Đây không phải lời hờn dỗi, Thời Cẩn của tuổi mười tám đã chuẩn bị sẵn sàng để chết cùng cô rồi.
Bên ngoài trời đã gần tối hẳn, đèn trên tầng gác nhỏ bỗng sáng lên. Cô quay đầu lại, nhìn thấy Thời Cẩn đi về phía mình, khuôn mặt của anh hiện tại và khuôn mặt của thiếu niên trong ký ức chồng lên nhau.
"Em ở đây làm gì thế? Sao không bật đèn lên?"
Khương Cửu Sênh giang tay ra, ôm chầm lấy anh.
Thời Cẩn vuốt ve khuôn mặt cô, hỏi: "Em sao vậy?"
Cô khẽ lắc đầu: "Em đang nhớ lại chuyện lúc trước."
Thật may mắn, may mà cỗ quan tài đó vẫn chưa được dùng đến.
Cô kiễng chân lên, tựa mặt vào vai Thời Cẩn, nhỏ giọng rủ rỉ bên tai anh: "Tám năm nay không có anh ở bên, em gặp đủ kiểu người, cũng biết được thế nào là phồn hoa và náo nhiệt, nhưng vẫn luôn cảm thấy trống vắng. Em cảm thấy sống chỉ là sống thôi, bởi vì chưa chết nên mới sống. Lúc đó em không hiểu được, bây giờ mới hiểu ra."
Thời Cẩn hỏi cô: "Em hiểu điều gì?"
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者