webnovel

Me Vợ Không Lối Thoát

Tác giả: Moc_1401
Thành phố
Đang thực hiện · 7.8K Lượt xem
  • 2 ch
    Nội dung
  • số lượng người đọc
  • N/A
    HỖ TRỢ
Tóm tắt

Một cuộc giao dịch, cô mang thai con của người lạ, mang bụng bầu gả cho người đàn ông đã đính ước từ nhỏ. Vốn cho rằng chỉ là một cuộc giao dịch, lại dây dưa thứ tình cảm không nên có trong cuộc hôn nhân này. Mười tháng hoài thai sắp sinh, một tờ đơn ly hôn trên đất, cô mới hoàn toàn tình ngộ. Sau này anh ta nói "Bà xã về đi, người anh yêu luôn là em"

Thẻ
1 thẻ
Chapter 1Chương 1: Tôi không hối hận

Độ ấm từ sau lưng chậm rãi vây quanh, hô hấp nóng bỏng ở bên tai: "Sợ không?"

Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên tai khiến người ta lạnh lẽo đến không dám lên tiếng.

Lâm Tử Lạp như cảm giác được người đàn ông hơi khựng lại, sau đó lại vang lên giọng nói của anh: "Bây giờ hối hận vẫn còn kịp."

Cô căng thẳng siết chặt hai tay, lắc đầu: "Tôi không hối hận…"

Cô đang ở trong thời kỳ xinh đẹp nhất, nhưng…

Một đêm này đau đớn mà dài lâu…

Cuối cùng nửa đêm về sáng người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, Lâm Tử Lạp mới kéo thân thể mệt mỏi, mặc đồ ra khỏi phòng.

Dưới lầu khách sạn có người phụ nữ trung niên giới thiệu công việc này cho cô đang đứng đó, thấy Lâm Tử Lạp đi tới, bà ta đưa cho cô một cái túi màu đen: "Đây là tiền thù lao của cô."

Lâm Tử Lạp gần như không chút do dự nhận lấy, cầm tiền nhanh chóng chạy đi, thậm chí còn không quan tâm sự đau đớn dưới thân, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện.

Bầu trời vẫn chưa sáng khiến hành lang rất im lặng, dưới đất trước phòng phẫu thuật để hai cái cáng cứu thương, vì không đóng tiền nên không được đưa vào phòng phẫu thuật.

Lâm Tử Lạp nhìn mà đau lòng không thôi, nức nở nói: "Tôi có tiền, mau cứu mẹ và em trai tôi đi…" Cô nghẹn ngào đưa tiền trong tay cho bác sĩ, bác sĩ nhìn thoáng qua, đưa cho y tá kiểm kê, sau đó mới kêu nhân viên đưa người bị thương vào trong phòng phẫu thuật.

Lâm Tử Lạp không thấy bọn họ đẩy em trai mình vào, vội vàng nhào lên bắt lấy bác sĩ cầu xin: "Còn cả em trai tôi nữa, ông cứu thằng bé đi…"

Bác sĩ thở dài: "Thật ngại quá, em trai cô đã không cứu được nữa rồi…"

"Không cứu được nữa?!

Lời này như tiếng sét động trời giáng mạnh lên đầu Lâm Tử Lạp, khiến trước mắt cô đen lại…

Đau, lồng ngực như bị người ta dùng con dao quấy phá, đau đến run rẩy ngồi cuộn lại dưới đất, tám năm trước, cô mười tuổi, ba ngoại tình vứt bỏ mẹ, đuổi mẹ đang mang thai và cô ra nước ngoài xa lạ.

Sau đó em trai được sinh ra, lúc ba tuổi phát hiện mắc bệnh tự kỷ, vốn cuộc sống đã túng thiếu, bệnh của em trai lại liên tiếp gặp nạn, cô và mẹ đi làm công cho người khác khắp nơi mới có thể sống qua ngày. Nhưng một vụ tai nạn giao thông, ở nước ngoài không có người thân, không có tiền, không ai giúp đỡ, khiến cô cảm nhận được cái gì là cùng đường.

Bị ép đến đường cùng, cô đã bán đi mình cũng không thể cứu em trai về.

Có một sự đau đớn, nó không dữ dội, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không dễ chịu, hít thở cũng khó khăn, bầu trời thì xám xịt, nhưng cô phải chấp nhận, còn phải cười mà chấp nhận, vì cô còn mẹ.

Mẹ cần cô.

Sau khi được điều trị, sức khoẻ của mẹ chuyển biết tốt, nhưng khi biết em trai đã chết, bà như sụp đổ đến nơi.

Là Lâm Tử Lạp ôm bà, khóc nói: "Mẹ, mẹ vẫn còn con, cố sống tốt vì con đi."

Suốt một tháng ở bệnh viện, Trang Kha Nguyệt thường xuyên ngẩn người ngồi bên giường, Lâm Tử Lạp biết bà nhớ em trai. Nếu không phải vì mình, chỉ sợ mẹ đã đi theo em trai rồi, vì phải chăm sóc mẹ, cô bị đuổi học, nhưng vết thương của mẹ đã chuyển biến tốt đẹp.

Cô xách đồ ăn đi vào bệnh viện, đến trước cửa phòng bệnh, khi cô nâng tay vừa định mở cửa, lại nghe thấy giọng nói ở bên trong…

Cô rất quen với nó, cho dù đã cách xa tám năm, cô vẫn nhớ rõ dáng vẻ ông ta ép mẹ ly hôn với mình.

Sau khi đưa bọn họ đến đây, ông ta chưa từng đến nhìn bọn họ một cái, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở đây là có ý gì?

"Kha Nguyệt, lúc trước bà và bà chủ nhà họ Tông tình như chị em, đã quyết định hôn ước từ nhỏ, theo đạo lý thì hôn ước bà quyết định phải do con gái bà lấy chồng…"

"Lâm Viên Trung, ông có ý gì?!" Thân hình Trang Kha Nguyệt gầy yếu, bất chấp trên người còn có vết thương mà giãy dụa đứng lên muốn đánh ông ta, ông ta còn là người hay sao?

Sắp xếp cho bà và con gái ở lại cái nơi quỷ quái xa lạ này, chưa từng quan tâm sống chết của bọn họ, hôm nay lại muốn con gái bà lập gia đình?

"Cậu cả nhà họ Tông cũng là con trai bạn tốt của bà, trông ưa nhìn, dòng dõi nhà họ Tông bà cũng biết đó, lấy bên đó chỉ có hưởng phúc thôi…" Nói đến phía sau, giọng ông ta nhỏ lại.

Cậu cả nhà họ Tông đúng là cao quý thật, dáng vẻ tuấn tú lịch sự, nhưng một tháng trước, anh ra nước ngoài làm việc bị rắn độc cắn, tê liệt thần kinh, không thể hành động, còn không thể làm chuyện kia.

Gả qua đó chẳng khác nào ở goá cả.

"Tôi lấy."

Lâm Tử Lạp đột nhiên đẩy cửa ra, cô đứng trước cửa, hai tay siết lại nắm chặt hộp đựng cơm trong tay: "Lấy chồng cũng được, nhưng tôi có một điều kiện."

Lâm Viên Trung nhìn ra cửa, thấy đứa con gái đã tám năm không gặp này, trong chốc lát hoảng hốt mất mấy giây. Lúc đưa cô đến, cô vẫn là một đứa nhỏ mười tuổi, bây giờ đã trưởng thành rồi, làn da cô trắng ngần, lại rất gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn còn chưa lớn bằng lòng bàn tay, khô khan không hề tươi tắn chúng nào, như không được phát triển tốt vậy.

Không hề khiến người ta yêu thích như con gái nhỏ trong nhà.

Sự không nỡ trong lòng cũng bớt đi, dẫu sao vẻ ngoài của cô cũng không đẹp lắm, cho dù lấy người chồng không làm được chuyện kia cũng không quá uất ức.

Nghĩ vậy, Lâm Viên Trung cũng không thấy có gì không tốt: "Điều kiện gì, nói đi."

"Tôi về nước với mẹ, trả tất cả những thứ thuộc về mẹ cho chúng tôi, tôi đồng ý lấy chồng." Lâm Tử Lạp liên tục siết chặt tay, dần dần mới bình tĩnh lại được.

Tuy hàng năm không ở trong nước, nhưng trước đây cô đã nghe nói tới nhà họ Tông của thành phố B, gia tộc khổng lồ, của cải bạc triệu, cậu chủ của nhà họ Tông đương nhiên là cao quý. Lâm Tử Lạp không cảm thấy chuyện tốt như vậy sẽ đến tay mình, nói không chừng cậu cả nhà họ Tông kia rất xấu, hoặc là thân thể có chỗ khiếm khuyết.

Nhưng cho dù thế, đây cũng là một cơ hội rất tốt để về nước với cô, lợi dụng tốt, còn có thể giành lại tài sản là của hồi môn của mẹ.

"Lạp Lạp…" Trang Kha Nguyệt muốn khuyên cô, chuyện lớn như cưới xin không thể đùa giỡn.

Cô đã đi theo bà chịu rất nhiều khổ cực rồi, không thể để cô đưa cả hôn nhân vào được.

Lâm Viên Trung nghe thấy thế, lo rằng Lâm Tử Lạp bị Trang Kha Nguyệt thuyết phục sẽ không muốn lấy chồng, vội nói: "Được, chỉ cần cô chịu lấy chồng, sẽ cho cô về nước."

"Của hồi môn của mẹ tôi thì sao?" Lâm Tử Lạp nhìn người ba trên danh nghĩa của mình, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo.

Lúc trước khi Trang Kha Nguyệt lấy ông ta thật sự có rất nhiều của hồi môn, đó là một số lượng không nhỏ, bây giờ kêu Lâm Viên Trung lấy ra khiến ông ta rất không nỡ.

"Ba, có lẽ đứa em gái kia của tôi rất xinh đẹp, nó nên có thứ tốt hơn, nếu lấy một người đàn ông thân thể có chỗ thiếu hụt thì cả đời cũng xong rồi, huống hồ ông và mẹ tôi đã ly hôn, ông cũng nên trả lại tiền bà đưa đến nhà họ Lâm đúng không."

Lâm Viên Trung chột dạ né tránh không dám nhìn thẳng vào cô.

Cô ở nước ngoài sao lại biết cậu cả nhà họ Tông kia là một người không vẹn toàn?

Lâm Viên Trung nào biết Lâm Tử Lạp chỉ đang đoán thôi.

Nghĩ đến cô phải lấy một người đàn ông không bình thường, Lâm Viên Trung nghiến răng: "Đợi cô gả qua đó sẽ đưa cho cô."

Con gái nhỏ của ông ta như hoa như ngọc, sao có thể lấy một người đàn ông không làm được chuyện kia chứ?

Có cao quý bao nhiêu, không thể làm chuyện vợ chồng thì khác gì một người tàn phế đâu?

Nghĩ đến đây, Lâm Viên Trung cũng không khó chịu như vậy nữa.

Nhưng trong lòng lại ghét Lâm Tử Lạp hơn mấy phần, chỉ toàn nghĩ việc lấy tiền từ trong tay ông ta.

Lâm Viên Trung lạnh lùng nhìn cô một cái: "Mẹ cô đúng là không dạy dỗ cô đàng hoàng, không hề biết lễ phép chút nào!"

Lâm Tử Lạp rất muốn nói người làm cha là ông không có trách nhiệm hay sao? Ném cô lại đây chưa từng để tâm.

Nhưng lúc này cô không thể nói, lợi thế của cô quá yếu, chọc giận Lâm Viên Trung không có lợi với cô.

"Chuẩn bị một chút, ngày mai trở về." Lâm Viên Trung vung tay áo rời khỏi phòng bệnh.

Bạn cũng có thể thích

Giấc Mơ lên giường cùng Phong Tổng

Cô muốn nói tiếp, nhưng bất chợt cả cơ thể đau đớn dữ dội, khó chịu không sao tả xiết. Cảm giác như mọi ngũ quan trên người bị ai đó tàn nhẫn chà đạp, vô cùng mạnh bạo, nhưng lại ẩn chứa một chút khoái lạc khó lý giải. Ký ức tựa như dải lụa trong gió, lặng lẽ biến mất, để lại trong tâm khảm cô một khoảng trống vô tận. Cô chợt bừng tỉnh vì cảm giác đau nhói. Tựa như bị áp chế bởi vật gì đó không ngừng di chuyển, cơn đau nhức nhối khiến cô phải mở mắt. Trước mắt cô, một nam nhân đang đè lên người, thân hình rắn chắc và mạnh mẽ như ngọn núi, ánh mắt hắn đầy vẻ uy nghiêm, một vẻ cao cao tại thượng. Tuyệt nhiên người đó lại có gương mặt của Trương Thanh Phong? "Trương Thanh Phong?" Người đàn ông kia nghe thấy có người gọi thẳng tên mình, khuôn mặt lập tức biến sắc, tựa như mây đen kéo đến che kín bầu trời. Đôi mắt hắn lóe lên tia giận dữ, từng đường nét trên khuôn mặt càng thêm phần u ám, tựa như một cơn bão đang cuộn trào bên trong. " Ở Lưu Thành này được mấy người dám gọi thẳng tên tôi như vậy" " Muốn chết à ?" Cô hoảng loạn, vùng vẫy trong tuyệt vọng nhưng không thể thoát khỏi áp lực của hắn. Mỗi cử động của cô chỉ khiến cơn đau thêm phần dữ dội, như những mũi dao nhọn xuyên sâu vào chỗ nhạy cảm nhất. Hắn tiếp tục thúc mạnh hơn, từng nhịp thúc như lưỡi dao sắc bén đâm xuyên vào tận cùng, khiến cô cảm thấy như đang bị cuốn vào một vòng xoáy đầy đau đớn và tuyệt vọng. " a...ưm , Trương Thanh Phong, sao..... anh làm vậy với tôi?" " a......a.......ưm" Người đàn ông kia mặt mày khó hiểu, nét mặt lạnh lùng như được chạm khắc từ băng đá. Với người trong giấc mơ,chỉ chừa thân thể này ra thì còn lại khác hoàn toàn.... " Là cô leo lên giường tôi mà nhỉ? Cầu xin tôi chơi cô" Cả người hắn tỏa ra một khí lạnh vô hình, như những lớp sương giá vĩnh hằng, làm cho mọi cảm xúc và ý định đều bị che giấu trong một màn đêm u ám. "Trước giờ tôi không động đến phụ nữ". "Hôm nay phá lệ một lần vậy, không hiểu sao lúc động phải cô nhìn vô khuôn mặt này, "cậu nhỏ" của tôi lại hứng thú?" Anh khẽ nhếch môi, nở một nụ cười đầy châm biếm và khinh bỉ, như ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống mặt hồ , tựa như một lưỡi dao lạnh, vừa cắt sâu vào tâm trí vừa tỏ rõ sự khinh thường, như thể mọi chuyện trước mắt chỉ là trò chơi vặt vãnh. "Dạng to ra một chút , bên dưới cô như muốn cắt đứt chim tôi rồi?" " Bỏ tôi ra, tên điên này" Lý Mạn Giao hét lên. Cô tiếp tục vùng vẫy trong lúc hoảng loạn, cô nhìn thấy ánh mắt của hắn, sâu thẳm và lạnh lẽo như biển đêm. "Con gái của nhà nào vậy thật biết giữ gìn cho tôi, quả thực đây mới là lần đầu của cô?" Mười chín năm, cô giữ mình trong sạch, còn chưa từng có bạn trai, giờ lại bị một người lạ mặt ăn tươi nuốt sống như này? Hắn vừa nói vừa nhìn xuống huyệt nhỏ đang âm ỉ rỉ vài giọt máu khi bị dương vật đâm vào.... Hắn dường như không muốn dừng lại thúc ra rồi đâm vào mặc cô la hét. " Nhìn người cô nhỏ bé như vậy nhưng ngực cũng lớn thật, lại còn mềm mềm, tiểu anh đào cũng hồng hồng." " Thật khiến người ta si mê, muốn ngậm lấy hai vú của cô " Giọng Trương Thanh Phong trầm ấm nhưng đầy uy lực, khiến cô cảm thấy mình như lạc vào một cơn ác mộng không lối thoát. Hắn nhét áo vào miệng Lý Mạn Giao không cho cô kêu la , đồng thời lấy thắt lưng trói tay cô qua giường. Thật tình đây là dáng vẻ làm tình gì vậy? Rất mạnh bạo. Hắn làm tình như một con thú dữ mới được xuất chuồng vậy, vừa mạnh bạo vừa dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi. Anh ta nói xong, từ từ tiếp tục việc mình đang làm, không mảy may để tâm đến vẻ mặt của cô. Hắn dường như chỉ bị cuốn hút bởi thân thể đầy đặn, tươi mới và trắng nõn này. Nhẹ nhàng liếm láp từng chút, từ hai quả đào căng mọng dưới cổ cô. Tùy ý xoa bóp cho đôi thỏ trắng nõn dựng thẳng đứng. Hơi thở của hắn nóng bỏng và nặng nề, dường như hòa quyện với làn da mềm mại của Lý Mạn Giao. Hắn không vội vàng, mà từ từ khám phá từng vùng da, như muốn cảm nhận từng chi tiết của cơ thể tươi mới trước mắt.

_PhungNguyetHa2710 · Thành phố
Không đủ số lượng người đọc
7 Chs

暖风不及你情深

Quý Noãn bị hạ thuốc độc, trước khi chết, cô mơ hồ nhìn thấy bóng người đàn ông cao lớn đến trước cửa phòng giam, người ấy không phải ai khác, chính là Mặc Cảnh Thâm – người chồng mà mười năm trước cô đã từng dùng cái chết để ép ly hôn. Khi tỉnh lại, Quý Noãn bất ngờ phát hiện bản thân đã xuyên về mười năm trước, khi ấy cô vẫn là bà Mặc – là người phụ nữ xinh đẹp nhất Hải Thành, kiêu ngạo, cá tính, coi thường người khác và đặc biệt căm ghét cuộc liên hôn giữa hai nhà Mặc – Quý. Trong quá khứ, cô đã tự cắt cổ tay để ép Mặc Cảnh Thâm ly dị, ép anh phải thề không được xuất hiện trước mặt cô, để rồi sau đó, nhà họ Quý sụp đổ, cô lang thang phiêu bạt, bị bọn buôn người bắt đi, bị vu oan rồi chết trong nhà giam, còn Mặc Cảnh Thâm trở thành người đứng đầu Tập đoàn Shine, giữ đúng lời hứa, mười năm không một lần quay lại Hải Thành. Vận mệnh cho Quý Noãn cơ hội được sửa chữa sai lầm, bởi vậy, cô không thể bỏ lỡ. Cô ra sức níu giữ cuộc hôn nhân đã từng bị chính mình đẩy đến bờ vực đổ vỡ, cô tìm cách kiên cường, độc lập, trả thù những ai từng muốn hại cô và nhà họ Quý. Đối với Mặc Cảnh Thâm, cô lại càng trân trọng, bởi khi tĩnh tâm nhìn lại, cô mới nhận ra Mặc Cảnh Thâm chính là người đàn ông luôn đứng sau bảo vệ mình, dù cô ngông cuồng, bất chấp lý lẽ, anh vẫn sẽ dịu dàng, che chở và bao dung mọi thứ.

Emerald Smiles · Thành phố
4.9
1335 Chs

[18+] Hệ Thống Sắc Ái

Thể loại: Ngôn tình, nguyên sang, mau xuyên, sắc, np 1x1, HE, hiện đại, cổ đại,... Tình trạng: Đang tiến hành Tác giả: Silianka Tư Nguyệt Văn án: Nguyệt Hy cô một đời ảnh hậu hoa mỹ, thế nhưng trong một lần đi nhận giải cô thế nhưng lại qua đời. Hệ thống: [ chào mừng cô đến với hệ thống sắc ái, cô có muốn sống lại không ] " Tất nhiên là có, nhưng ta phải làm gì cho ngươi " Nguyệt Hy biết không có bữa cơm nào là miễn phí cả, chắc chắn cô phải làm gì cho nó. Hệ thống: [ Ai gia, cô thật thông mình nha, cô chỉ cần hoàn thành tâm nguyện của người mà cô xuyên qua và thu thập dương khí ] " Thu thập dương khí? " Hệ thống: [ Nhiệm vụ đơn giản mà phải không, cô cần phải thu thập tinh dịch của nam nhân thôi mà ] " Đờ mờ vậy mà đơn giản, vậy ta đồng ý là nhiệm vụ của ngươi" Thôi thì cũng không còn cách nào khác, cô cũng 30 tuổi rồi nhưng chưa từng nếm mùi vị tình ái, cũng thú vị. Xuyên qua thành thịt văn tiểu thuyết trở thành nữ phụ pháo hôi, gặp phải bị một đống nam nhân ...... luân phiên muốn làm cô. Nguyệt Hy quyết định, nếu không thể lựa chọn tử vong, vậy nàng lựa chọn công lược hàng to xài tốt nam chủ. Truyện chủ yếu là H nhưng vẫn sẽ có cốt truyện, kết và phiên ngoại khỏi lo( ̄y▽, ̄)

SiliankaTuNguyet · Thành phố
Không đủ số lượng người đọc
5 Chs

Cuộc tương ngộ sai lầm

“Đưa chân đây… để tôi chữa cho… Cô gái vâng lời …” “Đừng... đau quá.” Nhìn vết thương trên đùi cô đang chảy máu, người đàn ông hôn lên môi cô và dỗ dành: “Đừng tùy hứng, ngoan ngoãn bôi thuốc nhé!“ …… Trì Vi chưa bao giờ nghĩ tới bản thân giàu sang, xinh đẹp, đứng ở đỉnh cao như vậy một ngày nào đó sẽ bị người ta từ hôn đến ba lần, trở thành người phụ nữ trung tâm của sự cười nhạo và châm biếm. Trong cơn nóng giận, cô đã đi ngủ cùng một người đàn ông có khuôn mặt điển trai trắng trẻo ấy. Body 6 múi, cùng với cuộc sống tốt. Thật tiếc rằng anh ta là một kẻ bị bệnh, có thể chết đi bất cứ lúc nào! Vì thế hàng đêm cô đều thì thầm vào tai người đàn ông: “Không được phép chết, nhất định phải đi cùng ta, biết không.” Người người đều nói gã đàn ông ấy không thật lòng thật dạ, Trì Vi cũng đã từng nghĩ như vậy. Cho đến một ngày trong nhà xảy ra chuyện, cô đã bị lừa dối và bắt nạt. Trong thời khắc ấy, nàng cùng Bạch đã mạnh mẽ như một vị vua. Bạch che chở cho cô ấy , hắn đem cô nâng niu trong lòng bàn tay, một lần nữa nói lời cuối cùng: “Bảo bối của ta, nàng là một Nữ hoàng. Một ngày là Nữ hoàng, cả đời là Nữ hoàng!”

Khanh Điểm Giang Sơn · Thành phố
5.0
1314 Chs

số lượng người đọc

  • Đánh giá xếp hạng tổng thể
  • Chất lượng bài viết
  • Cập nhật độ ổn định
  • Phát triển câu chuyện
  • Thiết kế nhân vật
  • Bối cảnh thế giới
Các đánh giá
Ôi! Bạn sẽ là người đánh giá đầu tiên nếu bạn để lại đánh giá của bạn ngay bây giờ!

HỖ TRỢ