"Trán… trán gã trúng đạn." Phùng Tri Dao nói rành mạch.
"Gã đâm gậy gỗ vào cửa mình cô trước rồi mới trúng đạn, hay là trúng đạn rồi mới đâm cô?" Hoắc Vi Vũ lại hỏi.
"Đương nhiên là đâm trước rồi!" Phùng Tri Dao nói không cần suy nghĩ.
"Vậy gã bị ai giết chết?"
"Là… là…" Phùng Tri Dao hơi khựng lại, ánh mắt lóe lên: "Giang Khả nhìn thấy, sau đó đã bắn chết hắn."
Hoắc Vi Vũ nhoẻn miệng cười, châm chọc: "Giang Khả bắn chết cấp dưới của mình vì cô, xem ra không phải tôi có quan hệ khác thường với Giang Khả mà là cô mới đúng."
Hoắc Vi Vũ nói vài câu đơn giản đã đẩy Phùng Tri Dao lên đầu ngọn sóng.
Tổng thống nhìn Hoắc Vi Vũ với ánh mắt đầy nghiền ngẫm. Cô gái này có sự tỉnh táo và cơ trí khác hẳn người thường, gặp tình huống nguy hiểm mà không sợ hãi, ngược lại còn bình thản ung dung, vững vàng điềm tĩnh, đúng là hiếm có. Thảo nào Cố Hạo Đình lại thích cô ấy đến vậy.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com