Bà luôn sẵn sàng từ bỏ mọi thứ vì Nguyệt Ảnh, nhưng người đàn bà này lại nói bà vô dụng và buộc tội bà vì đã không điều hành Nguyệt Ảnh được tốt.
Bà thậm chí còn có ý định để lại Nguyệt Ảnh cho cô ta và Tịch Tâm Ý. Vậy làm sao bà không nén nổi sự chán ngán khi nghe những lời nói thế này kia chứ?
Gương mặt Đặng Văn Ôn đã trở nên tái nhợt, dường như bà không còn chút hô hấp nào nữa. Bà trừng mắt nhìn Nhạc Linh Tư và run run chỉ tay vào người đàn bà đó, giọng bà đã dần đứt quãng. "Cô…Cô…Được lắm! Thật xấu hổ khi có một Thị trưởng phu nhân như cô…và thậm chí…"
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com