Hoắc Vi Vũ nhìn hắn, tức mình ném hành lý vào người hắn: "Tại sao lại nhốt em?"
Cố Hạo Đình vẫn giữ nguyên bản mặt lạnh lùng, khóa cửa lại.
Hoắc Vi Vũ vội vàng túm chặt tay nắm cửa, dịu giọng đi nhiều: "Đừng nhốt em."
"Có định đến chỗ Duật Nghị nữa không?" Cố Hạo Đình lạnh lùng hỏi, dò xét cô bằng ánh mắt ngờ vực.
"Không đi nữa." Hoắc Vi Vũ chẳng buồn nghĩ ngợi đã đáp ngay.
"Ngứa háng." Cố Hạo Đình bật thốt một từ thô tục.
Hoắc Vi Vũ sững sờ. Cô thật sự khó mà tưởng tượng nổi từ thô tục đó lại được thốt ra từ miệng hắn. Rõ ràng hắn là một người rất nam tính, lịch lãm.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã khóa môi cô, hôn ngấu nghiến. Hoắc Vi Vũ lùi lại một bước.
Cặp mắt Cố Hạo Đình ngập vẻ sắc bén, điên cuồng hệt một con thú hoang khát máu. Hắn dồn hết mọi buồn phiền bực tức của ngày hôm nay vào nụ hôn này. Bàn tay ghì chặt lấy gáy cô, chốc chốc hắn lại cắn môi cô, mút lưỡi cô thật mạnh. Nhưng như thế vẫn chưa đủ làm hắn thỏa mãn.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com