Đây là lần đầu tiên Hoắc Vân Thâm đi chợ mua đồăn nên cảm thấy rất mới lạ. Hơn nữa anh cảm thấy những người trong đóđều rất tốt, còn xem anh và Hứa Hi Ngôn là một cặp vợ chồng nữa!
Chỗ như vậy, đương nhiên anh phải tới thường xuyên rồi.
Hứa Hi Ngôn liếc nhìn anh một cái, không biết nói gì: "Anh quáđẹp trai. Dẫn anh đi mua thức ăn, tôi thấy giống như mình đang lừa người khác để mua đồ vậy."
Thật ra thì Hứa Hi Ngôn không muốn người ngoài dùng ánh mắt khác thường nhìn Hoắc Vân Thâm ngồi xe lăn. Cô lại càng không muốn người khác thấy anh tàn tật nên cho rằng cuộc sống của bọn họ rất khó khăn, vì vậy mới không lấy tiền đồăn.
Cô không phải ăn xin, Hoắc Vân Thâm lại càng không phải.
Hoắc Vân Thâm nhìn chằm chằm cô mấy giây, kín đáo trả lời: "Hay là lần sau chúng ta đi siêu thị mua thức ăn đi!"
Siêu thị không lộn xộn như chợ, cũng sẽ không có các bà cô nhiều chuyện đứng nói này nói nọ.
"Ừm, được." Hứa Hi Ngôn đồng ý.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者