webnovel

Faragrass

Tác giả: Farcent_Wisolndov
Thiếu niên
Đang thực hiện · 1.2K Lượt xem
  • 1 ch
    Nội dung
  • số lượng người đọc
  • N/A
    HỖ TRỢ
Tóm tắt

Chapter 1Tầng Mây

Cơn gió thổi khẽ qua từng nhành cỏ xanh trên cánh đồng, chàng hoàng tử bé trên hành tỉnh nọ cùng bông hoa hồng của mình ngước nhìn xuống trần gian để ngắm nhìn.

Dưới đêm sao, có hai bạn trẻ hô vàng tên nhau như muốn xé toạc màn đêm.

" Này Luna quá đây đi! "

" Chờ tớ với... " Luna thỏ thẻ.

Cô chạy, đuổi theo hình bóng Kami dưới đêm sao kia, hình bóng ấy vụt qua từng ngọn cỏ, lao đi trong cơ gió đêm lạnh thấu da, thấu thịt, cô gắng bắt kịp lấy hình bóng ấy vì đó là thứ ngỡ như quan trọng nhất với cô.

" Ha, tới nơi rồi, cậu chậm thật đấy. " Kami lấy tay chạm vào chiếc má của Luna làm nó đỏ lên.

Cả hai đang đứng trên một ngọn đồi, trên một đồng cỏ, đón nhận ánh sáng do những ngôi sao xa, xa thật xa ngỡ đâu sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy, nếu ví vụ trụ như một đại dương thì đó sẽ là một đại dương đen sâu vô tận không có đáy, còn những ngôi sao như những bong bóng oxy vô tình tự quay hay đốt cháy chính mình vậy.

" Do cậu chạy nhanh chứ bộ. " Cô đá cậu một phát.

" Đau mà, phù ta tới được nơi đẹp nhất rồi. " Hương gió lạnh lướt nhẹ trên mặt cỏ.

Luna ngồi xuống, cô bứt từng cọng cỏ rồi thả nó bay theo cơn gió lạnh, bay đi tự do vào, hãy đến một nơi nào đó mà không ai có thể tìm thấy, hãy kể cho những cây cỏ khác ở nơi đó về nơi mà tao đã bứt rồi quăng mày lên chuyến tàu gió không có vé khứ hồi này, cô nghĩ.

Cô nhìn qua Kami thấy cậu đang say đắm với dãy Ngân Hà, với những ngôi sao, sao không nhìn mình như vậy bao giờ nhỉ? Cô muốn nhõng nhẽo một chút.

" Chỗ này tối quá, lạnh nữa cỏ chọc tớ ngứa quá, tại sao cậu nhất định phải rủ tớ đi cùng vậy? Cậu có mưu đồ xấu đúng không? " Luna hờn dỗi nói.

Cô thấy sao trên bầu trời rất đẹp nhưng tại sao phải ngắm chúng ở một nơi như thế này? Cô tự hỏi.

" Làm gì có, tớ chỉ muốn cậu ngắm sao cùng tớ thôi. " Kami hớn hở nói.

" Xạo! Đồ nói dối tồi! Chỉ ngắm mà không chạm được vào thì ngắm làm gì cơ chứ. " Luna không tin đá cậu thêm vài phát nữa.

" Ta nói lời yêu để thổ lộ lòng mình chứ không phải chờ cái gật đầu của đối phương, ta đâu cần phải ôm lấy thể xác kia, chỉ cần nắm lấy tấm chân tình là đủ. "

Luna nghe cậu nói luyên thuyên liền đá cậu rõ đau.

Kami ôm chân kêu lên, bỗng dưng có một tia sáng xé toạc lấy bầu trời, sáng rực tựa ban mai cháy bỏng, trong tựa như nước mắt của chàng hoàng tử xa xăm chảy dọc trên bầu trởi đêm ấy, tia sáng với cháy rụi chừa chỗ cho màn đêm thõa lấp sự kì diệu đó lại nhưng khoảnh khắc đó đã hằng in vào đôi mắt của hai bạn trẻ.

" Là sao băng... Là sao băng! Ước đi Luna! Ước gì đó đi nhanh lên. " Kami thì thầm rồi hét lớn.

" Cái gì? Ước á? Ước điều gì bây giờ?. " Luna bất ngờ hỏi lại.

" Gì cũng được, ước mau đi! "

" Hả, à ừm, tớ ước được bên cậu mãi mãi... " Luna nói nhỏ.

Điều ước vội vàng quá! Cô nghĩ nhưng cũng không muốn rút lại.

" Cậu ước gì vậy? "

" Hả, không có gì đâu đồ ngốc, tới cậu đó mau ước gì đi. " Luna cố chế đi sự xấu hổ.

" Được rồi, tớ ước mình sẽ chạm tay lên được bầu trời. "

" Ước gì đó thực tế đi tên ngốc! "

Cô đá cậu thêm vài phát nữa.

Huy hoàng là từ ngữ duy nhất để miêu tả cho một khoảnh khắc đó, chàng hoàng tử xa kia buông đi cho dòng lệ rơi đâu biết đó là hy vọng của ai kia nhỡ một lần ngắm nhìn.

*

Vẫn là buổi sáng như mọi ngày, khi nắng sớm khẽ lướt qua tầng mây sưởi ấm mặt đất.

Luna lúc này đã chuẩn bị tơm tất mọi thứ từ rất sớm và có thể sẽ là người đến sớm nhất trường nhưng cô chưa bao giờ đi sớm được, cô còn phải kêu Kami dậy và chuẩn bị bữa sáng cho cậu ấy.

Cô đi nhẹ nhàng qua nhà cậu ấy, nhà hai người sát nhau, cô từ tốn mở cửa đi vào bằng chìa khóa như thể đó là nhà cô vậy, đi vào bếp nướng bánh mì, chiên trứng cuộn và làm một cốc sữa nóng cô làm những việc này nhiều đến nổi có thể nhắm mắt cũng làm được và cuối cùng là.

" Dậy ngay đi Kami! " Cô đạp tung cửa hét to.

" Hả hả gì sáng rồi hả? " Kami mơ màng hỏi.

Ánh sáng lấp ló chiếu qua rèm cửa rọi vào căn phòng trong cũng bừa bộn chán chê, cây sen đá bên cửa sổ muốn thể hiện sự phẫn nộ khi chỉ nhận được thứ ánh yếu chẳng bỏ bèn gì.

" Đúng đấy, không những sáng mà sắp trễ học rồi đấy! "

" Hả? Tớ dậy ngay đây! "

Kami vội vàng chạy vào nhà tắm.

Thiệt tình, lúc nào cũng lề mề thế, mình nhắc bao nhiêu lần rồi mà, cô nghĩ.

Kami vội vàng xuống bếp sau khi vệ sinh cá nhân xong, nhưng mà từ từ đã trời còn chưa sáng lắm sao mà trễ được? Con nhỏ này lừa mình hả? Cậu nghĩ, ánh sáng xanh mờ từ bầu trời phủ khu vườn như tranh, blue hour trong truyền thuyết?

" ... "

" Ăn nhanh rồi đi này đồ ngốc, không có tớ chắc cậu còn mỗi bộ xương quá. " Luna để hai chân lên bàn nhìn Kami.

" Cảm ơn, trứng cậu chiên ngon thật đấy, có nguyên liệu bí mật gì bên trong hả. "

" Bình thường thôi, do cách thức đấy, tay nghề rất quan trọng dù cho nguyên liệu tồi nhưng tay nghề tốt thì vẫn cho ra được món ăn ngon thôi, nhai bánh mì cho kỹ kẻo nghẹn đấy. "

Nhìn Kami ăn, cô lại thoáng thấy chút dễ thương, chàng trai hiền lành nhút nhát thế kia ai mà không thấy dễ thương cho được, nhưng phải điều chỉnh lại nhiều thứ ở tên này, đôi lúc vô cảm như mấy gã diễn kịch câm, hay là nói nhiều bất thường, và lối sống thiếu sự kỷ luật tệ hại cần phải chỉnh đốn lại.

" Cậu cũng nên để ý lao dọn chút đi, không có tớ chắc di sản cô Yuta đóng bụi hết rồi quá. "

" Eh, đôi lúc tớ có lao mà, tại ít khi tớ vào đấy thôi... "

Nói điều này với mấy hạt bụi đóng dày như mặt đường ấy! Luna nghĩ thầm.

Kami ăn xong, cậu rửa lại bát đĩa nhanh chóng rồi đi học cùng Luna, cả hai đã đi học cùng nhau gần như mỗi ngày trong suốt từ hồi mẫu giáo tới giờ, đa số Luna sẽ là người rủ, Kami khá ít khi chủ động rủ cô làm gì nên đây là điểm mà cô khá ghét ở cậu.

Buổi sáng sớm luôn là lúc bầu trời đẹp nhất đối với Luna, cô thích một màu xanh nhạt tô vẽ thêm đôi ba đám mấy uốn lượng hay phía đường chân trời là một màu vàng hòa cùng màu cam đậm của mặt trời dần lên, những lúc sương còn đọng trên mặt là thế này thì cầm giá vẽ ra ngoài tạo nên bức tranh nghệ thuật của riêng mình thì tuyệt biết bao,cô nghĩ.

" Nắng nay ấm quá, tớ thích cảm giác này, coi nó chiếu qua sương đọng trên lá kìa. " Kami hớn hở nói.

Luna sờ nhẹ vào đầu Kami trong lúc cậu đang vuốt ve nhưng giọt nước đó.

" Cậu thích mấy thứ bình thường như thế này quá nhỉ. " Luna nhìn cậu nói.

" Đối với tớ chúng vẫn mãi đẹp như lần đầu tớ được nhìn ngắm chúng. " Kami đứng dậy cười đáp.

" Cậu đấy, cứ luôn lưu giữ ấn tượng lần đầu rồi mỗi lần thấy thì nó cảm xúc lại trào ra như thế, mà vậy cũng tốt chắc cậu sẽ không bao giờ chán tớ đâu hả... " Luna thẹn thùng hỏi nhỏ.

" Hả, ý cậu là sao? Mình chơi với nhau từ nhỏ mà tại sao tớ lại chán cậu được. "

Kami thắc mắc hỏi.

" Cậu không hiểu đâu. "

Cô không muốn giấu cảm xúc trước mặt Kami nhưng mà cũng không muốn để cậu ấy biết quá nhiều, vì cô muốn cậu ấy phải là người chủ động.

Đi trong ánh sương mai tôn lên thêm sự e lệ của cô thêm vài phần vì thứ được rồi là tình yêu.

Cả hai đã đến trường và đang bước từ sân vào, Luna rất nổi tiếng ở trưởng vì học rất giỏi và thiên phú rất lớn về các môn nghệ thuật nhưng lại rất lạnh lùng với người bên ngoài, thậm trí nhiều lúc còn chẳng buồn quan tâm người bên cạnh mình nói gì, cô có lẽ là ngọn núi khó chinh phục nhất trong mắt mọi chàng trai.

Nhưng cô lại nhận được nhiều lời bàn tán xung quanh vì... Kami? Một người chẳng lấy làm nổi bật lại đi bên nàng công chúa băng giá kia sao? Như kẻ đánh cá với bộ râu sậm màu may mắn trục vớt được hòn ngọc của biển Baltic đóng dày băng kia sao?

" Tên đấy ngày nào cũng đi cùng Miyuki sao? Sao hắn lại được đặc ân đó chứ? "

" Thôi đi, người như cậu làm sao hiểu được. "

" Nhìn cậu ta tự kỷ thật. "

" Không đơn giản đâu, cậu còn nhớ cửa phòng thiên văn bị phá nát không? Tớ nghe bảo cậu ta trộm sách và còn phá nát chiếc kính thiên văn nữa, tốt nhất tránh xa cậu ta ra. "

" Thật hả, tại sao Miyuki lại đi cùng cậu ta cơ chứ, không sợ vạ lây hả. "

Các tiếng bàn tán vẫn vang lên dù cho mỗi ngày, vụ việc tại phòng thiên văn học vẫn còn đeo bám lấy Karumi, đó có lẽ được xem là vết nhơ đáng xấu hổ nhất đối với cậu, nhưng cậu chả bận tâm, Luna cũng vậy cô chỉ muốn tiến và tát thẳng vào mặt họ nhưng Kami luôn ngăn lại, cậu chỉ mọi yên bình đợi mọi việc lắng xuống.

Nhưng đã rất lâu rồi nó không phai mờ đi trong tâm trí và sự quan tâm của mọi người.

Cả hai đã đến lớp và Luna có một số việc bận tại CLB, trong lớp học mọi thứ vẫn như vậy, vẫn là màu vàng của ánh nắng sớm hất vào lớp học, bàn ghế sáng bóng bởi những cậu học sinh chăm chỉ lao sạch.

" Tớ có một số việc bận tại CLB, có việc gì nhắn tớ nhá. " Luna nhắc nhở.

" Được rồi nhưng tớ nghĩ không cần đâu. "

Cả hai chào tạm biệt nhau, cậu im lặng ngồi đúng vị trí của mình, không giao tiếp, chỉ nghe nhạc và xem lịch trình thiên văn sắp tới trông như một chàng trai nhàm chán hay một tên mọt sách lủi thủi một góc và bị cô lập, thật tình cũng giống vậy thật vì bạn thì Kami chỉ có 5 người, đúng hơn là những người cậu xem là bạn hoặc họ xem cậu là bạn, thậm trí còn có một tên không thân đấy nữa chứ.

Cậu nhắm mắt lại, tận hưởng giai điệu vang bên tai, chà sắp đến đoạn hay nhất rồi, bài nhạc của nhóm nhạc nổi tiếng, với bài hát nổi tiếng, cậu nghe đi nghe lại hàng trăm lần rồi mà không thấy chán.

" You said you got to be up in the morning, going to have an early in the night

And you're starting to bore me, baby, why'd you only call me when you're hight? "

- Arctic Monkeys -

Nghe được một lúc thì có tiếng quen thuộc vang lên, nhanh hơn mọi khi, cậu nghĩ.

" Tớ quay lại rồi đây. " Luna nói tay mở cửa ra đi vào, tiếng giầy cô kêu lách tách trên mặt sàn.

Luna chưa kịp nói dứt lời thì có rất nhiều người chạy lại.

" Miyuki giúp tớ bài này với. "

" Tớ trước, cậu thấy bức vẽ này có ổn không? "

" Này các cậu tránh ra đi, đang cản đường Miyuki đấy. "

Luna chỉ đành miễn cưỡng đáp lại, phiền phức thật nhưng đây là nhiệm vụ của cô mà làm sao từ chối đây.

" Rồi rồi, tớ sẽ giúp ngay đây. "

Cô liếc mắt sang Kami thì thấy cậu đã quay chỗ khác mắt nhắm lại, trông chẳng chút quan tâm gì cả, cô bắt đầu hờn dỗi.

Giúp xong hết mọi người cô tiến đến chỗ Kami, ngồi trước cậu hờn dỗi nói.

" Cậu lạnh lùng quá đấy, thấy tớ vào mà không hỏi hang gì cả. "

Kami tháo tai nghe ra đáp lại.

" Tại tớ thấy nhiều người quá nên không dám lên tiếng thôi. " Cậu nhìn vào cô hồn nhiên nói.

" Mắc gì sợ? Tớ cho phép cậu lên tiếng đấy, ai dám hó hé là no đòn với tớ. "

" Cậu đáng sợ quá đấy. "

Tiếng chuông học vang lên, Luna chỉ búng tráng cậu rồi quay lên.

" ... "

Tiếng chuông kết thúc tiết học cũng đã vang lên giờ là lúc bữa trưa đến, các học khác vội vàng xuống căn tin tìm cho mình một chỗ lí tưởng nhất vài người lại dùng bento ngay trên lớp.

Luna cất sách vở vào cặp lấy hai hộp bento ra, cô luôn làm hai phần cho cô và Kami, đã từ rất lâu rồi thậm trí khi còn bé Luna còn năn nỉ mẹ của Kami cũng là người thầy của cô đừng làm bento cho cậu mà hãy giao việc đó cho cô, cô rất thích được người khác khen mình nấu ăn ngon và nếu như người đó là Kami cô sẽ còn vui hơn nữa, trên tinh thần của một người đầu bếp như đang quan tâm đến khách VIP của mình cô luôn quan tâm đến Kami cảm nhận như nào về những món cô nấu.

" Nay là món gì thế, háo hức ghê. "

" Mở ra thì biết, biết đâu tớ vô tình bỏ tà thuật gì vào đấy thì sao. "

" Cậu là phù thủy hả? Để xem cô nàng phù thủy có cho chân ếch vào bento của tớ không, oh cá hồi sốt mayonnaise, tuyệt! Tớ thích thứ tà thuật này. "

" Cậu ăn món này nhiều rồi, tớ không biết cậu có thấy ngán không nữa, để tớ học thêm vài món mới. " Luna lấy nửa trái chanh vắt vào phần của cậu rồi đến phần của cô.

" Tớ ăn mãi một món được mà dù cậu làm món gì tớ cũng sẽ ăn hết thôi. " Kami khẳng định nói.

Kami trước giờ chưa từng ý kiến gì về những món ăn do Luna nấu vì đối với cậu chúng luôn ngon và chưa bao giờ tệ cả trừ khi những món có mùi lạ và vị nặng, cậu không ăn được những món như vậy và thường buông đũa sau hai lần gấp thức ăn.

" Không được đâu, ăn mãi một món cũng không ổn nên tớ sẽ thay đổi thường xuyên hơn, ăn xong xuống phòng piano với tớ chút nhé. " Cô nhìn ra ngoài một hồi rồi nói tiếp. " Karumi, cậu không chú ý bài, tớ thấy cậu chỉ toàn chơi với cục tẩy thôi đấy, tin tớ đá cậu té ghế không? "

" Eh? Tớ không hứng thú với hóa thôi mà, mà xuống phòng piano làm gì vậy. " Kami hơi bất ngờ vì cậu được đi xuống đấy.

" Bí mật, cậu cứ im lặng đi theo thôi. "

Luna ẩn ý nói, cô có lẽ đang có một kế hoạch gì đó.

*

Tôi nghĩ mình nên làm điều này vì tôi biết trái tim mỏng manh của cậu ấy sẽ chẳng chịu thêm được mất, thôi thì đây cũng như là để tôi chứng minh với cậu ấy rằng tôi có thể chạm đến được những giai điệu mà người cô tôi đã từng, một bầu trời sao trong phòng!

" Luna à, tại sao gọi tớ vào đây cơ chứ, tớ nghĩ sẽ có người bảo tớ vào đây đập nốt cây đàn piano đấy. "

Thằng này bị overthinking hả? Chuẩn bị nhóc, chị sẽ cho mày thấy trời sao trong phòng kín như thế nào.

Tôi khóa chặt cửa lại, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, ah cây đàn piano của trường, màu đen tuyền phủ lên cây đàn làm cho nó cảm giác thật bí ẩn, nhìn nó như một cuốn cấm thư chứa đầy mùi ma thật đen mà người chơi nó sẽ là phù thủy, tôi sẽ tuôn trào sức mạnh phép thuật của mình qua từng giai điệu, rửa trôi đi nổi buồn và sự cô đơn trong chàng trai nhỏ kia, đưa hắn ta chạm lên vì tinh tú mà hắn chỉ cam chịu ngước nhìn.

" Huh? Từ từ đã, cái...? " Kami bất ngờ quay mặt lại khi tiếng đàn vang lên.

Tay tôi khẽ lướt trên phím đàn như gió lộng lướt ngang mặt cỏ, thanh thoát và nhẹ nhàng, tiếng đàn vang lên như đọc nghi lễ nào đó, len lỏi qua từng khe cửa, cuốn lấy bay theo làn gió thổi nhẹ vào căn phòng, tôi đã chơi bài này rất nhiều lần rồi chỉ để một lần chạm đến hoàn hảo và đó sẽ là hôm nay.

Bản Hungarian Rhapsody 2 vang lên theo từng nhịp điệu, Kami biết rõ bài này, đây là bài mà mẹ cậu thường hay chơi khi cậu còn nhỏ, cậu có lẽ đã thuộc giai điệu của nó từ năm nào và đã rất lâu chưa được nghe âm hưởng của nó xướng lên một lần nữa.

Tiếng đập cửa bên ngoài bắt đầu vang lên, có lẽ ai cũng muốn vào chỉ để được nghe rõ nhất, nhưng cửa đã bị tôi khóa rồi còn đâu? Nếu không phải vì có Kami ở đây thì có cả đời tôi cũng không để họ nghe thấy một nốt nhạc.

Tay tôi đang đi đến hoàng hôn của tác phẩm này, tôi liếc mắt sang nhìn thì thấy Kami đang rưng rưng, hắn nhớ mẹ lắm rồi nhỉ sao mà chẳng bảo với mình câu nào.

Tay tôi dừng hẳn, tôi ngửa mặt lên trời hít một hơi thật sâu.

" Thấy sao? "

" Tuyệ... Tuyệt lắm. " Giọng Kami hơi nghẹn lại.

Tôi muốn trêu thêm tí.

" Chà sao lại không thế kia, nước mắt lăn dài rồi kìa để tớ lao cho, cô Yuta đã lâu không gửi thư cho cậu nhỉ, chắc cậu nhớ cô ấy lắm. "

" Ừm phải, này Luna sao cậu biết bản nhạc ấy vậy? "

Tôi biết bản nhạc này từ khi tôi còn nhỏ, không phải cô Yuta dạy tôi cô ấy thậm trí chưa từng nhắc đến nó, lần đấy tôi và Kami giận nhau thì phải, tôi lúc ấy quạo lắm, và đang mưu đồ sẽ sang nhà cậu ấy và phá gì đó và chạy trốn, làm thế cho hả đi cơn giận ấy mà.

Đột nhiên trong phòng piano nhà cậu ấy vang lên bản nhạc này, tôi nghe lúc ấy thanh thoát biết bao, cô Yuta đánh mà nhỉ, ai mà chả siêu lòng.

" Con xin lỗi Hitaru chưa? "

" Con chưa, chắc con sẽ mua bánh cho cậu ấy. "

" Mẹ biết đó không phải lỗi thuộc hẳn về con nhưng con phải có trách nhiệm cho việc đó, nên mau đi xin lỗi con bé đi. "

" Vâng ạ. "

Tôi lúc ấy nép sau cánh cửa, tự thấy bản thân mình tệ biết bao, rõ ràng đó chỉ là giận dỗi vô cớ lỗi thuộc về tôi vậy mà tôi có giận cho bằng được cơ đấy, thế mà Kami chẳng trách mà còn lại tìm cách làm hòa với tôi, xấu hổ ghê, tôi nhận thấy lúc ấy Kami thích bản nhạc này lắm, cứ chăm chú nghe mãi thôi, còn mấy bản khác cậu ấy chả mấy để tâm.

Quay trở lại lúc này, tôi tìm đại cái có để nói chứ giờ mà kể lại thì xấu hổ lắm.

" Hửm, tại tớ nhớ đến quốc gia mà cô Yuta đang ở thôi, Hungary phải không? Nên tớ nghĩ bản này tên cũng giống nên sẽ làm cậu yên lòng đi phần nào. "

" Cảm ơn cậu. "

Tôi nhẹ nhàng tiến lại gần cậu ấy lấy tay lau dòng lệ kia, tay tôi nắm lấy tay cậu ấy chặt đến mức như không thể tách rời, rồi đi lại lên lớp.

Tôi mở cửa ra trước ánh mắt ngạc nhiên của nhiều người, tay vẫn trong tay với Kami vội vàng lướt qua những người có ánh nhìn chả mấy tốt đẹp gì về cậu ấy.

*

Tuyệt thật, cậu ấy biết rõ rằng gần đây mẹ không gửi thư cho tôi luôn, còn điều gì mà cậu ấy không biết nữa chứ? Xúc động thật.

Đang ngồi ngẫm nghĩ thì có kẻ thổi đi những suy nghĩ của tôi.

" Sao ngồi ủ rũ thế, Hitaru bỏ quên cậu tại tận cùng hố sâu à. "

Natsume lại đến trêu trọc tôi, tôi không có nhiều bạn nhưng bốn người là đủ rồi chẳng cần thêm ai nữa, tôi và gã nghiện vodka này khá thân nhau, à nhầm tôi nghiện còn hắn thì không, còn về việc thân thì trong có mỗi tôi với hắn là con trai không thân cũng khó.

" Không, cậu ấy bận việc CLB rồi. "

" Seiko có rủ cậu và Hitaru đi hẹn hò đôi hôm nay đó, thật tình tớ chẳng hiểu con nhỏ đó nghĩ gì nữa, nó cứ nằn nặc bảo là hai người hẹn hò. "

" Nghĩ gì là nghĩ gì? Tớ đá cậu đấy, tớ chỉ muốn tìm cảm giác mới thôi! " Seiko trên bàn trên hét lớn.

" Thấy chưa. " Natsume bất lực nói.

" Thật luôn hả? Tớ và Luna thậm trí còn không hẹn hò vậy mà hai cậu lại rủ bọn tớ hả? Không sợ Luna nổi cơn thịnh nộ hả. "

Wao hay thật, dám bảo nàng thơ kia đang hẹn hò với tôi hả, bộ muốn Luna giết tôi hay gì hay để cả tá tên ngoài kia để ý cậu ấy làm việc đó.

" À thì tớ biết, cứ bảo cậu ấy là buổi đi chơi chung thôi, Seiko cứ bảo là hai người hẹn hò cơ đấy nên cứ nằn nặt rủ cho bằng được, tớ buộc phải chiều lòng thôi. "

" Đi chơi chung thôi thì được, để tí tớ sẽ bảo cậu ấy. "

Đùa tôi chắc? Seiko thật sự nghĩ bọn tôi đang hẹn hò à? Ôi nàng ngốc kia chơi với nhau bao năm mà chẳng biết gì cả.

Lâu lâu chắc tôi cũng nên ra ngoài hít thở không khí tối thôi nhỉ, không biết địa điểm hai người họ chọn là ở đâu đây, mong là đừng ở nơi đông người, tôi thực sự ngại ở những nơi như vậy.

Oh Luna quay lại rồi.

" Này cậu muốn tối nay đi đâu đó không? "

Tôi khàn giọng hỏi, khá lâu rồi tôi và nàng không đi chơi cùng nhau, chắc cỡ 2 tuần.

" Gì chứ, mới vào mà cậu hỏi thẳng thế luôn hả? Tại sao không nói mở đầu gì hết vậy? Đêm nay cậu muốn ra ngoài à. "

À thì cũng một phần, ở nhà mãi cũng ngột ngạt chứ bộ nên nay có dịp tớ cũng ra ngoài tí cho mát mẻ, nhưng phải nói nguyên nhân chính ra thôi.

" Không hẳn, Natsume và Seiko rủ đi chơi cùng. "

" Thế là cậu cũng muốn đi rồi còn gì, đêm nay tớ rảnh nên sẽ đi cùng cậu. "

" Này hai người kia, đêm nay tập trung tại nhà tớ nhé. " Natsume nói lớn.

" Không phải mỗi nhà cậu đâu đồ ngốc. " Seiko nói.

" Lại cãi nhau nữa. "

Tôi nói nhỏ, chà vậy đêm nay được hít thở bầu không khí lạnh làm đông phổi rồi, để xem nhịp đập màn đêm có làm rơi thêm vài giọt lệ của chàng hoàng tử trên trời kia không.

*

Luna đang chuẩn bị cho buổi đi chơi tối nay, cô nghĩ chỉ buổi đi chơi nhẹ nhàng thôi nên sẽ ăn mặc đơn giản tí, chuẩn bị xong cô sang nhà Kami gọi cậu.

Kami bên này vẫn còn đang trong nhà tắm, nghe tiếng gọi Luna cậu bắt đầu vội vàng để rồi ngã trong nhà tắm.

Kami cuối cùng cũng ra, cậu ngước mặt lên định xin lỗi vì để Luna đợi nhưng vừa ngước lên thì cậu thấy hôm nay cô ấy xinh hơn mọi ngày thì phải, cậu nhìn mãi cho đến khi Luna cắt ngang.

" Làm gì mà nhìn mãi thế, mê tớ hả? "

Kami vội vàng phủ nhận.

" Đâu làm gì có. "

" Có mê thì nói, không cậu sẽ hối hận đấy đồ ngốc ạ, mau đi thôi. "

" Đã bảo không có mà... "

*

Các buổi đi chơi đêm thật sự khá nhiều đối với tôi, nhưng thường thì tôi luôn muốn tận hưởng buổi tối ở nhà mình hoặc nhà Kami vì đó là nơi tôi cảm thấy quen thuộc và thoải mái nhất.

Tới nơi rồi, nhà hai người nằm trên lầu 5, không biết Kami leo nổi không nhỉ hay mình cần cõng cậu ấy? Phòng 502 đây rồi, tôi nhấc điện thoại ra gọi cho hai người họ mở cửa, tôi biết hai người họ là bạn thuở nhỏ của nhau và hai gia đình cũng rất thân thiết nhưng thật sự là phải để cho hai người bọn họ ở cùng nhau thật sao? À thì nếu cho tôi ở cùng Kami chắc tôi vẫn sẽ làm thôi.

" Tớ đây vào trong đi, Natsu vẫn còn đang tắm, tớ sẽ đi pha trà đợi tí nhé. " Seiko niềm nở nói.

Seiko đang đeo mặt nạ bước ra mở cửa cho hai bọn tôi.

" Có táo không cho tớ xin một quả. " Kami nói.

Tên nghiện chất xơ này, chưa gì mà đòi trái cây rồi.

Tôi nhẹ nhàng đi vào, bên trong trông sạch sẽ gọn gàng thật, đồ đạc với nội thất được bố trí khá đẹp mắt và tinh tế đó chứ, mấy cái này chắc do Natsume làm chứ không ai, và trên tường treo một bức tranh phong cảnh mà tôi nhận ra ngay, không ngờ hai người họ còn giữ.

Tay tôi vẫn đang nắm lấy tay Kami, chắc họ không nghĩ bọn tôi đang hẹn hò gì gì đâu ha, chỉ là một cái nắm tay của hai người bạn thuở nhỏ thôi mà, sẽ chẳng thể làm nên sự hiểu lầm gì....

" Hai người hẹn hò lâu chưa? Muốn khi nào cưới vậy? "

Gì vậy mẹ?! Bọn tôi còn chưa tắm chung đấy ở đó mà đòi cưới! Với cả còn chưa hẹn hò mà! Tôi bình tĩnh đáp lại.

" Không có, bọn tớ không phải một cặp. "

" Vậy à, thế là một đôi nhỉ? "

Mẻ này lì thật đấy, haiz nếu nói không thích bị ghép với Kami thì đó là nói dối, nhưng nếu không giải quyết mấy chuyện chưa xác thực thì chỉ tội cho Kami thêm thôi, cả trường sẽ hận cậu ấy mất, với nếu như muốn hẹn hò với tôi thì cậu phải tỏ tình trước!

" Không bọn tớ chưa hẹn hò. " Kami nói trong khi mở tủ lạnh tìm táo.

" Ehhh? Hai người thế này mà chưa hẹn hò hả. " Seiko thất vọng đáp.

Chứ sao hả mẹ? Bà chơi cùng tụi này gần 7 năm rồi đó! Thế mà không hiểu gì hả?

Tôi ngồi tựa lưng trên chiếc ghế sofa, trời cũng bất đầu sập tối rồi, Kami đang gặm trái táo đỏ mọng mà cậu ấy tìm được, coi kìa trông như con nít không cơ chứ, không thèm gọt cả vỏ, cứ thế ngồi một góc mà cắn thôi, thậm trí hắn còn không quan tâm gì khác cơ đấy.

Nhóm chơi thân bọn tôi chỉ có năm người bao gồm cả tôi, bọn tôi chơi với nhau từ nhỏ nên khá thân thiết với nhau riêng do nhà gần nhau nên tôi thân với Kami là thân nhất, chắc đấy là do định mệnh sắp đặt chăng? Hôm nay thiếu một người thì phải tuy hơi mờ nhạt nhưng cậu ấy luôn quan trọng với cả nhóm.

" Không ai rủ Ashino hết hả. "

Kami lên tiếng hỏi, cậu ta bận bịu lắm mà sao có thể đi chơi cùng bọn mình bây giờ được, bận cho mấy cục đất và tên kia ấy, bữa nào phải lôi mẻ đó theo mới được.

" Tớ có hỏi nhưng cậu ấy bảo hôm nay bận, qua nhà cậu ấy phá gì không. "

Từ nhà Seiko hoàn toàn có thể thấy được nhà của Ashino luôn ấy chứ, chỉ cần nhìn qua cửa sổ hay ra ban công thôi là thấy được ngay, tôi theo suy nghĩ mách bảo đi ra ban công, phù, gió hôm nay lạnh thật, góc nhìn này thật sự rất đẹp, tôi nhìn xuống tìm kiếm, bên dưới là có rất nhiều căn nhà với phương tiện di chuyển, đâu rồi nhỉ, à kia rồi, căn nhà trông hiện đại với cây Bách to trước sân, ore hình như tôi thấy Nyoko đi ra thì phải, cậu ấy đi tưới nước cho bụi việt quốc!? Và giờ cậu ấy đang nhìn lên tôi như biết chắc chắn rằng tôi đang ở trên đây vậy, cậu ấy giơ ngón giữa lên thẳng vào mặt tôi? con nhỏ này! Tôi hét lớn, Ashino mặt vẫn không cảm xúc xách chậu nước đi vào bên trong.

Mai phải xé sách cậu ấy mới được, tôi thầm nghĩ khi đang vuốt mái tóc ngắn, tím đậm như muốn hoặc vào màn đêm bay vấp với với gió lạnh, tôi nhẹ nhàng quay ngưởi đi vào bên trong, bọn tôi là thế đấy trêu đùa nhau, lúc tôi đi vào cũng kịp lúc Seiko bưng trà ra.

" Trà của hai người đây, tên Natsu thật là, tắm lâu hết sức, bữa nào tớ sẽ nhốt hắn trông đấy luôn mất. " Seiko nhìn vào cửa phòng tắm nói.

" Hai người sống cùng nhau bao năm thế mà vẫn cãi nhau như chó với mèo sao, có bao giờ bị bạo lực gia đình không đó. "

Tôi trêu chọc hỏi, tôi biết chắc chắn Natsume không dám làm gì đâu cậu ta hiền như cục đất ấy.

" Mồ, cậu cứ lo, toàn tớ đánh hắn chứ hắn dám hó hé đâu, cơ mà nhà này không biết có nhỏ quá không, Natsu cứ bị đụng đầu suốt. "

" Nhà thế này là tiêu chuẩn rồi đấy, muốn chuyển thì nhà cậu bay cả đống tiền mất. "

Chuyển nhà đi à, tôi thừa biết với kinh tế nhà cậu ấy thì có chuyển đi 100 lần vẫn được ấy chứ, Seiko là một người có khả năng quản lí và tính toán rất tốt, thậm trí hiện tại cậu ấy còn có thể tự chủ tài chính nữa, không phải mấy cô nàng tiểu thư khác, như tôi chẳng hạn.

" Lại lo xa, bố tớ bảo có thể chuyển sang căn biệt thự bất cứ lúc nào, nhưng tớ không đồng ý, nên vài ba cái chuyển nhà thấm vào đâu. " Seiko tự tin nói.

Sống chung với nhau vui thật ha, ước gì được chuyển sang sống cùng Kami, tôi hoàn toàn có thể làm vậy nhưng không thể để mất giá vậy được làm, nếu muốn vậy thì Kami phải quỳ hai tiếng tôi mới đồng ý cơ.

" Tớ ra rồi đây, Ah đau! " Natsu vừa tắm xong bước ra liền bị đụng đầu vào trần nhà phòng tắm.

" Haiz, cao khổ thật, chắc phải nên chuyển nhà thôi, khi nào chuyển tớ sẽ cho cậu biết địa chỉ mới, chắc sẽ gần đây thôi. "

" Rồi rồi, tiếp theo chúng ta sẽ đi những đâu vậy. "

Tôi vừa uống ngụm trà vừa hỏi, tuy không vội vã hay kén chọn gì nhưng tôi vẫn muốn biết nơi mình đến, ánh sáng trong căn nhà nhè nhẹ, Seiko đã bật đèn có ánh sáng khá ấm, không gian bên trong trái ngược với bên ngoài, cảm giác như trong một căn nhà gỗ được đốt lò sưởi còn biên ngoài là trận bão tuyết vậy, mùi thoang thoảng của tách trà xanh làm tôi dễ chịu làm sao.

" Viện thiên văn quốc gia! " Kami từ góc cửa sổ nói ra.

" Bỏ đi cha nội! Vào đấy chắc cha đập luôn cái đài quan sát quá! " Seiko kịch liệt phản đối.

" Hôm nay ta sẽ đi mua sắm và tới nơi nào tối tối. " Natsume nói.

" Chỗ tối cho hai người dễ chim chuột he. "

Tôi cười mỉm trêu nói.

Bọn tôi đang đi trên đường tới khu mua sắm, không biết tôi nên mua gì nữa, khó chịu quá tự nhiên lại lựa địa điểm nhàm chán thế không biết, tôi không thích quá náo nhiệt đâu nhưng thực sự là phải vào khu mua sắm lượn vài vòng thật hả?

Tới nơi rồi, tôi quay hỏi Kami.

" Cậu muốn mua gì không. "

" Tớ đi hít khí trời. "

Vẫn như mọi khi con người yêu thiên nhiên bình thản, đứng trước cổng trung tâm mua sắm cảm giác như tôi đang vô dịnh vậy, trên một chuyến hành trình không biết điểm đến, tuy là tối nhưng dòng người vẫn thay phiên nhau ra vào, như những con kiến đi trên một cung đường cố định.

" Nhàm chán. "

Tôi đáp lại.

Seiko kéo bọn tôi lên nhà hàng trên tầng, chắc nay nhỏ lười nấu cơm nên mới rủ ra ngoài chứ gì, may mà trông Natsume không giống cây que, nhìn lại Kami tôi thấy mình chăm cậu ấy cũng tốt quá chứ, đợi ngày rước chàng về thôi, chỉ tôi có chăm lo cho cậu ấy, cậu không thuộc về tôi thì thuộc về ai? Cảm giác tự mãn trong lòng tôi sôi lên.

" Chọn món đi cả nhà, chỗ chuyên đồ Âu đó nha, no cái bụng trước rồi mới có sức chơi. " Seiko hào hứng nói, hẳn đây là nơi cậu ấy đến thường xuyên nên mới thuộc cả menu, nhìn cách cậu ấy viết ra giấy những món sẽ ăn trông như thuộc lòng mọi thứ.

" Ramen. "

" Cơm lươn. "

Seiko vỗ đầu Natsume và Kami, tên dám gọi Ramen, thằng dám gọi cơm lươn trong nhà hàng Âu, thế này khác gì bắt cá leo cây đâu cơ chứ.

" Hai tên đấy nằm gục rồi, tới cậu đó Hitaru. "

" Đừng nói với tớ này cậu lười nấu cơm nhà. "

" À thì cũng chút chút. "

Tôi không đói nên chỉ muốn một chút đồ ngọt thôi, tuy biết ăn đồ ngọt ban đêm có hại cho răng nhưng sự cám dỗ của nó là không thể cưỡng lại được, với vào nhà hàng mà không gọi gì thì cũng kì cục thật.

" Tớ không đói, chắc họ có tráng miệng kem mà nhỉ. "

" Có đó. "

Socola vẫn là hương vị tôi yêu thích nhất vị ngọt ngào mát mẻ kia ai mà chả cưỡng lại được nhưng có một kẻ câm hận socola hơn kẻ thù của hắn, Karumi, cậu ấy luôn né mọi thanh socola tôi đưa, thật là chẳng hiểu sao cậu lại ghét socola đến vậy nhưng trừ một loại socola duy nhất, socola đắng thì cậu ấy có thể hốc tận nửa kí, tôi thì chịu cách ăn uống độc lạ của hắn nên tránh xa mấy thứ lạ lạ hắn ăn.

" Thế cho tớ kem socola đi. "

" Bọn tớ muốn một chiếc Pizza. " Kami ngược mặt dậy nói trước khi gục tiếp.

" Có ngay, tớ ăn mỳ Ý một mình vậy, giá mà bạn trai tớ có thể ăn cùng, rồi sau đó cùng ăn cùng một cọng mỳ rồi hôn nhau, như trên phim vậy đó. "

Seiko mộng tưởng nói, chắc lại là mấy bộ phim của Pháp trong khung cảnh một bàn ăn sáng trọng cùng ánh nên có một cặp đôi ăn cùng nhau chứ gì, rồi hai người sẽ hút một cọng mỳ rồi hôn nhau, cảnh đó chỉ có trên phim thôi Seiko à.

" Không có đâu mẹ trẻ! Đêm qua cậu hành tớ lắm rồi. "

Natsume phá tan mộng tưởng đó rồi gục xuống tiếp.

Bọn tôi dùng bữa xong, tiếp đó là đi đâu đây, hi vọng các cậu đủ tinh tế để chọn nơi tiếp theo, đừng lãng phí đêm này của tớ, lẽ ra giờ này tôi có thể ở nhà vẽ ra những tác phẩm tuyệt đẹp rồi nhưng chiều theo ý Kami nên tôi mới đi...

" Tiếp theo đi đâu đây mọi người. "Seiko ngây ngô hỏi.

Con nhỏ này là người rủ mà không biết đi đâu hả? Đừng đùa tớ chứ Seiko, tìm đại một nơi nào cho các cặp đôi hẹn hò đi, trên cầu chẳng hạn, tớ sẽ không trách móc hay tức giận gì hết, chỉ cần đi bên Kami là đủ, các cậu hôn hít nhau thì tùy.

" Gì chứ, cậu là người đề xuất đấy. "

Tôi chán nản đáp lại.

" Đi chơi ở những náo nhiệt là xưa rồi nhỉ? Ra đồng cỏ đi! "

" Hả giờ này á? Tối lắm rồi đó, đừng đùa tớ, đi đến đó coi chừng bị ma bắt đó. " Tôi có dọa Seiko để bỏ đi cái ý tượng đó đi.

Bao nhiêu địa điểm hay ho có thể chọn mà các cậu lại chọn trúng đồng cỏ hả? Vừa tối vừa lạnh thì đến đó để làm gì cơ chứ? Cho hai người dễ chim chuột hả Seiko.

" Các cậu thì sao? Biểu quyết đê. " Seiko hỏi lại hai đứa kia.

" Thôi đi Seiko, không ai đồng tình đi tới nơi tối om đó đâu... "

" Nhất trí tới đồng cỏ. " Kami và Natsume đồng thanh đáp.

" Đi cái đầu hai cậu ấy! " Tôi nói.

" Rồi vậy chốt đồng cỏ. " Seiko cười.

Thiệt tình, thật chẳng hiểu nổi họ đang nghĩ gì trong đầu nữa, rủ tôi đi chơi chỉ để đến đó thôi sao, tôi cũng yêu nơi đó lắm nhưng không phải lúc này.

Trung tâm mua sắm bọn tôi đang ở có bãi đậu xe khá rộng và hàng rào giáp với đồng cỏ ngoài kia, không lẽ định trèo rào? Đó là con đường ngắn nhất để ra đấy vì không còn lối đi nào gần đây nữa, lỡ bị bắt thì rắc rối tổ mất.

" Tớ sẽ qua chỗ bán kính thiên văn, các cậu ra ngoài trước đi. " Kami nói với sự háo hức.

" Cậu tính tách đoàn hả tên nhóc kia, cần tớ đi cùng không đấy? "

Tôi bắt đầu lo lắng, tôi không an tâm khi để Kami đi một mình đâu, tôi nhớ cậu từng lạc khỏi buổi đi chơi của chúng tôi khiến tôi phải khóc nấc lên vì sợ Kami bị gì đó vì lo lắng, thế rồi cậu ấy lại xuất hiện và lao nước mắt tôi, lúc tôi hỏi cậu ấy tại sao lại biến mất thì chỉ nhận lại sự im lặng, lúc đó tôi cứ cậu ấy nắm tay tôi đi về, tôi vẫn không hiểu, tại sao có thể đột ngột biến mất rồi xuất hiện như vậy chứ?

" Tớ thấy cậu đi một mình không ổn đâu đấy, có khi bị mất tích cũng nên. "

" Cậu hơi lo quá rồi đấy. " Kami cười đáp lại, rồi quay đi.

Tôi tính đuổi theo nhưng Seiko ngăn lại, cậu ấy cầm vai tôi, tôi quay mặt lại nhìn với đôi mắt lo lắng thì chỉ nhìn thấy ánh kiên định từ cậu ấy, tay cậu ấy cầm rất chặt tôi cảm nhận được, cứ như thể cậu ấy muốn giữ tôi không ngã vào họ sâu vậy.

" Này, Natsume, đi mua cho tớ vài trái táo với đào nhé, à củi đốt nữa nhé. " Seiko quay sang cười nói với Natsume.

" Hai, có ngay. " Natsume đi không chút do dự.

Seiko kéo tôi đi xuống dưới.

" Này Hitaru, cậu quen Kami được bao lâu rồi "

" Cỡ gần 14 năm. "

Chúng tôi vừa đi vừa nói, không khí máy lạnh thật đặc trưng của trung tâm mua sắm, mùi socola còn đọng lại trong miêng của tôi cứ thoang thoảng, hai thứ này hòa vào nhau tạo nên một cảm giác thật khó tả làm sao, những ánh đèn sáng làm chói mắt tôi, chúng phản lại trên sàn nhà được lao bóng làm tôi chả hề thì ưa chúng.

" Cậu hiểu rõ Kami chứ? "

" Tớ không chắc, nhưng chắc đủ hiểu để có thể sống cùng. "

Tôi ngây ngô nhưng cũng thật lòng đôi chút đáp lại.

" Con nhỏ này, chưa gì nghĩ đến chuyện sống cùng rồi sao, mê trai quá đấy. "

Bà cũng đang sống với một tên lai Nga còn gì.

" Theo cậu, Kami là người như thế nào. "

Tôi bối rối trước câu hỏi này, hơi khó trả lời vì hiểu một con người ai đó thì rất phức tạp, tuy là ở bên cậu ấy rất lâu nhưng tôi không chắc mìmh hiểu rõ về cậu ấy.

" À ừm, một tên yếu đuối, nhát gan, vui tươi và luôn cam chịu hả và cực kém khả năng xã hội, kì lạ, đôi lúc bí ẩn. "

" Đó là tất cả những gì cậu thấy hả? " Seiko nghiêng đầu.

Không, đó không phải là tất cả... Vì sâu bên tôi biết cậu ấy có gì.

" Không hẳn. "

" Thế thì tốt, mong rằng phần còn lại cậu biết không giống những điều đó, mong cậu biết sâu bên trong Kami ra sao, đó là cái vực thẩm đấy. "

" Ý cậu là sao? "

" Rằng tớ thấy cậu đã bao bọc và lo lắng hơi thái quá cho Kami rồi, tớ biết hai người thân thiết nhưng cậu biết mà, Kami không phải đứa nhóc như cậu nghĩ và tớ mong cậu sẽ không đánh rơi cảm xúc vào cái vực thẩm ấy, không phải mỗi cậu biết đến thứ đó đâu, ta bên nhau gần 11 năm rồi, kể cả Ashino còn biết rất rõ chứ không riêng gì hai bọn tớ và cậu. " Seiko quay sang nhìn tôi nghiêm túc nói.

" Phải... Tớ hiểu, nhưng tớ chỉ muốn điều tốt nhất cho cậu ấy. " Tôi cúi đầu nói, lòng liệm buồn nói.

" Để cậu ấy chọn lựa đi cô gái, tớ nghĩ cậu ấy sẽ vững trên đôi chân của mình. "

" Sao hai cậu không thử hẹn hò nhỉ, giấu trong lòng lâu quá sẽ hằng sau vết thương vào tim đấy. " Seiko cười mỉm nói.

- Cậu biết lí do rồi còn gì...

" Cái tôi cậu quá cao hả. "

" Phải, nhưng nó luôn sụp đổ trước Kami, nên vào việc quan trọng này tớ muốn giữ vững nó, và hiện tại chưa phải lúc, cần nhiều điều phải thay đổi và chấp nhận lắm. "

" Nàng công chúa kiêu kì, vị kỷ kia ôi mong bức tường trong lòng nàng đừng sụp đỗ lần nữa nhỉ. "

Bọn tôi bước ra bãi đậu xe, bầu khí thoáng đoảng lạnh lẽo làm tôi chỉ muốn hít đến thủng cả phổi, ánh đèn rực rỡ khác hẳn bên trong kia dưới trời đêm đẹp thật, tôi lấy tay vuốt vuốt tay áo của mình tiện thể cũng lao chiếc kính, nhìn từ cổng trung tâm mua sắm thì bãi đâu xe kia tưởng dài đến mức bị nhấn chìm bởi bóng đêm, cùng lúc đó Kami và Natsume cũng đã tới, trên tay Kami đang cầm chiếc kính thiên văn!? Cậu ấy bảo đi đến đấy vì chiếc kính này sao? Natsume tay đang cầm bọc hoa quả và thở hỗn hển.

" Tới rồi, phá luật thôi! " Seiko hào hứng nói.

Bọn tôi tiến ra hàng rào, đi dưới ánh đèn tung tăng nhảy chiếu rọi rực rỡ, bầu không khí lạnh của buổi đêm làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết, chắc Kami cũng thấy vậy, bọn tôi đang tay trong tay, tôi thích điều này và Kami cũng chả bao giờ phàn nàn, mặc dù bọn tôi chưa hẹn hò nhưng làm điều này sẽ chẳng có gì đâu nhỉ.

Trên đường đi cứ dăm ba rác lại xuất hiện vỏ chai hay cốc dựa bị vứt tứ tung, lâu lâu một cái thôi nhưng cũng đủ làm tôi khó chịu, tôi nhìn lên các bóng đèn tự hỏi nếu không khí lạnh có thể có hình dạng dưới đèn thì trông chúng sẽ như nào? Chúng tôi ra tới được hàng rào rồi và trước là đồng cỏ ấy, chỉ cần trèo nhẹ ra thì sẽ chạm đến tự do ngay.

" Từ từ thôi nhé, tớ sẽ qua trước. " Seiko sẽ là người đầu tiên đi qua, cô gái năng động này gì mà chả muốn làm chứ.

" Qua cẩn thận nhé, coi chừng vướn. " Natsume nói.

" Lo cho cái thân khổng lồ của ấy. " Kami chăm chọc.

Seiko leo qua thành công tiếp theo là tôi, tôi nhẹ nhàng trèo qua dễ dàng, cơ thể tôi linh hoạt mà nên làm điều này không chút bất lợi gì.

" Tới cậu đó Kami, cậu trèo lên rồi truyền chiếc kính xuống cho bọn tớ. "

Kami cũng đã qua thành công, cuối cùng tới Natsume, có vẻ mọi chuyện không thuận lợi lắm khi cậu trèo xuồng thì bị ngã nhào lộn một vòng.

Bên này khá tối, chỗ bọn tôi đứng là rìa của cánh đồng, đây là khu vực rộng nhất chỗ bọn tôi ở, đồng cỏ, nơi chất chứa biết bao kỷ niệm, sự tự do, hy vọng, niềm tin, và cả linh hồn nữa, những ngọn cỏ cao chưa quá 9 cm cứ mọc đều trên cả cánh đồng, chúng luôn khoác lên mình chiếc áo xanh khi hè đén, nâu khi trời Thu và cuối cùng là trắng xóa khi Đông đến, tôi thật sự không đếm nối số lần mình ra đây nữa, đa số là đi cùng Kami, chạy như muốn bay lên trên cánh đồng này, hét thật to vào nơi xa thật xa, rồi lại nằm cười tủm tỉm với nhau.

Hiện tại khi nhìn ra xa xa thì tôi có thể thấy được đôi ba ánh đèn lấp ló, và có một nơi gần tôi nhất vẫn sáng đèn, một căn nhà gỗ!?

" Tới căn nhà đấy xem đi các cậu. "

Seiko đề xuất không chút do dự.

" Tớ cần tìm nơi phù hợp để đặt chiếc kính này xuống. "

" Cứ đi đến đấy đã. " Seiko khá tò mò về nơi đó.

Căn nhà ấy cách bọn tôi không quá xa, hưm, có lẽ tôi cũng có chút tò mò nữa, xung quanh chỗ ấy có vài kiện rơm, nơi đó dùng để chứa rơm à?

Đi tớ nơi, Seiko là người ngó đầu vào trước, cậu ấy thất vọng nói.

" Chỉ có rơm và rơm thôi các cậu ạ. "

" Đúng như tớ dự đoán. "

Tôi nói vào, mong chờ gì ở căn nhà giữa đồng cơ chứ, đống Rơm chắc dành cho các con bò chứ gì.

" Để tớ xem có gì nữa không. " Kami chạy thẳng vào trong.

" Đợi đã! "

Tôi hô to, nhỡ đâu ai đó vào mà gặp thì nguy to mất, tôi cũng chạy theo cậu ấy vào trong để kéo cậu ấy ra, nhưng quá muộn, dưới những tầng rơm chúng tôi đã thấy thứ không nên thấy.

" Chào lũ nhóc ác, ban đêm ban hôm đi ra đây làm gì đây? " Một người đàn ông chạc tuổi 25 bước vào bên trong nói, ông ta tiếp lời. " Bộ các cháu có hứng thú với mấy kiện Rơm chán ngắt này hả? "

" Dạ không ạ, bọn cháu hơi tò mò nên muốn đến xem thử thôi ạ. " Natsume lên nói, cậu ấy chỉ tay vào chúng hỏi. " Sao chúng được để tại đây vậy. "

" Ồ, câu hỏi hay đấy, thật ra đây là căn nhà của bố chú, ông ấy hay thích tích trữ mấy kiện rơm cho đám thỏ ở nhà, nhưng giờ ở nhà thì chặt kín mà ông ấy lại tiếc của nên xây căn nhà ở đây để luôn. " Ông chú nói, rồi chú ấy mỉm cười ngồi xuống bốc mấy cọng rơm rồi thả tự do chúng.

" Này, các cháu muốn thấy phượng hoàng không? " Chú ấy đứng dậy.

" Phượng Hoàng ạ, chúng chỉ có trong truyền thuyết thôi ạ, nhưng được thấy một lần cũng tuyệt. " Tôi ngây ngô đáp.

" Mong Phượng Hoàng không làm lu mờ đi mấy ngôi sao đêm nay. " Kami nói, rồi cậu cười nhẹ.

" Ra khỏi đây nào. " Chú ấy nói.

Chúng tôi đi chầm chậm đi ra không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhìn căn nhà giữa đồng thật trơ trọi, chú ấy vuốt mái tóc, rồi lấy trong túi áo một chiếc bật lửa, không lẽ chú ấy định...?

" Gần 25 năm qua, chú luôn sống với mong cầu và kì vọng của bố, ông ấy bắt chú làm thế này thế nọ, chưa từng có sự tự do gì, sở thích cũng do ông ấy, bắt chú học các sở thích của ông ấy, học trường đại học và nghành do ông ấy chọn, bạn gái cũng do ông ấy tuyển, chú chỉ biết răm rắp nghe theo, như con rối, và giờ khi đã 25 tuổi, chú vẫn chưa biết mình là ai, đã có sự nghiệp hay chưa, ông ấy luôn kì vọng ở chú có thể làm nhiều điều lớn lao, và khi chú gục ngã thì chỉ nhận lại câu mắng của ông ấy, thằng thất bại. "

" Nhưng, dù là sống như con người bố muốn, con vẫn biết ơn bố, vì đã uốn nắn ra con của ngày hôm nay, giờ thì con sẽ tự quyết định con đường của con trong tương lai. " Chú ấy chăm một điếu thuốc, hút một hơi sâu rồi dùng chiếc bật lửa ấy đưa nhẹ tới cuộn rơm.

Cuộn rơm với lửa như hai tình yêu lâu ngày mới gặp lại, chúng quấn quít lấy nhau, ngọn lửa như đang khiêu vũ cùng kiện rơm, lan nhanh, lan rộng, rồi bắt qua những kiện rơm khác, cứ thế ngọn lửa càng lan rộng, cho đến khi thứ còn lại có thể nuốt chửng là căn nhà gỗ đó.

Con Phượng Hoàng thật sự đã nổi dậy, đang rộng cánh đỏ rực ra, nó chỉ như muốn vụt bay thẳng lên bầu trời, đó có lẽ không chỉ là con Phượng Hoàng của căn nhà gỗ, mà còn ở đâu đó khác, chúng tôi ngồi đó miệng chẳng nói nên lời, mùi rơm cháy, gỗ cháy, khói, những tàn tro rơm bay phấp phới trong khí tạo nên một không khí thật là cháy bổng, tôi liếc mắt nhìn thì thấy chú ấy đang mỉm cười, 25 tuổi, đốt căn nhà gỗ, đó có lẽ là điều nghe thật tuyệt mà chẳng ai dám làm, cảm giác thật tự do.

Vụ cháy có lẽ làm mọi người chú ý, xe cảnh sát và lính cứu hỏa kêu lên liên hồi, tôi thấy hoảng sợ trong lòng.

" Chạy đi đám nhóc. " Chú ấy nói, tay lấy chiếc kính đang đeo xuống, rồi tiến về phía cảnh sát.

Chúng tôi nghe theo lời chú ấy, Natsume thì vừa bế Seiko rưng rưng nước mắt trên tay cùng ra cánh đồng cỏ xa kia, đồi cỏ và những nơi bằng phẳng hằng in dấu chân bọn tôi sải bước, từng ngọn cỏ nâng đỡ bọn tôi lên, tửng ngọn cơn gió lộng lạnh thấu trời đêm chạm vào da bọn tôi mặc cho đống tro lẫn trong không khí cách xa gần trăm mét, mặc con Phượng Hoàng rực sáng đang được các anh cảnh sát và lính cứu hỏa kiềm hãm lại.

Chúng tôi chạy, và chạy đến khi đôi chân bọn tôi mỏi nhừ đi thì mới chịu dừng lại, Natsume thả Seiko xuống cỏ, Kami thì đặt chiếc kính thiên văn xuống, gần 11 giờ đêm rồi nhưng bọn tôi chả thấy buồn ngủ tí nào, tôi nằm xuống cạnh Seiko, có lẽ đêm này bọn tôi sẽ không về nhà mà nhìn lên những đốm sáng diệu kì trên trời.

" Sẵn sàng cho đêm này chưa các cậu. " Natsume nói khi lôi ra một bịch củi trong balo.

" Đốt xa ra tớ không muốn nó lưu mờ đi những ngôi sao đâu. " Kami nói thì thiết lập vị trí chiếc kính viễn vọng.

Tôi vẫn nằm đấy, để cho các cậu ấy làm cho đêm giống như cắm trại hôm nay, cỏ nay mềm thật, tôi chỉ muốn tận hưởng lâu nhất có thể thôi, khá lâu, tôi không cảm giác tự do như thế này.

Natsume bắt đầu đốt lửa, hơi ấm của nó lan tỏa đến mặt tôi, vuốt ve mặt tôi, thật dễ chịu làm sao, Seiko ngồi vậy vuốt vuốt chiếc đầu gối của cậu ấy như đang vuốt một chú mèo.

Thật tuyệt, nhìn xa xa chỉ toàn là màn đêm mà tận đấy ta có thể thấy được đường chân trời, đêm này trăng non nên giờ lặn mất tiêu rồi, lom đóm vài ánh sáng nhỏ ngoài xa, có lẽ những cây đèn xa xôi nào đó, tôi nằm đấy, số lên từng ngọn cỏ, cảm nhận chúng qua tay mình, nó cũng vậy, như đang cảm nhận lại tôi.

" Các cậu, chuẩn bị ngắm sao Mộc nào, nó nổi bật chưa kìa. " Kami tay chỉnh chiếc kính nói.

" Đâu tớ cũng muốn xem, ờ sao mờ quá vậy. " Natsume thắc mắc hỏi.

" Cậu đòi hỏi gì ở chiếc kính chưa đầy 2000 Yên này hả? Mà chẳng phải tớ mua nữa phải đi thuê đấy. "

" Chí ít là nó cũng phải rõ hơn chứ nhề? "

Tôi nhìn hai người họ bàn luận rồi lại quay sang nhìn về đường chân trời.

" Coi hai chàng ngốc kia kìa, để hai cô gái lí trí nhất ngồi cạnh đống lửa cô đơn nhìn về nơi vô định. "

Seiko chỉ tay lên trời nói.

" Đêm nay ta ngủ vùi cùng cỏ nhỉ Hitaru, tớ sẽ nằm trong lòng Natsu... Còn cậu sẽ được Kami ôm, ui chao, khác gì buổi hẹn hò đôi đâu chứ!? "

" Thôi đi, đây không phải hẹn hò đôi và tớ là người ôm Kami vào lòng thì đúng hơn. "

Tôi cũng mong hôm nay là buổi hẹn hò đôi để có thể đường đường chính chính nắm lấy tay chàng trai tôi yêu.

" Nghĩa là cậu ấy sẽ hưởng trọn cặp đồi kia sao? Ghen tị quá. " Seiko trêu chọc.

" Gì chứ!? Cậu trêu hơi quá đó Seiko ạ! "

" Tớ đùa thôi, đỏ mặt hết rồi kìa. "

Tôi không mất giá tới vậy đâu nhé.

Chúng tôi ngồi cùng nhau bên đóm lửa, cùng ăn trái cây, kể nhau những câu chuyện cười với bốn mặt là bóng tối phía trên là những vì tinh tú, phía xa kia là con Phượng Hoàng đã tàn lụi thành tro.

Tôi bắt đầu lim dim không còn giữ được sự tỉnh táo của mình và mà ngã vào lòng Kami, tôi có lẽ đã cảm thấy đủ mệt mỏi rồi, thứ duy nhất tôi nhớ là cánh tay Kami ôm lấy tôi và đắp lên người tôi chiếc áo của cậu ấy, cậu ấu vuốt mái tóc của tôi, tôi mất đầu chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, khi ánh bình minh chưa quằng mình ló dạng tôi bắt đầu mở mắt ra, những vì sao vẫn còn đó, trời vẫn trong và ít mây, hơi sương đọng lại trên tóc tôi và những nhành cỏ xanh, ướt át và lạnh buốt nhưng nhờ có chiếc áo Kami mà tôi cảm thấy ấm đi phần nào, tôi ưa như vậy, trong những chuyến đi chơi thì tôi thường ngủ rất ít, đêm này cũng không ngoại lệ.

Tôi lòm chòi ngồi dậy, đống lửa vẫn cháy có lẽ đã có ai châm thêm củi, tôi nhìn xung quanh thì thấy Kami vẫn còn thức!? Cậu ấy không ngủ à?! Tôi không thích điều này đâu nhé, sức luôn trên hết và với người có sức đề kháng và cơ thể yếu như cậu ấy thì càng phải quan trọng sức khỏe bản thân.

Tôi đi lại ngồi cạnh cậu ấy, chúng tôi im lặng nhìn trời sao cùng nhau.

" Cậu thức sớm nhỉ Luna. "

Kami lên tiếng hỏi khi mắt vẫn dán chặt lên bầu trời.

" Còn cậu thì không ngủ hả? Thức cả đêm chăm lửa hả, xuyên quá ha. "

Cậu cũng vậy nói gì ai cơ chứ, tôi thở ra vài hơi lạnh buốt, cận hè mà đêm vẫn sương giá phần nào, trời vẫn còn tối bốn mặt vẫn là bóng đêm, sao trên trời kia vẫn còn sáng có lẽ đó là thứ khiến Kami chẳng thể ngủ được.

Nhớ một vài đêm khi chúng tôi vẫn còn nhỏ, Kami thường thò đầu ra cửa sổ mà ngắm sao, cậu ấy hay hét lớn tên tôi nhưng tôi thường như không nghe thấy rồi bất ngờ la lên để dọa cậu ấy.

" Tớ mới thức, ngủ chắc được khoảng 3 tiếng. "

" Tớ thì chắc chỉ được 4 tiếng, không phải lần đầu nhỉ? "

" Ừm, tớ và cậu luôn thức sớm trong các buổi cắm trại mà, mà hôm nay còn chẳng phải cắm trại nữa. "

Tôi tựa đầu vào vai cậu ấy.

" Sao lên đẹp nhỉ, sáng đến độ ôm trọn lấy bầu trời nhỉ nhưng có lẽ ngôi sao sáng nhất chưa làm tớ hài lòng. " Kami nói khi đang vuốt tóc tôi.

" Tớ không dùng cả đời để chạy đi tìm vì tinh tú trong đêm định mệnh vì tớ biết đã luôn có một mặt trăng rọi sáng cho tớ, dù lẻ loi nhưng nó luôn ở cùng tớ lúc tăm tối nhất. "

" Cậu thật lòng thật đấy. "

Kami im lặng, cười mỉm, không biết cậu ấy có nhận ra ý nghĩa câu nói tôi không nữa, chúng tôi ngồi đấy, ngắm sao cùng nhau, tuy đã làm việc này hàng trăm lần rồi nhưng sao tôi vẫn cảm giác đây là lần đẹp đẽ nhất.

Ánh bình minh hất ánh xanh thẩm đầu tiên vào mặt mây đây quằn mình tạo dáng, đường chân trời đón sắc màu đầu tiên ló dạng, ánh sao kia dần tan chừa chỗ cho màu xanh lộ diện một cách nhẹ nhàng.

" Ore, trời sáng rồi sao? " Seiko thức dậy dụi mắt hỏi.

Seiko lây Natsume dậy nhưng vô ích, cậu nằm xuống lại.

Một lúc sau, sau khi tất cả đều đã thức dậy hết, chúng tôi nhìn nhau cười rồi thứ dọn lại mọi thứ, chúng tôi chậm rãi cất bước tiến lại hàng rào của siêu thị để Kami có thể trả lại chiếc kính mà cậu ấy thuê, đi ngang căn nhà gỗ hôm qua thì chỉ còn lại một bãi tro lớn, sau khi trả xong chúng tôi bắt đầu về nhà, đêm qua vui thật, có lẽ tôi sẽ rất mệt mỏi đây.

Bạn cũng có thể thích

I'm Here-Như là em chưa từng yêu anh

“Để quá khứ chìm vào biển lửa, có lưu luyến, có hối tiếc, có đau lòng, từng dòng nhật ký, có nụ cười xen lẫn nước mắt, cứ thế để ngọn lửa xóa sạch, thiêu rụi, không còn gì. Viết lại câu chuyện cũ theo một cách khác, theo một văn phong khác, viết lên một kết cục khác, trong một không gian khác, liệu có thể gặp được nhau?” Rốt cuộc phải bao nhiêu lần tuyệt vọng đấu tranh giữa sống và chết mới viết ra những cái chết của chính mình? Là không đủ can đảm hay tự giết chết chính mình trong tâm trí? Thật ra, không chỉ cái chết vật lý mới là kết thúc, trên thế giới này có hàng trăm hàng triệu người vẫn đang tồn tại, chỉ là trong lòng đã sớm chết đi từ lâu. Là đang sống? Hay đang tồn tại? Tôi không biết. Đặt một dấu chấm kết thúc câu truyện dài mấy trăm chương, ngày ngày vẫn đọc truyện, viết truyện, để bản thân đắm chìm trong câu chuyện đến nỗi quên đi thế giới hiện thực ở ngoài. Giống như diễn viên nhập vai quá sâu vào vai diễn không thể thoát ra được ngay, trong khoảnh khắc ngắn ngủi mang toàn bộ đau đớn của nhân vật vô hình trong thế giới ảo vào hiện thực. Đôi khi cảm thấy thật hoang mang, rốt cuộc sự tình này đã xảy ra chưa hay chỉ là sự nhầm lẫn trong quá trình ghi chép của não bộ?

MCyyn · Thiếu niên
Không đủ số lượng người đọc
99 Chs

Ngày mùa hạ, ta gặp gỡ rồi xa

Truyện HE, em là ngoại lệ duy nhất của đời anh Sẽ không có tình tiết quá cẩu huyết hay ngược luyến tàn tâm, tiết tấu chậm rãi, ai không thích truyện nhẹ nhàng, điền văn thì xin hãy quay lại và đừng khiển trách ạ. Tác giả mới viết còn non tay, có ý kiến xin hãy cứ nhiệt tình góp ý ạ, tác giả xin trân trọng mọi ý kiến của mọi người ạ! Diệp Thanh sau khi vẽ xong bức tranh "Gông cùm" gây ám ảnh giới mộ điệu trong cuộc thi dành cho sinh viên toàn quốc liền biệt tăm. Khi lần nữa xuất hiện trước truyền thông, cô mang đến một buổi triển lãm kiệt tác mang tên "Anh". Những tác phẩm của Diệp Thanh lần này mang phong cách hoàn toàn khác với Gông cùm trước đó. Và có lẽ, Diệp Thanh là Diệp Thanh chứ không phải là Diệp Minh Châu lừng danh trước kia. Diệp Thanh và Nghiêm Giản gặp nhau lần đầu là khi cô bị mất chiếc ví ở siêu thị nhỏ toạ lạc trên một con phố sầm uất. Những ấn tượng ban đầu đã khiến họ có ký ức về đối phương. Lần thứ hai gặp lại là khi Diệp Thanh trở thành gia sư dạy vẽ cho em gái của Nghiêm Giản, thế rồi họ có cảm tình với nhau. Những tưởng tình yêu cháy bỏng ngày ấy có thể kéo dài mãi, sự khác biệt về thân phận cũng như công việc khiến anh và cô dần xa cách. Đỉnh điểm là khi Nghiêm Giản phát hiện ra thân thế của Diệp Thanh, và cũng là lúc những manh mối về Gông cùm dần tràn lan trên mạng xã hội. Sự mặc cảm và sự tự ti là thứ khiến Diệp Thanh và Nghiêm Giản xa cách. Rồi họ chia tay, đây cũng là lúc mọi chuyện đau đớn nhất cuộc đời Diệp Thanh xảy ra. 2 năm sau, cũng vào mùa hạ tháng 7, Nghiêm Giản và Diệp Thanh gặp lại nhau. Những cháy bỏng, những nhiệt huyết như ngày đầu vẫn còn đó. Nhưng nút thắt ấy có còn có thể gỡ bỏ được hay không, khi với cô, cô đã không còn là Diệp Tiểu Thanh từng được anh coi như là cả sinh mệnh nữa rồi. Liệu ai sẽ là người bỏ qua tất cả mà đứng lên níu kéo lại mảnh tình cảm này. Liệu sau cùng, Diệp Thanh và Nghiêm Giản có thể bên nhau trọn kiếp? Nữ hoạ sĩ có quá khứ đau thương x Nam cảnh sát lạnh lùng nhưng tình cảm "Anh không thể cho em một cuộc sống đầy đủ, sa hoa, anh không kiếm được nhiều tiền như em, anh không xứng với vị trí, thân phận của em. Nhưng anh thề với danh dự của người cảnh sát nhân dân, anh sẽ bảo vệ em trọn kiếp người. Nếu kiếp này không thể bảo vệ em, kiếp sau anh sẽ đi tìm em để bù đắp."

Bach_Pham_00 · Thiếu niên
Không đủ số lượng người đọc
5 Chs

Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Hạ Kỳ là cậu bé sinh ra trong một gia đình trâm anh thế phiệt, quyền thế nhất nhì ở thành phố S. Gia đình cậu sở hữu tập đoàn Hạ Thị nổi tiếng. Là một tiểu thiếu gia sống trong một gia đình đều là những người xuất chúng nên cậu cũng sở hữu thần thái và suy nghĩ hơn người. Bạn thân cậu - Miêu Kỳ Phong cũng là tiểu thiếu gia của một gia tộc nổi tiếng không kém – gia tộc họ Miêu, chủ nhân của tập đoàn Miêu Thị. Trong một lần được mời đến dự tiệc tại nhà họ Miêu, Hạ Kỳ tình cờ gặp Tiểu Miêu Miêu - cháu gái của Miêu Kỳ Phong. Cậu không ngờ rằng lần gặp gỡ định mệnh đó đã khiến cuộc đời cậu thay đổi mãi mãi. Như có duyên tiền định từ kiếp trước, Tiểu Miêu Miêu và Hạ Kỳ dính chặt lấy nhau như hình với bóng. Ở nhà, đến trường, đi dã ngoại...một lớn một bé bên nhau tình tứ, ngọt ngào như đôi uyên ương nhỏ. Được sự đồng ý, tác hợp của hai bà mẹ trẻ của hai gia đình nhà họ Hạ và nhà họ Miêu, Hạ Kỳ càng thêm chắc chắn về tình cảm của mình với Tiểu Miêu Miêu. Liệu đôi bạn nhỏ một thiếu gia và một tiểu công chúa có vượt qua được sóng gió để đi đến cuối con đường hay những trắc trở và định kiến của xã hội sẽ khiến cả hai gục ngã?

Chicken Eat Egg · Thiếu niên
4.8
1118 Chs

[Ansatsu Kyoushitsu] Người mới

Lớp 3-E của Trường Trung học Cơ sở Kunugigaoka, hay còn gọi là lớp End, một lớp cặn bã, chỉ chứa những con người dưới đáy của xã hội. Thế nhưng một ngày, một sinh vật bạch tuộc màu vàng tự xưng là người sẽ phá hủy Trái Đất trong tương lai xuất hiện với những sức mạnh phi thường. Và lớp E phải trở thành nơi đào tạo các sát thủ chuyên nghiệp để giết hắn ta. Cùng với một cô gái. Từ đó, câu chuyện được hé mở. ////////////// Cre bìa: mattroichanly- (@UYB_Team) ////////////// Vui lòng không mang đi nơi khác, truyện của mình chỉ được đăng tại Wattpad và Webnovel nick SinaDan. Nếu phát hiện có ai đem đi thì mình sẽ tạm ẩn truyện đến khi mọi chuyện giải quyết xong. Nếu ai thấy nơi nào reup lại truyện của mình thì hãy báo cho mình, xin cảm ơn. Nếu bạn nào đang đọc những dòng này ở một nơi khác ngoài Wattpad và Webnovel nick SinaDan này tức là các bạn đã đi sai đường rồi đấy :))) Hãy đọc ở chỗ chính chủ, ủng hộ để có thể có thêm nhiều chương mới một cách đều đặn ha :))) ------------------- Một fic được viết ra để tự thẩm :))) Nhưng dù thế vẫn đặc biệt đầu tư chất xám và tâm huyết vào Đặt tên truyện cho có thôi nên mọi người đừng quan tâm quá :D

SinaDan · Thiếu niên
Không đủ số lượng người đọc
27 Chs
Mục lục
Âm lượng 1 :Her hair