Qua rừng mưa nhiệt đới này chính là bến cảng Thương Túc.
Chín giờ tối, ánh trăng xuyên qua đầu tán lá, Thời Cẩn đưa Khương Cẩm Vũ đến bến sông. Cậu thanh niên im lặng suốt dọc đường như có điều gì cần suy nghĩ, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi: "Chị em vẫn ổn chứ?"
Tới lúc bị đưa đi cậu mới biết chị mình đã hồi phục trí nhớ.
"Ừ."
Khương Cẩm Vũ thở phào nhẹ nhõm, hai hàng lông mày thả lỏng ra, nói: "Hung thủ là Ôn Thi Hảo."
Thời Cẩn trả lời đơn giản hai từ: "Anh biết rồi."
"Làm sao anh biết…"
Khương Cẩm Vũ còn chưa dứt lời thì đột nhiên Tần Trung hét lên: "Cậu Sáu, cẩn thận!"
Thời Cẩn nhanh như chớp kéo phắt Khương Cẩm Vũ lùi về phía sau anh.
"Pằng!"
Ngày mười bốn tháng Tám, ngày vui của Tần Minh Lập và Ôn Thi Hảo.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者