webnovel

War.

Tác giả: Silent_113e
Chiến tranh
Đang thực hiện · 12.6K Lượt xem
  • 4 ch
    Nội dung
  • số lượng người đọc
  • N/A
    HỖ TRỢ
Tóm tắt

Chapter 1Chương 1:

Paige tỉnh lại trên một chiếc giường khung sắt được trải một tấm ga màu trắng tinh. Thậm chí còn phảng phất đây đó mùi xà phòng. Cô ngồi dậy, hai tay từ từ vuốt mái tóc đen nhánh đang xõa xượi về phía sau cho gọn. Lúc này cô mới để ý đến khung cảnh xung quanh.

Nơi mà cô đang nằm là một phòng bệnh. Phía sau lưng Paige là một chiếc cửa sổ lớn trông ra một cánh đồng lúa mì vàng ươm. Xa hơn là một ngôi làng. Cô bé nhìn xuống đôi tay của mình. Chúng bị băng bó bởi một lớp băng gạc trắng, mỏng. Paige toan cởi lớp băng ra thì một giọng nói vang lên từ phía bên giường.

" Paige Valleria, ta không nghĩ rằng việc tháo lớp băng ra sẽ tốt cho cháu đâu." - vị bác sĩ nói. Ông ta đút hai tay vào túi áo blouse của mình.

" Ông biết tên cháu sao?" - đôi mắt xanh lục của Paige mở to, nhìn ông bác sĩ. Ông ta ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh chiếc giường. " À, ta quên giới thiệu . Ta là bác sĩ Schindler. Ta đã chăm sóc cháu được 3 tháng rồi." Paige ngẩn người ra, cô đã ở đây được 3 tháng rồi ư? Sao chỉ mới như ngày hôm qua vậy?

" Cháu có thể nói cho ta biết về lai lịch của cháu không?" - Bác sĩ Schindler hỏi. Vì lúc mà cô bé được đưa đến đây thì trên người chỉ có độc một bộ quân phục dính đầy bùn đất và một chiếc vòng cổ khắc tên mình. Ông lấy ra từ trong túi áo một cuốn sổ tay được bọc da bò và một cây bút máy.

" Cháu... tên là Paige Valleria. Ừm.... sinh năm 1300...." - cô bé vừa đảo mắt vừa nhìn lên trần nhà cố nặn ra thêm thông tin. - " Cháu sinh ra tại... Nam Passet."

Schindler gật đầu. - " Chỉ có vậy thôi sao?"

Paige gật đầu. Cô bé nhìn Schindler một lúc rồi nhìn ra cửa sổ. Ngoài trời mây đen ùn ùn kéo đến. Tiếng sấm bắt đầu rền vang. Xa xa ngôi làng đã bắt đầu hứng những giọt mưa đầu tiên. Chợt, Paige nhìn thấy trên con đường đất có một chiếc xe jeep màu nâu đang chạy băng băng dưới cơn mưa phùn. " Thôi, ta đi đây. Cháu giữ sức khỏe nhé. Tí nữa sẽ có người đem bữa chiều đến cho cháu." - ông bác sĩ đứng dậy rồi bước ra phía cửa. - " Cháu còn cần gì nữa không? Như là sách chẳng hạn?"

Paige giường như bỏ ngoài tai lời của Schindler. Ông thấy lạ, điều gì ngoài cửa sổ lại khiến cô bé nhìn chăm chú đến vậy. Thế là ông bác sĩ bước tới bên cạnh cô bé, ông đặt tay lên vai cô rồi nhẹ nhàng hỏi. - " Cháu nhìn gì vậy?"

Paige chỉ tay vào chiếc xe jeep màu nâu đang rẽ vào khuôn viên bệnh viện. Schindler chỉnh lại cặp kính trên sống mũi rồi nheo mắt. " Đó là xe của đại úy William Avery." - Schindler nói rồi bước ra khỏi phòng.

Paige ngồi lại xuống giường. Cô chải lại mái tóc cho chỉn chu bằng một chiếc lược gỗ. Rồi bắt đầu im lặng nghe ngóng chuyện bên ngoài.

Bên ngoài hành lang có tiếng ủng lộp cộp đi lại trên sàn sỗ. Kèm theo là tiếng của bác sĩ Schindler. - " Cô bé tỉnh lại rồi. Tinh thần cũng tạm thời ổn định. Anh có thể nói chuyện với cô bé."

Ông ta dứt lời thì cánh cửa mở ra. Người bước vào là một người đàn ông chạc tuổi giữa ba mươi với một vết sẹo nông trên má. Anh ta mặc trên người một chiếc áo măng- tô màu ôliu, chân thì đeo một đôi ủng đi mưa màu nâu tối.

" Paige Valleria, cô sao rồi?" - anh ta hỏi.

Cô bé nhìn người đàn ông đang từ từ tiến lại chiếc ghế bên giường rồi ngồi xuống. Hai tay anh ta đan lại. " Xin lỗi, tôi là William. William Avery." - anh ta từ từ giải thích.

" Tôi ổn, cảm ơn." - Paige trả lời câu hỏi của William. Anh ta gật nhẹ đầu. - " Cô có thể cho tôi xem vết thương của cô được chứ?" Paige nhìn xuống đôi bàn tay. Đến bây giờ cô mới nhận ra rằng vết thương của mình không những không rỉ máu, mà lại còn không đau đớn gì. Cô bé chìa đôi bàn tay ra trước mặt William. Anh ta cầm nhẹ vào đôi bàn tay mỏng manh của Paige. Như sợ nó bị tổn thương khi tiếp xúc với đôi bàn tay sần sùi, cứng như gang thép của mình.

" Cô thật dũng cảm." - vừa nói vừa dùng hai ngón tay cái của mình xoa nhẹ lên mu bàn tay của cô gái trẻ. Paige bắt đầu đỏ mặt. Cô bé vội rụt tay lại. William cũng từ từ rút tay lại rồi đặt lên đùi.

" Tôi dũng cảm sao? Thưa đại úy?" - Paige hỏi một cách mỉa mai. Hai bàn tay cô đan lại vào với nhau. - " Đội 718 đã hoàn toàn bị tiêu diệt. Với 99% thương vong. Chỉ có mình cô là còn sống."- anh ta vừa nói vừa nhìn những hạt mưa rơi tí tách xuống bậu cửa sổ bằng gỗ.

" Điều đó đâu có nói lên việc tôi dũng cảm hay không?" - Paige nheo mắt. William mỉm cười. - " Chẳng phải một mình cô đã giết gần 50 tên người Vacsarva sao?" Paige lúc này vẫn còn đang ngớ người ra. Vacsarva? 50 người chết? Dũng cảm? Những từ khóa vô nghĩa đó sao lại đem lại cho Paige một cảm giác lạ lùng khó tả. Nó làm cô bé có một cảm giác rờn rợn chạy dọc theo sống lưng. Paige rùng mình một cái. Những kí ức của cô bắt đầu sống lại như một cuộn phim trắng đen với Paige là nhân vật chủ đạo nổi bật hẳn lên trong những khung hình chạy chậm...

Bạn cũng có thể thích

Loạn Thế Hùng Ca

Loạn Thế Hùng Ca Tác giả: sampatin Thể loại: fantasy, dị giới, quân sự, quan trường, chiến tranh, đen tối. Truyện lấy cảm hứng lịch sử, dưới góc nhìn riêng của tác giả nên có sáng tạo, có điểm bám sát lịch sử, có điểm khác biệt so với lịch sử. Nhân vật, địa danh, các mối quan hệ, các tình tiết vừa hư vừa thực, đan xen vào nhau, có thể có hoặc có thể không có trong chính sử. Người đọc không nên nhận định truyện là lịch sử. Thế gian trăm vạn điều cay đắng Cay đắng chi bằng mất tự do? Hắn xả thân vì tình. Hy sinh vì nghĩa. Quốc gia diệt vong, đồng hóa trăm họ là nỗi ám ảnh kẻ vì nước quên thù, vì dân tận hiến. Hắn vong thân vì nước. Mưu cầu vì dân. Sống vì tình. Tử vì nghĩa. Đất nước thanh bình, dân lành an vui là ước nguyện của kẻ coi quốc gia là tất cả. Hắn xông pha chiến hỏa như thiêu thân lao vào ánh lửa, bán mạng vì tự do, tử chiến để giải thoát là trách nhiệm của kẻ sống vì người thân, chết vì gia đình. Hắn ân đền oán trả. Vì hận sinh tồn. Vì tình đổ máu. Vì thù tử chiến. Nợ máu phải trả bằng máu là chấp niệm cả đời hắn. Hắn tồn tại vì tình thân, nhẫn nhục vì thù nhà. Máu nhuộm thâm thù, mạng trao ước mơ là cuộc đời của kẻ bị giam cầm trong vòng lặp thù hận đồng hành chấp niệm biến giấc mộng hão huyền thành sự thật. Hắn khóc vì gia đình, đổ máu cho người thân. Nguyện vì tình mà sống, nguyện vì nghĩa mà chết. Máu rửa hận thù, mạng trao tình thân là lẽ sống của kẻ coi gia đình là tồn tại duy nhất. Ngài là người chế tạo ngai vàng, thay đổi triều đại. Quốc gia hùng mạnh, toàn vẹn lãnh thổ, trăm họ an vui, quân dân đoàn kết, gia tộc “thân cận một lòng” muôn đời vạn kiếp, thiên thu bất diệt là thế giới hoàn mỹ đối với kẻ coi quyền lực cá nhân không thể so sánh lợi ích dòng họ. Ngài là trụ cột nước nhà, xóa hiềm khích vì quốc gia, ngăn thù trong, diệt giặc ngoài, bảo vệ đế vương. Một đời trung liệt trọn đạo quân thần, kết nối hoàng tộc cùng tướng sĩ, đoàn kết quân dân thành đội quân cha con. Thống lĩnh hùng binh quét sạch bụi Hồ, khôi phục thần kinh, vỗ yên muôn họ. Ngài là người kết nối hai thế giới, vận hành ngai vàng, quý tài như mạng, ngoại giao cương nhu, nội trị nghiêm minh, tận tâm tận sức đoàn kết tình thân, khoan thư sức dân, trên dưới một lòng bảo vệ vận mệnh quốc gia. Non sông thiên thu bất diệt, trăm họ an cư lạc nghiệp, đế vương kế vị minh quân hiền đức là hy vọng của kẻ coi sơn hà xã tắc nặng tựa hai vai. Những con người. Các ngã rẽ. Ai có thể kiên trì theo đuổi ước mơ đến thời khắc cuối cùng trong bản hùng ca sinh ly tử biệt thời loạn thế?

sampatin · Chiến tranh
Không đủ số lượng người đọc
22 Chs

số lượng người đọc

  • Đánh giá xếp hạng tổng thể
  • Chất lượng bài viết
  • Cập nhật độ ổn định
  • Phát triển câu chuyện
  • Thiết kế nhân vật
  • Bối cảnh thế giới
Các đánh giá
đã thích
Mới nhất

HỖ TRỢ