Bầu không khí bỗng trở nên lạnh ngắt.
"Chị cả, tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta có thể vứt bỏ đơn giản đến vậy sao?" Tiểu Lại Miêu đỏ mắt hỏi.
Ánh mắt Nữ Hoàng hơi đổi, cuối cùng vẫn lạnh lùng nói: "Từ lúc lập đội ngũ tôi đã nói với mọi người rồi, tôi làm tất cả mọi điều đều là để giết được sinh vật đó, người khác có thể nói đến chuyện tình cảm, còn tôi thì không có tư cách đó, đó là mệnh của tôi."
Nói xong, Nữ Hoàng quay người đi thẳng.
Bạo Quân siết chặt tay, ánh mắt hiện đầy tơ máu nhưng lại không thể thốt ra câu nào.
Sắc mặt Thiên Đố cũng âm u, cúi đầu không nói.
Tiểu Lại Miêu rơi nước mắt nhưng vẫn cắn chặt môi.
Hoàng Phủ Bình Tình kéo Hàn Sâm đuổi theo hướng Nữ Hoàng, nhưng Nữ Hoàng lại đi hết sức nhanh, lúc hai người đuổi theo ra ngoài thành bảo hộ thì đã không thấy bóng người kia đâu cả.
"Có lúc tôi cũng không hiểu nổi, rốt cuộc Nữ Hoàng là người như thế nào?" Hoàng Phủ Bình Tình thở dài nói.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者