"Không sao, không sao".
Anh Bảo kịp thời phản ứng lại, chợt cảm thấy mình không nên sốt sắng như vậy. Đâu phải là cô không quen biết chú quốc vương, chú ấy cũng chỉ muốn dẫn vợ sắp cưới đi cùng thôi mà không phải à?
Dù sao đây cũng là nhà của cô, sân nhà của cô, cô hoảng sợ cái gì chứ?
"Đi thôi Anh Bảo, phải đi chào hỏi khách khứa rồi." Đường Phi Mặc lên tiếng, rồi lại nói với bé Dâu: "Bé Dâu, em chơi ở đây đi, anh với chị phải đi tiếp khách, rảnh rỗi sẽ quay lại chơi với em, được không?"
Bé Dâu không nói gì mà chỉ giương mắt nhìn Đường Phi Mặc, rất muốn họ đừng đi mà ở lại cùng chơi với mình.
Nhìn thấy cô bé tiếc nuối như vậy, Đường Phi Mặc sờ sờ túi áo, đúng lúc tìm thấy một cái kẹo que ở bên trong. Cái kẹo này là lúc cậu ta mua đồ ở cửa hàng tiện lợi, nhân viên bán hàng đã đưa cho cậu ta thay cho tiền thừa.
Cậu lấy chiếc kẹo ra, đưa cho bé Dâu: "Bé Dâu, anh cho em cái kẹo que này có được không?"
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者