webnovel

Chicago 1990

Một chàng trai người Trung Quốc trong lúc mơ hồ không rõ nguyên nhân đã xuyên không vào thân thể của cậu bé Alexandre Tống, một cậu trai mười lăm tuổi, mồ côi, sống nhờ nhà dì tại Chicago. Hoàn cảnh của thân thể mà Tống Á xuyên không cực kỳ bi thảm. Đầu tiên chính là nghèo đói, gia đình của dì hắn chủ yếu sống nhờ vào món tiền trợ cấp vốn dĩ vô cùng ít ỏi. Câu chuyện về những kẻ khi xuyên không không cần lo về vấn đề tài chính lại không hề xảy ra với hắn. Hiện tại, trong túi quần của hắn chỉ có ba đồng hai lăm xu, chỉ dám dùng để chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp thì lấy ra gọi điện thoại công cộng. Nơi gia đình hắn ở là phía Nam thành phố Chicago, mảnh đất của sự nghèo khó, súng ống, thuốc phiện, bang phái, báo thù chém giết lẫn nhau. Tống Á cứ tưởng rằng hắn sẽ lớn lên trong những ngày tháng thiếu thốn đầy nguy hiểm như thế. Nhưng rồi đến một ngày hắn bỗng nhận được “thiên khải”. Bằng sự không ngoan, hắn đã sử dụng “thiên khải” để giúp mình trở nên nổi tiếng, đưa cả gia đình ra khỏi khu vực miền Nam Chicago và vươn lên, chiếm lĩnh toàn bộ thị trường âm nhạc nước Mỹ.

Tề Khả Hưu · Kỳ huyễn
Không đủ số lượng người đọc
698 Chs

Chương 123: Milwaukee

Biên tập viên: Nguyetmai

"F*c k the police!

The jury has found you guilty of bein a redneck,

whitebread, chickenshit m-fxxka.

Wait, that's a lie. That's a goddamn lie.

I want justice! I want justice!

F*ck you! You black mother f*ckaaaa!"

Đàn em của Big A lái 'con ngựa' màu hạt dẻ Chevrolet Malibu của anh ta, cả đám vừa nói vừa hát inh tai nhức óc làm cho nóc xe như sắp bung ra, ngồi ở buồng lái chiếc xe đi sau cũng có thể nghe rõ mồn một.

"Lại là bài hát này, bọn họ thích bài hát này đến thế à."

Ở phía sau, Dyle kéo cửa kính xuống, cằn nhằn với người lái xe trung niên bên cạnh, "Dù bài này hay, nhưng không thể lúc nào cũng nghe như thế... Đã bao nhiêu năm rồi chứ."

"Vậy cậu nghe thử bài này đi."

Ông ta cười rồi lấy từ trong túi ra một đĩa nhạc vào những năm 80 của Debbie Gibson, "Out of The Blue". Ông ngọt ngào hôn lên hình nước Mỹ trên bìa đĩa, sau đó nhét nó vào đài cassette, "Lúc sáng vì thấy đám các cậu là rapper, nên tôi không dám lấy 'cô ấy' ra."

"Cô ấy?" Dyle xoa quai hàm, quan sát ánh mắt ông ta, sau đó im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trên nóc rơ-moóc phía sau xe của hai người có gắn một chiếc ăng-ten. Nó cứ không ngừng lắc lư theo chuyển động của chiếc xe. "Thưa quý vị, đây chính là Big A! Đã lâu rồi tôi chưa được gặp các bạn. Các bạn đoán xem bây giờ tôi đang ở đâu? Ha ha,chắc chắn không đoán ra được rồi, tôi đang trên đường cao tốc đi Milwaukee...".

Trong buồng xe của Big A đã lắp sẵn thiết bị thu âm radio di động. Anh ta và NAS đeo tai nghe ngồi trước thiết bị thu âm, miệng nói không ngừng, tốc độ nói nhanh đến mức đáng kinh ngạc, " Vậy giờ mọi người lại tự hỏi, tôi đi Milwaukee làm gì? Ha ha, Cũng chẳng có gì đặc biệt cả, tôi đang ở cùng với em trai APLUS của tôi, chúng tôi sẽ cùng nhau đi hết năm châu bốn biển, để quảng bá cho đĩa đơn 'Remember The Name' của cậu ấy. Gì cơ? Vì sao cậu ấy lại dẫn tôi đi cùng ấy hả? Bởi vì không có tôi đi cùng thì cậu ấy sẽ không làm được việc, ha ha, tôi giỏi vậy đó. Bên cạnh tôi là người anh em mới quen NAS đến từ quận Queens New York, một cậu thanh niên rất tài giỏi. NAS, chào mọi người đi..."

"Yo..." NAS nói vào micro.

"NAS, cậu quen biết APLUS thế nào vậy?"

"À..."

"Đừng dè dặt quá, người anh em. Ở đây tôi bảo sao thì là vậy, cậu muốn nói gì cũng được, đụng vào tôi thì đến cả APLUS tôi cũng không nể mặt. Có thể cậu không biết, tôi từng trải hơn cậu ta nhiều, cậu hiểu ý của tôi không? Đừng sợ cậu ta, tôi nói thật đó. Có lúc cậu rất tốt, có lúc thì như cục sh*t, nói đến đây là tôi lại tức giận, cậu ta đúng là sh*t! Is sh*t! Is sh*t..."

Trong buồng lái của chiếc xe thứ ba, Tống Á ngồi ở hàng ghế sau của chiếc F150, nghe những lời Big A nói trong đài cassette, gương mặt không hề thể hiện cảm xúc. Fergie ở bên cạnh thì buồn cười gần chết. Tống Á nhại theo cách nói của Big A "is sh*t…"

Auir ngồi cạnh ghế lái xe nghe thế thì nhấn còi.

"Píp! Píp!" Xe hơi phát ra hai tiếng điếc tai.

"Nghe thấy không, APLUS đang nhấn còi, nhưng Big A tôi không sợ!"

Ba chiếc xe lao vùn vụt trên đường cao tốc, mặt trời dần nhô lên từ đường chân trời. Từ Chicago đến Milwaukee cũng chỉ khoảng 150 km, đi hơn một tiếng là đến.

"Hey, mọi người, đây là địa điểm quảng bá đầu tiên của chúng tôi, Milwaukee. Tôi sẽ giao nơi này lại cho người anh em của tôi NAS. Làm việc thật tốt nhé NAS. Còn tôi ấy hả? Tôi rất bận, phải đưa APLUS đến gặp một vài anh em ở đây. Mọi người cho rằng tôi không biết gì à? Tôi đã nói rồi, không có tôi cậu ấy không làm được gì, thật đấy, không nói khoác đâu..."

Big A mở cửa xe, thấy Tống Á, Dyle và Auir khoanh tay lạnh lùng nhìn mình: "Trò đùa của tôi có hiệu quả kìa, có hiệu quả kìa! Đùa vui chút thôi. Tất cả là vì không khí chương trình thôi mà. Đừng để trong lòng nhé APLUS..."

Đa số các khu để xe của thành phố không đủ chỗ đỗ moóc loại lớn. Đây là một trạm xăng nhỏ, nhóm ba người Tống Á chuyển sang ngồi chiếc xe Chevrolet của Big A. Big A lái xe, bốn người cứ thế đi vào một tòa nhà phát thanh trong thành phố, gặp người phụ trách quảng bá hình ảnh của Sony Columbia.

"Sáng nay chỉ có buổi phỏng vấn của những đài truyền hình này. Chiều nay chúng ta đến đài truyền hình địa phương để quay một chương trình, sau đó buổi tối sẽ đi xem đội Milwaukee Brewers thi đấu. Trước khi trận đấu bắt đầu sẽ hát bài 'Remember The Name', sau đó hát Quốc ca, và nghi thức khai mạc trận bóng."

Nguồn lực dành cho việc quảng bá của hãng đĩa Columbia rất dồi dào, cả ngày họ gần như không có thời gian nghỉ ngơi.

"Quốc ca?" Tống Á hơi ngạc nhiên, "Không hát bài này được không? Quốc ca Mỹ rất khó hát, tôi lại chưa luyện hát bài này bao giờ, chắc chắn sẽ thất bại."

"Vậy phải làm thế nào? Tình hình hiện tại của 'Remember The Name' rất tốt, giờ cậu đang trong giai đoạn quan trọng. Cơ hội lần này rất khó kiếm, với cậu hay với việc kinh doanh của sân bóng cũng vậy. Có ca sĩ nổi tiếng đến, chắc chắn họ sẽ tận dụng hết giá trị của cậu mới thôi."

Người phụ trách hoạt động quảng bá tỏ ra khó xử, giải thích cho hắn.

"Phần Quốc ca hãy để cho Fergie đi, dù sao cô ấy cũng là ca sĩ dòng nhạc trữ tình... lại còn là ngôi sao nhí." Tống Á đưa ra ý kiến.

"Ở đây không ai biết ngôi sao nhí của California là ai đâu... Thôi bỏ đi, cũng được, dù sao cũng tốt hơn để người ta bảo cậu là bất lịch sự."

Sau đó, người phụ trách quảng bá đi gọi điện thoại.

Tống Á cũng gọi điện thoại cho Fergie để cô ấy lập tức luyện tập. Biết tin, Fergie rất hào hứng, "Đội Milwaukee Brewers hả? Được truyền hình trực tiếp à? Yes! Không thành vấn đề. Ngày trước lúc còn học trung học ở California em cũng đã phụ trách biểu diễn 'Quốc ca' rồi."

"Vậy thì tốt quá, em cố luyện tập nhé, nhưng cũng phải bảo vệ thanh quản, cơ thể em đang trong thời kỳ thay đổi mà." Tống Á nhắc nhở cô ta.

"Cảm ơn ông chủ, em phải làm gì để trả ơn anh đây? Ừm... hay là tối nay, tư thế mới nhé."

"Ha ha, em luyện tập trước đi."

Tống Á cúp máy. Hắn và Big A đến đài DJ phỏng vấn, sau đó nhận lời phỏng vấn của đài truyền hình địa phương với Dyle và Aiur. Nhiều người thì càng nhiều chuyện, Aiur nói chuyện quá thẳng thắn, nhưng Dyle lại giao tiếp khá ổn. Vậy nên gánh nặng của hắn cũng giảm đi được kha khá. Nhìn tổng thể thì không khí buổi phỏng vấn cũng tốt.

Big A ra ngoài, dùng tiền thuê một công nhân da đen người bản địa có hiểu biết về đường xá ở đây. Vậy là mấy người họ thu xếp thời gian, nhờ công nhân này dẫn đường đi tới một vài phòng phát thanh nhỏ của người da đen. Họ kẹp đô la Mỹ trong đĩa CDlàm phí bôi trơn, nên về cơ bản thì cả chuyến đi đều suôn sẻ.

Buổi chiều họ quay xong chương trình. Buổi tối, những người ở sân xem đội Milwaukee Brewers thi đấu hội họp với nhóm của Fergie.

Đây là lần thứ hai biểu diễn trực tiếp nên phong thái của cả ba đã ung dung hơn nhiều. Ba người thuận lợi hoàn thành ca khúc, Fergie cũng hát tốt bài Quốc ca Mỹ trước con mắt thán phục của hàng nghìn khán giả.

Sau lời giới thiệu của người dẫn chương trình, Tống Á nhận quả bóng mà giám đốc sân bóng đưa cho, rồi bình tĩnh đi đến chỗ mô đất*. Đầu tiên hắn vẫy tay chào khán giả, bởi vẫn còn dư âm sức nóng của màn biểu diễn trước, nên ấn tượng của khán giả với hắn rất tốt. Mọi người đều sôi nổi vỗ tay đáp lại.

(*) Mô đất (Mound): Vị trí trung tâm sân, nơi mà cầu thủ phòng thủ làm vai trò ném bóng (pitcher) sẽ đúng trước khi chạy đến các căn cứ.

"A..."

Phần lớn người Mỹ từ nhỏ đã chơi bóng chày, chủ cũ của cơ thể này đương nhiên cũng không ngoại lệ. Hắn nhắm mắt hồi tưởng lại, sau đó mở to mắt, không chớp, nhìn tay bắt bóng* ở phía sau gôn nhà**. Hắn ổn định nhịp thở, ném bóng theo cách chẳng có gì chuyên nghiệp cả.

(*) Catcher, người bắt bóng cùng với người giao bóng – pitcher là một khẩu đội – battery, người bắt bóng ngồi phía sau gôn nhà để bảo vệ gôn nhà, có nhiệm vụ bắt quả bóng khi người đập bóng của đối thủ không đập trúng bóng.

(**) Gôn nhà, home plate là phiến đá mỏng bằng cao su hình ngũ giác, nơi catcher ngồi bắt bóng.

Hướng ném thì đúng, nhưng lực vẫn chưa đủ. Quả bóng trắng từ từ bay qua tay, vậy là pha bóng này hỏng hoàn toàn. Dù sao đối thủ cũng rất chuyên nghiệp, chẳng cần cử động mà chỉ giơ tay lên đã nhẹ nhàng đánh được bóng.

Có tiếng huýt còi và tiếng vỗ tay của khán giả vang lên. Ngôi sao mà, chẳng ai yêu cầu quá cao.

Kết thúc nhiệm vụ, họ lập tức đến hộp đêm gần đó, một đêm mà phải diễn hai chỗ.

Lần này danh tiếng của Tống Á đã khác trước. Big A đưa đàn em đi làm người dẫn đường, sau đó NAS, Dyle và Auir vây quanh hắn, Fergie cũng đội mũ và mặc đồ cổ vũ, nhẹ nhàng theo sau hắn. Một đoàn người xuống xe tràn vào cổng sau hộp đêm, không ai dám làm gì cả.

Big A đã béo lại còn ồn ào, khiến người ta dễ dàng nhận ra anh ta chỉ là kẻ miệng hùm gan sứa. Nhưng NAS thì hoàn toàn khác, cậu thanh niên này nhìn không giống người tốt, hơn nữa ngồi trong hộp đêm luôn cúi đầu quan sát xung quanh. Phần lòng trắng lộ ra ở con ngươi trong mắt cậu ta cùng với nước da đen, khiến trong không gian mờ ảo đen tối của hộp đêm, trông cậu ta chẳng khác nào con sói đang tìm kiếm con mồi. Thấy vậy, những kẻ môi giới có ý đồ đen tối với số tiền cát xê của Tống Á cũng phải cân nhắc thật kĩ lưỡng.

Một tối hai bài hát, thu nhập chỉ khoảng mười nghìn đô tiền mặt. Tống Á chia tiền ngay tại đó, số tiền mọi người nhận được cũng khác nhau. Họ uống cả đống rượu miễn phí. Đúng lúc ấy, một thanh niên bản địa lao lên sân khấu định khơi mào battle. Tống Á thấy vậy lập tức bĩu môi, xua tay như đang bảo cậu ta không xứng. Vậy là hắn giao cho 'cậu em' NAS lên sân khấu đối phó. NAS vừa rap vừa chửi liên tục theo tiếng nhạc bùng nổ, khiến cho cậu thanh niên kia ngơ ra trên sân khấu. Vậy nên mọi người trong hộp đêm được một trận cười hả hê, rồi quay sang huýt sáo chế giễu cậu ta. Cũng may tên nhóc này mặt dày, không đến mức suýt khóc ngay tại chỗ như Lowry Bé.

Cuối cùng, cả đám người trở lại xe trong tình trạng say khướt. Hai tài xế đã nghỉ ngơi cả đêm dài, giờ bắt đầu khởi động xe, lái xe đến thành phố tiếp theo.

"Tách, tách."

Ánh sáng lóa lên trong xe, đó là ánh sáng từ chiếc máy ảnh Tống Á đang cầm. Nó nhấp nháy không ngừng, trong khi Fergie nằm đối diện vừa tạo vài 'pose' để chụp ảnh vừa nghịch kèn trumpet hắn mang theo.

"Đừng chụp nữa." Cô ta dùng bàn chân trắng nõn che ống kính rồi cười vui vẻ, "Chói đến độ em muốn nôn luôn."

"Hôm nay em vui không?" Tống Á hỏi.

"Có, ngày trước em cũng từng dùng bằng lái xe giả để vào hộp đêm, nhưng lần nào cũng đều bị bảo vệ đuổi ra, thời gian vài giờ đứng xếp hàng trước đó coi như vô ích..."

Fergie còn đang tuổi thích ăn chơi. Vừa nãy lúc ở hộp đêm, cô nhìn gì cũng thấy mới lạ, rượu nào cũng muốn thử, cuối cùng uống cũng kha khá, "Đúng rồi, ông chủ, ở trường anh là chủ tịch câu lạc bộ trumpet đúng không? Sao anh ít đưa kèn trumpet vào mấy bài hát của mình thế?

"Thế hả? Anh không để ý đấy." Tống Á rút cuộn phim vừa chụp ra, cẩn thận cất đi.

"Đúng rồi, em chuyên nghiệp lắm mà...." Fergie ghé sát lại gần Tống Á, dựa vào ngực hắn. Hai người cũng quên luôn lời hẹn tìm hiểu về tư thế mới, cứ trò chuyện như vậy cho đến khi thiếp đi lúc nào không biết.

" Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc..."

Tống Á ngủ một mạch, không mơ thấy gì cả. Còn đang ngon giấc, hắn bỗng tỉnh dậy vì tiếng trumpet bên cạnh. Khi hắn mở mắt ra, ánh sáng mặt trời đã chiếu vào rồi. Fergie đang cầm trumpet thổi bên tai hắn, cười một cách ranh mãnh.

"Em đúng là đồ yêu tinh." Tống Á kéo Fergie vào lòng, ham muốn trỗi dậy.

"Every time that you get undressed

I hear symphonies in my head

I wrote this song just looking at you oh, oh

Yet the drums they swing low

And the trumpets they go

Da da

Da ra ra da"

Da

Da"