Thành phố Thiên Đô.
Hiệp hội Chuyên gia Thẻ kiếm.
Lục Minh yên lặng cất chiếc găng tay được anh Quyền tặng đi, anh cũng không muốn tiếp tục bàn nhiều về vấn đề màu đen và màu da nữa, bây giờ chỉ có thể may là...
May là anh Quyền cũng chưa có nói hai chữ nguyên vị.
Nếu không...
Đúng là không nói rõ được.
"Sư phụ sư phụ..."
Tiểu Bạch tò mò ngẩng đầu hỏi: "Nguyên vị là gì ạ?"
"..."
Lục Minh đằng hắng: "Cái đó à, nguyên vị là chỉ mùi vị lúc đầu không thay đổi, là hơi thở vừa mới tạo nên."
"À à."
Tiểu Bạch đã hiểu, vui vẻ nói. "Hình như năm mới mọi người đều thích tặng quần áo thì phải, vậy lần sau khi ăn Tết, em tặng cho anh một bộ quần áo nguyên vị nha."
"..."
Lục Minh bắt đầu suy tư.
Tiểu Bạch... quần áo nguyên vị?
Từ từ.
Tại sao phong cách bỗng nhiên đổi thành mờ ảo vậy...
→_→
"Khụ khụ."
"Cũng không cần quần áo."
Lục Minh đằng hắng, xoa đầu của Tiểu Bạch.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com