Tô Phục nhìn đồng hồ, đã bảy giờ sáng rồi. Cô ta day trán hỏi: "Sao thế? Hỏng chuyện rồi à?"
Gã đàn ông kia lúng búng quanh co, sợ sệt đáp: "Khương Cửu Sênh quá giảo hoạt, lôi chị Thanh xuống nước rồi, mấy người ở quán bar đều bị sa lưới."
Ban đầu vốn chỉ muốn để cô ta nếm thử mùi vị bồng bềnh như thiên đường thôi, ai ngờ lại bị cắn ngược lại một cú.
"Hừ." Tô Phục cười lạnh một tiếng, nhìn chiếc nhẫn trên tay mình rồi như tự nói với bản thân: "Dù đã mắc chứng trầm cảm, nhưng cô ta vẫn là một con nhím hung hãn."
Không dễ bắt được, cũng không dễ chạm vào.
Hóa ra Thời Cẩn lại thích kiểu phụ nữ gai góc đầy mình như vậy sao?
Người đàn ông ở đầu dây bên kia run rẩy nói: "Là do chúng tôi làm việc không chu toàn."
Ánh mắt Tô Phục hơi sững lại rồi chợt lạnh đi: "Xử lý cho sạch sẽ vào."
"Vâng!"
Vừa cúp máy, trợ lý đứng ngoài cửa đã gọi cô: "Chị Tô, bản tin chào buổi sáng sắp bắt đầu rồi. Còn mười lăm phút nữa ghi hình trực tiếp ạ."
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者