Cô vẫn còn do dự. Không còn cách nào khác, anh quyết định tự mình làm.
Hoắc Vân Thâm vươn tay túm lấy cổ áo cô, kéo cô vào.
"A..."
Cảnh Hi hoảng sợ hét lên. Cô mất đà, lại ngã vào lòng anh.
Lần này, anh không đẩy cô ra mà tiện thể ôm cô vào lòng luôn.
Cửa thang máy khép lại, bắt đầu đi lên. Vệ sĩ của anh cũng rất tự giác quay đi chỗ khác, coi như không thấy họ.
Trong không gian nhỏ hẹp này, có thể ôm người phụ nữ của mình trong tay, Hoắc Vân Thâm cảm thấy mình như con thuyền tìm được bến đỗ, được nghỉ ngơi sau những tháng ngày lang thang trôi dạt vậy.
Giống như tìm được một điểm tựa.
Cảnh Hi à, có thể ôm em như vậy, thật tốt biết mấy.
Còn Cảnh Hi, cô đang bị sốc. Quốc vương bệ hạ đang ôm cô, nhưng việc này chỉ khiến cô thấy rợn tóc gáy.
"Bệ hạ... Có thể buông tôi ra không?"
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者