webnovel

Chicago 1990

Một chàng trai người Trung Quốc trong lúc mơ hồ không rõ nguyên nhân đã xuyên không vào thân thể của cậu bé Alexandre Tống, một cậu trai mười lăm tuổi, mồ côi, sống nhờ nhà dì tại Chicago. Hoàn cảnh của thân thể mà Tống Á xuyên không cực kỳ bi thảm. Đầu tiên chính là nghèo đói, gia đình của dì hắn chủ yếu sống nhờ vào món tiền trợ cấp vốn dĩ vô cùng ít ỏi. Câu chuyện về những kẻ khi xuyên không không cần lo về vấn đề tài chính lại không hề xảy ra với hắn. Hiện tại, trong túi quần của hắn chỉ có ba đồng hai lăm xu, chỉ dám dùng để chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp thì lấy ra gọi điện thoại công cộng. Nơi gia đình hắn ở là phía Nam thành phố Chicago, mảnh đất của sự nghèo khó, súng ống, thuốc phiện, bang phái, báo thù chém giết lẫn nhau. Tống Á cứ tưởng rằng hắn sẽ lớn lên trong những ngày tháng thiếu thốn đầy nguy hiểm như thế. Nhưng rồi đến một ngày hắn bỗng nhận được “thiên khải”. Bằng sự không ngoan, hắn đã sử dụng “thiên khải” để giúp mình trở nên nổi tiếng, đưa cả gia đình ra khỏi khu vực miền Nam Chicago và vươn lên, chiếm lĩnh toàn bộ thị trường âm nhạc nước Mỹ.

Tề Khả Hưu · Kỳ huyễn
Không đủ số lượng người đọc
698 Chs

Chương 62: Ngày đầu tiên của tuổi mười sáu

Biên tập viên: Nguyetmai

Mười sáu tuổi, có ý nghĩa rất lớn đối với Tống Á, bởi vì hắn đã có thể lái xe. Hắn đã chọn được một chiếc xe, đó là chiếc Ford F150 Pieca, 7.5 lít động cơ V8, thực sự là một chiếc xe 'quái thú'.

Tống Á không thích xe hơi cũng như chạy theo các thương hiệu nổi tiếng. Trước đây, trong nhà đã có hai chiếc bán tải Ford Pieca cũ và thường xuyên hỏng. Nhưng khi Milla quay quảng cáo ở công viên Yellowstone, Tống Á mới hiểu hơn về tác dụng của chiếc xe này. Thùng xe có thể dùng để chứa lượng lớn trang thiết bị, đồng thời phía sau xe còn cái móc có thể kéo một xe RV cỡ lớn chạy như bay. Đội quay phim của một công ty đĩa nhạc nhỏ đã lái chiếc xe này để đi quay ngoại cảnh, hiệu quả thực sự rất tốt.

Hayden trước đây đã làm nhân viên kinh doanh ô tô ở Detroit trong một thời gian khá dài, nên khi anh ta gọi điện thoại mặc cả có thể giúp giảm giá thêm một chút. Tiền mua xe sẽ được tính vào chi phí của Công ty APLUS Record, nếu như về sau có hoạt động tuyên truyền quảng bá thì vừa vặn có thể dùng đến.

Lợi dụng giờ trưa, Tống Á cầm điện thoại công cộng ở trường học để hẹn thời gian thi bằng lái xe.

"Này..."

Khi hắn thả ống nghe xuống, một bạn học sinh nữ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn: "Sinh nhật vui vẻ, nhạc sĩ lớn."

"Nhạc..."

Từ lần trước bị AK trêu chọc, cái tên APLUS đã không còn là bí mật ở trong trường nữa. Tống Á lắc đầu bật cười: "Quá khen, làm sao cậu biết hôm nay là sinh nhật của tôi?"

"Tôi thường xuyên phụ trách tổ chức hoạt động đoàn thể, nên nhìn thấy ngày sinh của cậu trong danh sách trường." Nữ sinh đối diện có chút căng thẳng, gương mặt trắng nõn hơi ửng hồng, hai tay cô đặt ở bên hông, ngón tay liên tục xoa vào nhau: "Cậu sẽ không chê tôi quá nhiều chuyện chứ?"

"Sẽ không, tại sao cậu lại nói vậy?"

Tống Á khẳng định 100% nữ sinh người da trắng trước mặt này có ý với mình. Tuy trường này có cả học sinh da đen và da trắng, nhưng những học sinh gia trắng có gia đình khá giả phần lớn đều có khuynh hướng cách ly với những người da đen cùng học với họ. Tuy không biểu hiện ra ngoài, nhưng tác phong cũng bảo thủ hơn nhiều so với ở trường trung học công lập trước đây. Xem ra hôm nay đối phương đã phải cố lấy dũng khí để chủ động nói chuyện với hắn.

Tống Á ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, không có một nhóm nữ sinh nào ở gần đây, xem ra nữ sinh này đã lén hành động một mình.

"Cái này..."

Nữ sinh càng khẩn trương hơn, cơ thể hơi run rẩy: "Tôi nghĩ, có lẽ cậu sẽ làm sinh nhật cùng với hội bạn của mình, nghe nói giới âm nhạc các cậu thường xuyên sẽ... Sẽ tổ chức các kiểu party khác nhau."

Chuyện này thì quả thật là không có. Linh hồn Trung Quốc của Tống Á đã xác định hắn không phải là loại sinh vật ưa thích tiệc tùng kiểu Mỹ: "Không có, gần đây tôi bận quá, hơn nữa, nhà của tôi ở khu chung cư cao tầng, nếu như tổ chức sẽ bị hàng xóm phàn nàn."

"Ồ, là như vậy à." Nữ sinh không biết nói gì nữa.

Tống Á dò xét nữ sinh trước mắt từ trên xuống dưới lần nữa. Cô có mái tóc vàng, ngoại hình trên trung bình, nếu trang điểm tỉ mỉ thì có thể xinh đẹp hơn. Màu da cô trắng nõn, chân rất dài. Phía trước của chiếc áo len mỏng kiểu Bắc Âu của cô phồng lên... Giọng nói nhỏ nhẹ, rất dễ thẹn thùng, nếu như có thể thường xuyên tham gia hoạt động công đoàn, thành tích học tập nhất định cũng rất tốt. Ừ, là kiểu con gái ngoan ngoãn điển hình trong gia đình trung lưu da trắng.

"Hay là..." Tống Á có chút động tâm.

Ting ting ting... Lúc này trong túi hắn vang lên tiếng điện thoại, Tống Á cầm lên nhìn, là Milla gọi đến.

"Nếu không cái gì?" Nữ sinh vén tóc dài, giọng nói có chút vui vẻ.

"Này, hay là thôi đi, gần đây tôi rất bận." Tống Á cầm lấy ống nghe điện thoại lần nữa, ra hiệu với cô ta.

Đưa mắt nhìn nữ sinh thất vọng rời đi, Tống Á ấn nút nghe điện thoại của Milla.

"Chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh sinh nhật vui vẻ..." Tiếng hát của Milla ở bên kia vang lên.

"Cảm ơn."

Milla đắc ý la hét: "Anh có ngạc nhiên không? Có phải chỉ có em nhớ được sinh nhật của anh hay không...!"

"Cưng à, buổi tối hôm qua bọn họ đã tổ chức sinh nhật cho anh rồi." Tống Á nói lời đả kích cô.

"Tối hôm qua?"

Milla im lặng một hồi, sau đó thét lên: "Trời ạ! Em quên tính múi giờ!"

"Ha ha ha!" Tống Á cười to.

"Em có phải rất ngốc hay không?" Milla có chút thất vọng.

"Cũng không đến mức đó..."

Hai người nói với nhau về một chút tình hình gần đây: "Phong cảnh khu này rất đẹp, có lẽ, anh có thể bớt chút thời gian đến đây thăm em, em nhớ anh." Milla làm nũng: "Ở đây cũng không có đám chó săn đáng ghét đâu."

"Anh sẽ tìm cơ hội." Tống Á nhớ rõ sinh nhật của Milla vào tháng Mười hai, có lẽ đến lúc đó hắn có thể cho cô một bất ngờ.

Buổi chiều, Tống Á luyện xong squash, xoa bờ vai đau nhức đi ra khỏi trường học. Ống Giảm Thanh đã mở sẵn mui chiếc xe Chevrolet chờ ở cổng trường. Ba người Tony, Aiur và Dyle chen chúc ở ghế phía sau.

"Lên đây đi em trai thân ái của tao, để tao dẫn mày đi gặp một số người trưởng thành ở thế giới này!" Tony phấn khởi xoa hai bàn tay vào nhau.

"Làm ơn đi, em cũng chỉ mới có mười sáu tuổi." Tống Á bất đắc dĩ ngồi vào ghế trước.

"Nhìn qua trông cậu giống người hai mươi tuổi hơn!" Câu châm biếm ngoài dự tính của Dyle khiến ba người khác cười như điên.

"Có phải mày lại cao lên hay không?" Tony đưa tay sờ loạn mái tóc của hắn: "Tao cảm giác mày cao hơn rất nhiều rồi, được mét tám không?"

"Một mét tám hai."

Tống Á né tránh tay của cậu ta: "Gần đây em đang luyện Squash."

"Squash!? Ha ha ha ha!" Cả đám lại cười rộ lên.

Tống Á trợn mắt trừng một cái.

Ống Giảm Thanh nổ máy ô tô, đi thẳng về phía Nam Thành phố.

"Sao các anh lại rảnh rỗi như vậy? Không phải là muốn đi Nhật Bản với Lowry Bé và lão Joe sao?" Tống Á thừa dịp hỏi.

"Hai ngày nữa sẽ đi." Tony trả lời: "Nghe nói 'Thrift shop' sẽ bị trao quyền cho ca sĩ bên đó biểu diễn, có bản tiếng Nhật, bản tiếng Hoa..."

"Thật sao?" Tống Á không hề nghĩ tới việc này: "Trực tiếp nghe phiên bản của các anh không phải được rồi sao?"

"Người Châu Á lại thích nghe ca khúc theo ngôn ngữ của mình." Dyle giải thích cho hắn: "SBK thuộc về EMI, mà EMI ở châu Á có lực lượng rất lớn."

Ống Giảm Thanh dừng xe ở ngoài cửa một quán bar thoát y.

"OMG!"

Tống Á đoán ra bọn họ muốn làm gì, đầu bắt đầu đau nhức. Hắn ngồi im ở trên ghế không muốn đứng lên: "Em lặp lại lần nữa, em mới mười sáu tuổi, đi vào nơi này ít nhất phải đủ hai mươi mốt tuổi!"

"Mày đừng giả vờ."

Tony kiên quyết kéo hắn ra xe, mấy người lôi kéo xô đẩy hắn từ cả đằng trước và sau, đi đến cửa quán bar.

Một người da đen cường tráng làm nhiệm vụ gác cổng bắt tay với Tony: "Lowry Bé không đến sao?"

"Hôm nay là buổi biểu diễn dành riêng cho em trai của tôi!"

Tony dẫn đầu đi vào trong quán rượu: "Bữa rượu tối nay tôi mời!" Vừa vào cửa anh ta đã hắng giọng.

Vào lúc năm, sáu giờ, người trong quán rượu không nhiều lắm, đa số khách là những người đã có tuổi, nghe thấy lời này của hắn thì vui vẻ nâng chén rượu trong tay lên, biểu thị cảm ơn với Tony.

"Tiền, tiền..." Tony lại không ngớt thúc giục với Ống Giảm Thanh.

Ống Giảm Thanh từ trong lồng ngực móc ra một xấp tiền mặt mệnh giá một trăm đô.

Tony đi đến trước sân khấu nhỏ trong quán rượu, giơ một tay lên với cô gái đang dựa vào ống thép uốn éo như một con lười, những tờ tiền bay lên rợp trời.

Cô gái da trắng trang điểm đậm nháy mắt với hắn, cởi áo khoác trên người ra, bắt đầu ra sức biểu diễn. Các lão già nhao nhao đổi vị trí, bổ nhào vào quầy bar trước mặt cô ta.

"Đây là em trai của tôi!"

Tony ôm Tống Á lớn tiếng giới thiệu với những vị khách: "APLUS nghe qua chưa? 'Thrift Shop' chính là do thằng nhóc này viết!"

Những lão già ở đây phản ứng bình thản, ngược lại ánh mắt của các nữ chiêu đãi viên trong quầy bar đều sáng lên.

"Đi theo tao." Tony vốn quen thuộc đường đi lối lại ở đây, nhanh chóng dẫn Tống Á đi vào nơi tối tăm ở trong cùng, mỗi người ngồi xuống một ghế sofa.

Một nam chiêu đãi viên có gương mặt của người Mexico dẫn đến mấy cô gái, có cả người da trắng và da đen, cao và thấp, béo và gầy đủ cả.

"Cho nó cô gái tốt nhất!" Tony chỉ cho Tống Á một cô nàng da trắng: "Tôi biết nó thích người da trắng." Sau đó cậu ta vỗ tay sảng khoái: "Rượu! Rượu! Rượu ở đâu?"

Cô nàng kia chân thành đi đến trước mặt Tống Á, đặt mông ngồi lên trên đùi hắn, da thịt dán sát vào người hắn: "Em trai, chưa từng đến đây bao giờ sao?"

"Nó là một đứa trẻ con! Ha ha ha!" Tony cười quái dị: "Phục vụ nó mức tốt nhất nhé!" Anh ta lại lấy ra một ít tiền mặt, nhét vào ngực các cô gái.

Tống Á cảm thấy khó chịu có chút không thở nổi, cơ thể hơi lùi về phía sau.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tống Á tỉnh lại, nhìn trước nhìn sau, Tony, Ống Giảm Thanh, Aiur và Dyle ngủ ngã trái ngã phải, trên mặt bàn trước mặt vô số các loại vỏ chai rượu.

Hắn xoa huyệt thái dương để giảm bớt cơn đau nhức sau khi say rượu, lại kiểm tra khóa kéo quần. Khá tốt, hắn đã nhịn xuống được sự phóng đãng. Lỡ như bị các cô gái ở nơi này lây bệnh gì đó thì cả đời xong luôn.

"Chào ngài."

Một người phục vụ đưa tờ hóa đơn đến.

Tống Á nhìn con số một nghìn ba trên tờ giấy, hít sâu vào một hơi, lại nhìn Tony vẫn còn đang ngáy to, đành phải lấy chi phiếu ra: "Nhận chi phiếu không?"

"Có thể, thưa ngài, nhưng mọi người không thể lập tức rời đi, chúng tôi muốn kiểu tra một chút." Chiêu đãi viên lễ phép đáp.

"Được rồi." Tống Á ký chi phiếu xong, đưa cho anh ta: "Tony thường xuyên đến đây sao?"

"Vâng, thưa ngài, nhưng đều là anh Lowry Bé thanh toán, anh Lowry Bé rất hào phóng, mỗi lần đều tiêu khoảng hai nghìn."