 mà Nạp Lan Hồng Vũ chơi là gì. Có điều, khi nãy hắn ta cũng nhìn thấy được chút gì đó thông qua màn hình.

Khi hắn ta tiến vào trò chơi thì lập tức bị kinh hãi.

"Mình đã đi tới một thế giới khác? Biến thành một người khác?"

An Hổ Uy kinh hãi nhìn bốn phía xung quanh:

"Cho dù là ảo ảnh thì không thể lợi hại vậy chứ?"

Phương Khải tốn nước bọt giải thích một hồi, sau đó hướng dẫn hắn ta cách chơi cơ bản, An Hổ Uy mới phát hiện hóa ra đây chính là trò chơi mà bọn họ nói.

Có thể thăm dò và chiến đấu trong một thế giới giả lập? Nhập vai vào một nhân vật khác?

Hắn ta cảm nhận được sự mới lạ trước nay chưa từng có, chẳng trách ngay cả vị đại nhân kia cũng…

An Hổ Uy bắt đầu cảm thấy hứng thú.

"Hóa ra còn có thứ thú vị như vậy!"

"Cha vừa mới chơi thì đến Den of Evil (hang động tà ác) mà cày cấp!"

Vào thời khắc mấu chốt, An Thành ngồi phía bên kia cũng có chút lương tâm, nhắc nhở cha mình một câu.

"Den of Evil?! Nghe có vẻ rất nguy hiểm…"

Ánh mắt An Hổ Uy chìm xuống, hắn ta hô lên:

"Cung Hách, chọn một đội tinh binh ưu tú nhất, cùng bản tọa xông vào Den of Evil!"

"Tuân lệnh!"

Ngày đó Cung Hách định gây chuyện, cuối cùng may mà có An Thành đuổi ra ngoài, cho nên không bị xếp vào danh sách đen của quán net. Gã nhanh nhẹn chọn ra mấy tên tinh binh đứng hàng đầu tiên:

"Cậu, cậu, cả cậu nữa! Ra khỏi hàng! Đi theo thành chủ đại nhân tới Den of Evil!"

Không lâu sau, An Hổ Uy dẫn theo năm, sáu tên tinh binh và Cung Hách chuẩn bị xuất phát.

Phương Khải ngẩn ra nhìn cảnh tượng này:

"Còn có kiểu chơi game thế này à?"

Ở một chỗ khác, Nạp Lan Hồng Vũ, Phúc lão dẫn theo đám người An Thành đánh giết một đường, tiến vào quân doanh bên trong tăng viện.

"Fallen! Nhiều Fallen quá!"

Vừa ra khỏi cửa lớn nơi đóng quân thì họ đã gặp phải một bầy Fallen, Phúc lão hét lớn:

"Sorceress mau tìm Fallen Shaman đi, đừng để nó thi triển thuật phục sinh!"

Nạp Lan Hồng Vũ vừa bật Blessed Aim (chúc phúc chuẩn xác), vung đao lên, một vòng sáng nóng rực tỏa ra xung quanh!.

"Kỹ năng gì vậy? Tôi cảm thấy tỉ lệ chính xác của mình tăng cao!"

Trong phiên bản này, pháp thuật cũng có thể bị trượt (miss), bởi vậy Blessed Aim có thể phát huy hiệu quả rất lớn. Một vòng sáng bay lên dưới chân An Thành, vài chiêu pháp thuật đánh lên người bầy Fallen Shaman nấp ở phía sau một cách cực kỳ chính xác. Cả bầy Fallen Shaman hét thảm một tiếng, ngã xuống tại chỗ.

"Quá trâu bò!"

An Thành quay đầu lại, nhìn thoáng qua đám Fallen ngã xuống như ngả rạ, lập tức giơ ngón tay cái lên:

"Hệ chiến sĩ trâu bò vậy cơ ạ?"

Nạp Lan Hồng Vũ cười lớn:

"Mấy nhóc xài pháp thuật cũng không tồi đâu!"

Phương Khải nhìn cảnh bọn họ khen ngợi lẫn nhau, cảm thấy buồn cười. Hắn quay về chỗ ngồi của mình.

"Hừ, chơi vui thế cơ à?"

Nhóc loli Khương Tiểu Nguyệt thấy mấy người lớn chơi sung sướng như vậy thì dẩu môi, tỏ vẻ khinh thường.

***

Khi đạt tới cảnh giới Nguyên Hà, linh khí trong cơ thể tu sĩ hội tụ thành sông, có thể tự mình điều khiển những loại pháp khí phi hành ít tiêu hao linh lực để di chuyển.

Thành phố lớn như thành Cửu Hoa số tu sĩ từ bên ngoài tới cũng không ít. Sau khi săn giết yêu thú, tìm kiếm thiên tài địa bảo hoặc thăm dò di tích cổ, việc tới một tòa thành lớn để nghỉ ngơi dưỡng sức, nghe ngóng tin tức cũng là chuyện thường.

"Nơi này có chuyện gì xảy ra vậy?"

Bạch Lãng là một tu sĩ ở nơi khác đến. Đi cùng anh ta còn có một tu sĩ nam tuổi trung niên và một tu sĩ nữ mặc đồ đỏ.

Trước đó họ nhận được tin tức về một loại linh thảo quý hiếm. Ba người đã hẹn gặp nhau trên con đường vắng vẻ này, sau đó sẽ cùng đi. Nào ngờ vừa tới thì lại thấy lượng lớn quân Cửu Hoa tụ tập ở đây.

Nữ tu sĩ mặc đồ đỏ trợn mắt ngoác mồm:

"Chẳng lẽ phát hiện ra kế hoạch của chúng ta rồi à?"

"Sao có thể vậy được!"

Bạch Lãng cười nói:

"Tuy rằng loại linh thảo này quý hiếm, nhưng vẫn chưa đáng để điều động nhiều quân Cửu Hoa như vậy. Hơn nữa đây là trong thành, hẳn là cũng không có chuyện gì lớn xảy ra đâu, để tôi đi hỏi thăm thử."

Bạch Lãng đi tới hỏi vài câu, thái độ của quân Cửu Hoa cũng không tồi, có điều…

"Thành chủ đại nhân và phó thống lĩnh dẫn theo mấy tinh binh đi đánh quái ở hang động tà ác?"

Bạch Lãng ngơ ngác không hiểu gì, đây chẳng phải là Câu lạc bộ Internet Khởi Nguyên hay sao? Hang động tà ác ở đâu ra?

Hơn nữa, anh ta nhìn theo hướng tên lính kia chỉ, không phải là thành chủ đại nhân đang ngồi yên ổn trong quán hay sao?

Anh ta còn đang suy nghĩ, đột nhiên một bóng người mặc áo bào xanh lam tiến vào trong quán.

"Hình như đây là… người của Lam Diễm Các?"

Lý Hạo Nhiên vừa tới đã thấy mấy người An Thành đang bắt đầu càn quét quái vật ở quân doanh."

"Mấy người đánh quái ở quân doanh mà không gọi tôi à?!"

Lý Hạo Nhiên kêu lên một tiếng, vội vàng đặt linh tinh lên quầy. Y tiện thể liếc Khương Tiểu Nguyệt:

"Sao hôm nay lại đổi thành một cô nhóc thế?"

Có điều, y không có thời gian để ý tới chuyện này, chỉ vội vàng vào game:

"Mau mau mau, phòng bao nhiêu vậy? Tôi đang làm nhiệm vụ thợ rèn! Mau bật cổng teleport cho tôi!"

Bạch Lãng: "???"

"Không phải nói là hang động tà ác à? Sao lại biến thành quân doanh rồi?"

"Sao tôi biết được chứ?"

Tên binh sĩ vừa trả lời Bạch Lãng cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra:

"Anh muốn biết thì vào đó mà xem, có ai cản đâu."

Những binh sĩ này đều biết rõ, hôm qua, ngay cả Ảnh vệ cũng bị chủ quán đá đít đuổi đi. Tuy rằng bọn họ không nhận được mệnh lệnh rút quân, thế nhưng An Hổ Uy vẫn chưa hạ lệnh, đương nhiên họ không dám phá đám chuyện làm ăn của Phương Khải.

Bạch Lãng mơ mơ màng màng đi vào trong quán net:

"Diablo 2 màn 1, 8 linh tinh? Resident Evil 1, 5 linh tinh? Thứ gì vậy trời?"

Sau đó trên màn hình của Nạp Lan Hồng Vũ xuất hiện một con ác ma to lớn, hình thể như trâu.

"Thợ rèn xuất hiện rồi! Mau tới đây! Ở chỗ ta này!"

"???"

Bạch Lãng thấy tiếng kêu, vội vàng chạy tới sau lưng Nạp Lan Hồng Vũ. Trên màn hình máy vi tính, Nạp Lan Hồng Vũ giơ tấm chắn nhỏ lên, một con ác ma vô cùng to lớn xông tới trước mặt trong nháy mắt.

Ầm!

Chỉ một đấm đã đập bay Nạp Lan Hồng Vũ cầm khiên bay ra ngoài.

"Con quái vật này lợi hại quá, lão phu sắp không chịu nổi được nữa rồi, mau tới đây!"

"Ặc…"

Bạch Lãng sững sờ, không phải ông ta vẫn đang ngồi ở đây sao? Không chịu nổi cái gì chứ?

"Đến ngay đây!"

Bạch Lãng nghe thấy mấy tiếng kêu truyền tới từ gần đó, sau đó mấy tên Sorceress hấp tấp chạy tới, điên cuồng phóng pháp thuật băng, lửa, sét!.

"Dùng Lực trường tĩnh làm suy yếu nó đã!"

"Lão Bộ, triệu hồi mấy con sói lên đỡ đòn đi!"

"Lão phu đi cắn máu cái đã! Mấy người gắng chịu một lúc! Bộ xương già của lão phu sắp bị nó đập nát rồi!"

Nạp Lan Hồng Vũ đau đớn gào thét, ngồi ở phía sau cắn máu liên hồi.

Sau đó, Bạch Lãng nhìn thấy mấy con sói mới xuất hiện trên màn hình vừa xông lên đã bị hai cánh tay của con ác ma cường tráng kia đánh bay.

"Ngăn nó lại! Mau ngăn nó lại! Đừng để nó xông tới đây!"

An Thành cuống cả lên, vừa gào thét, vừa liên tục thi triển skill.

"Thứ quái gì vậy trời?"

Bạch Lãng chỉ thấy mấy người này rõ ràng đang ngồi đàng hoàng trên ghế, sao họ gào thét mãnh liệt chẳng khác nào sắp chết vậy?

Chẳng lẽ mấy người trong màn hình kia…

Anh ta ý thức được một khả năng thần kỳ!

"Này này! Tôi nói mấy người đó nha!" Phương Khải đen mặt đứng dậy: "Lúc chơi thì bỏ cái khoản trao đổi bên ngoài đi được không hả? Gào thế này thì cách tám trăm dặm vẫn còn nghe thấy đấy."

Ngay sau đó, thấy gương mặt xa lạ của Bạch Lãng ở phía sau, Phương Khải bèn hỏi:

"Khách mới tới hả? Anh muốn chơi gì? Diablo 2 hay Resident Evil?!"

"Ờ…"

下一章