"Mã Hạo Đông! Này! Mã Hạo Đông!"
Tiêu Vũ Thiên đập cửa ầm ầm mới khiến anh ta chú ý. Mã Hạo Đông thấy cô có vẻ rất tức giận thì gỡ tai nghe xuống, hỏi: "Làm sao vậy?"
Anh ta ngừng gảy guitar. Căn phòng yên tĩnh lại. Tiêu Vũ Thiên ấn đầu, nói: "Anh gây ồn ào như vậy, tôi không thể làm việc được. Anh có thể yên tĩnh một chút không?"
Thì ra mình làm phiền cô. Mã Hạo Đông đã quen ở một mình nên lúc chơi guitar không nghĩ đến sẽ làm phiền người khác. Giờ nữ thần đã phản đối, anh ta chỉ có thể ngừng lại: "Được! Tôi không chơi nữa!"
Mã Hạo Đông đặt guitar xuống: "Nhưng mà tôi thấy chán lắm. Hay là em chơi với tôi đi?"
Tiêu Vũ Thiên liếc anh ta, mắng một câu "Ấu trĩ" rồi nói thẳng: "Tôi còn phải làm việc. Anh tự chơi đi!"
Tiêu Vũ Thiên không quan tâm anh ta có thấy nhàm chán hay không. Cô đi về phòng, thấy xung quanh đã yên tĩnh thì tiếp tục làm việc. Đợi cô làm xong thì đã rất muộn rồi nên cũng đi nghỉ luôn.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者