Chương 342: Hung tin.
Thương Sơn phái.
Hồ nước phía sau ngoại viện.
Bành!
Bành!
Bành!
Hoa Miên Nhược tay vung kiếm gỗ tập trung chém xuống mặt nước vài ba nhát.
Nhát chém của nàng không hề vận dụng đến linh lực, cũng không hề có một chút lực lượng nào, tựa như là chém bừa bãi xuống mặt hồ.
Từ lúc nhìn thấy Vương Nhất Tự thì triển ra một đòn kiếm cường xé toạc mặt hồ ra làm hai, trong lòng Hoa Miên Nhược luôn là thôi thúc, luôn là ngưỡng mộ.
Nàng cũng muốn làm được như thế.
Vì thế, Hoa Miên Nhược kể từ lúc đó, cả ngày thời gian đều là ở chỗ này, hết ngồi hấp thu lực lượng thiên địa lại vung kiếm chém xuống mặt hồ.
Nhưng kết quả đều là không thu được gì cả.
"Kiếm cường này...quả là không hề đơn giản..."
Hoa Miên Nhược thở dài tự lẩm bẩm với bản thân.
Nàng bây giờ vẫn còn chưa thể hình dung và cảm nhận được lực lượng thiên địa là như thế nào.
Hoa Miên Nhược còn đang miên man suy nghĩ thì bất chợt mặt hồ trước mắt nàng gợn sóng, bọt cùng bong bóng nổi lên, nước bắt đầu gợn mạnh tạo ra những con sóng khiến cho nàng vô thức lui lại vài ba bước.
Một cái đầu xù xì to lớn từ từ trồi lên, sau đó là cả một thân hình đồ sộ ngoi lên trên mặt nước.
Ánh mắt Miên Nhược hiện lên tia sợ hãi, hai tay nắm chặt kiếm gỗ, thủ thế.
Cái thứ vừa xuất hiện kia ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Hoa Miên Nhược.
"Hung...hung...thú...?!
Sao...hung thú...lại xuất hiện... chỗ này...?"
Giọng Miên Nhược run run khi cảm nhận được khủng bố khí tức phát ra từ con hung thú vừa xuất hiện.
'Mạnh...con hung thú này... rất mạnh...
Phải...phải làm sao đây...?'
Nàng bây giờ chỉ mới là Khai mạch Nhất đoạn, đối mặt với hung thú như này không hề có một chút cơ hội nào.
"Nha đầu!
Ngươi là đang làm gì ở đây?
Ngươi có biết chỗ này là chỗ nào không hả?"
Con hung thú thanh âm trầm trầm lên tiếng hỏi.
"Là... là ngoại viện... Thương...Sơn phái..."
Hoa Miên Nhược vô thức trả lời, nhưng chợt nàng bỗng hốt hoảng, lùi ra khá xa.
"Hung... một con húng thú... biết nói chuyện....?!!"
Con hung thú lúc này thân thể đã trồi hẳn lên mặt nước.
Hoa Miên Nhược nhìn thấy thân hình đồ sộ của nó không khỏi toàn thân run rẩy.
Con hung thú này không ai khác chính là Cổ Băng Long Quy.
"Hung thú...ta mà lại bị so sánh với những thứ thấp kém đó?!!"
Cổ Băng Long Quy nổi giận liền bộc phát ra khí tức.
Khủng bố khí tức toát ra, cuồn cuộn bao phủ cả mặt hồ rộng lớn, nhưng không hề đè ép xuống chổ Hoa Miên Nhược.
Cảm nhận được luồng khí tức khủng bố của Cổ Băng Long Quy, Hoa Miên Nhược gần như toàn thân cứng đờ, bất giác khuỵu xuống.
'Võ Thánh...là khí tức của Võ Thánh...?
Một hung thú Nhị giai...?'
Roạt...
Roạt...
Bất chợt ngay vào lúc này hàng loạt tiếng động phía sau lưng bỗng vang đến khiến cho Hoa Miên Nhược vội quay đầu lại nhìn.
Nàng kém chút là ngất xỉu khi nhìn thấy thứ vừa xuất hiện.
Một con đại mãng xà với thân thể khổng lồ dài hơn trăm thước quấn quanh những gốc cổ thụ gần khu vực hồ nước, trên đầu nó là một cặp sừng tựa như của loài rồng, toàn thân phủ một lớp vảy óng ánh màu xám ánh kim, chạy dọc sống lưng của con mãng xà là một đường vây lưng dài cùng màu với lớp vảy.
Là Thạch Long Cự Mãng, tiểu Thanh.
"Lão đại, đừng có hù dọa tiểu nha đầu này như vậy chứ..."
Tiểu Thanh cất tiếng nói trườn đến gần Hoa Miên Nhược, trên thân còn cõng theo một con bạch hổ, là tiểu Bạch.
Tiểu Bạch cũng là gật đầu đồng tình với Tiểu Thanh.
Ọc...ọc...ọc...
Mặt nước lại rung chuyển dữ dội tạo ra xoáy nước.
Cạnh chỗ tiểu Long trồi lên khi nãy, một cái đầu và một đôi mắt to lớn cũng từ từ trồi lên.
Thoáng chốc, một con cóc khổng lồ, thân thể màu vàng đồng, to lớn một chín một mười với Cổ Băng Long Quy xuất hiện.
Tiếng kêu ộp ộp phát ra nơi cuống họng của nó.
Thứ vừa trồi lên đó chính là Mãng Cổ Cáp Độc Vương.
"Ộp... ộp... Tiểu Thanh nói đúng đấy lão đại...
Chẳng may ngươi hù chết tiểu nha đầu này thì tính sao đây?
Ộp... ộp..."
Bốn con linh thú vừa xuất hiện, ngoại trừ Bạch hổ thì ba con còn lại đều đã là Nhị giai hung thú.
Bọn chúng dù không phát ra khí tức nhưng chỉ sự xuất hiện của chúng thôi cũng đủ làm cho Hoa Miên Nhược toàn thân cứng đờ, không mảy may cử động, hơi thở nặng nhọc ngắt quãng, tựa như không thở nổi.
Tiểu Long hừ lạnh một cái, liếc nhìn ba con linh thú kia.
"Nha đầu này dám so sánh ta với lũ hung thú thấp kém, ta làm sao lại không giận cho được chứ?!"
"Khè...khè... người ta nói không biết không có tội...
Lão đại, ngươi chấp nhặt chi một kẻ hậu bối a!"
"Đúng đấy!
Ộp... ộp..."
Tiểu Mãng phụ họa theo tiểu Thanh.
Vẫn giọng nói âm trầm, tiểu Long nhìn Miên Nhược hỏi lại.
"Nha đầu, ngươi vẫn chưa trả lời ta!
Ngươi rốt cuộc là đang làm gì ở chỗ này?"
Bị hỏi đến, Hoa Miên Nhược giật nảy mình, ba hồn bảy vía nhập lại thân xác.
"Ta...ta...là đang... tập... luyện...!"
"Tập luyện?
Ngươi có phải là tiểu nha đầu mà chủ nhân vừa thu nhận làm đệ tử chân truyền hay không?"
'Chủ nhân?
Đệ tử chân truyền?
Không phải là đang nói tới sư tôn đấy chứ?'
Hoa Miên Nhược âm thầm nghĩ ngợi, nhưng để chắc chắn, nàng liền lấy hết can đảm lên tiếng hỏi.
"Chủ nhân?
Ý ngươi là chưởng môn của Thương Sơn phái?"
Tiểu Long nhíu mày nghĩ ngợi trước câu hỏi có phần ngu ngơ của Hoa Miên Nhược.
'Nha đầu này đầu óc có được bình thường không nhỉ?'
"Ngươi đang ở Thương Sơn phái, ngoài chưởng môn Thương Sơn phái ra ta còn có thể nói đến ai được?
Thế gian này cũng chỉ có chưởng môn mới có thể đủ tư cách để trở thành chủ nhân của bọn ta!"
Tiểu Long chậm rãi ôn tồn đáp.
Nghe đến đây, trong lòng Hoa Miên Nhược trở nên nhẹ nhõm.
Cũng may đám này không phải hung thú hoang dã, nếu không thì...
Mà khoan!
Sư tôn là chủ nhân của cả đám này sao?
Ba hung thú Nhị giai và một hung thú Ngũ giai?
Thật hay đùa thế?
Phải là thực lực cỡ nào mới có thể thuần phục được bọn chúng chứ?!
"Nha đầu, ngươi nói là đang tập luyện sao?
Ở Thương Sơn phái có phòng huấn luyện đấy, ngươi đi tới đó mà tập luyện.
Cứ ở đây làm phiền bọn ta nghỉ ngơi là sao?"
Tiểu Long giọng âm trầm nói, từ từ bò lên bờ, đến gần Hoa Miên Nhược.
"Nhưng sư tôn có nói, chổ này ở Thương Sơn phái là nơi tập trung thiên địa linh khí dày đặc nhất, rất thích hợp để ta tu luyện..."
Hoa Miên Nhược nhỏ nhẹ đáp.
"...."
Tiểu Long.
"Thế ngươi là đang tu luyện cái gì?"
Tiểu Thanh trườn tới bên cạnh Miên Nhược hỏi.
Tiểu Bạch cũng nhảy xuống, đến cạnh nàng, nằm xuống.
"Ta... là...đang luyện kiếm..."
"Luyện kiếm?
Nếu là luyện kiếm thì sao lại cần một nơi dồi dào thiên địa linh khí cơ chứ?!!"
"Ta đang tập hấp thụ lực lượng thiên địa nên phải ở nơi dồi dào thiên địa linh khí mà tập luyện..."
Hoa Miên Nhược giải thích.
Cả bốn con linh thú gương mặt hiển hiện lên ngốc trệ nhìn Hoa Miên Nhược, sau đó lại nhìn nhau.
'Chủ nhân hình như chưa nói cho tiểu nha đầu này biết thì phải...'
Bọn chúng âm thầm nghĩ ngợi.
Hoa Miên Nhược tỏ ra khó hiểu với thái độ của bọn chúng, liền hỏi.
"Các ngươi không biết tới lực lượng thiên địa hay sao?"
"Chuyện này...."
Tiểu Thanh lấp lửng đáp.
Nhưng tiểu Thanh còn chưa nói được hết câu thì chợt một tiếng cười lớn vọng đến, sau đó liền một bóng người nhảy đến chỗ Hoa Miên Nhược.
"Ha ha ha...nha đầu, ngươi bị tên Vương Nhất Tự đó hố rồi!"
Hoa Miên Nhược giật mình quay lại nhìn kẻ vừa xuất hiện.
Một nam thanh niên trạc tuổi Vương Nhất Tự, hai bên đầu là một đôi tai của thú, thân thể cường tráng, y phục chỉ cộc lốc một cái quần màu đen đã sờn màu, phía sau lưng còn có một cái đuôi lòi ra.
Là một thú nhân!
"Ngươi... ngươi là ai?"
Hoa Miên Nhược hoang mang hỏi tên thú nhân vừa xuất hiện.
Nàng cảm nhận được rất rõ, khí tức phát ra từ tên thú nhân này rõ ràng là Võ Thánh.
Làm sao mà một cái Thất lưu môn phái lại có nhiều Võ Thánh như thế cơ chứ?!!
"Ta?
Ta là..."
"Hắn cũng giống bọn ta, cũng là khế ước thú của chủ nhân!"
Tiểu Long âm trầm nói chen vào.
"Khế ước thú của hắn?!
Ta khinh!
Ta khi nào lại là khế ước thú của hắn?"
Serbes bực dọc quát lớn.
"Chẳng phải ngươi cũng gọi chủ nhân là chủ nhân sao?"
Tiểu Thanh nghiêng đầu hỏi.
"Đó là tại vì..."
"Tại vì hắn là nô lệ của bản tọa, không phải khế ước thú!"
Lúc này Vương Nhất Tự ung dung đi tới, giọng nói chế diễu.
"Nô lệ?"
Cả đám quay qua nhìn Vương Nhất Tự.
"Sao?
Có ý kiến gì không?"
Hắn nhìn Serbes hỏi.
Serbes chỉ hừ lạnh một tiếng, không thèm chấp với hắn.
"Chủ nhân!"
Tiểu Long, tiểu Thanh, tiểu Mãng và tiểu Bạch gật gật đầu chào Vương Nhất Tự.
"Sư tôn!"
Hoa Miên Nhược cũng khẽ gật đầu.
"Chủ nhân, người sao lại để nha đầu này ở đây để tập luyện chứ?
Chẳng phải muốn hấp thụ lực lượng thiên địa càng nhiều thì phải ở nơi mật độ thiên địa linh khí càng thấp, như vậy mới có hiệu quả được chứ..."
Tiểu Long thắc mắc liền lên tiếng hỏi.
"....!"
Hoa Miên Nhược.
"Bình thường thì đúng là như thế, nhưng cái bản tọa muốn là nha đầu này phải bắt đầu từ cơ bản trước..."
Vương Nhất Tự đáp.
"Sư tôn, ý người là sao?
Đệ tử ở chỗ này hơn nữa ngày thời gian, vẫn là không cảm nhận được một chút lực lượng thiên địa nào cả..."
"Điều đó là hiển nhiên, vì cảm nhận và hấp thu lực lượng thiên địa so với thiên địa linh khí khó hơn gấp nhiều lần.
Hơn nữa chổ này mật độ lực lượng thiên địa là thấp nhất ở Thương Sơn phái a..."
"Thế sao ngươi vẫn để nha đầu này ở đây tập luyện?"
Serbes nhíu mày hỏi.
"Bản tọa tự có ý của bản tọa!
Nha đầu, lúc ngươi hấp thụ thiên địa linh khí, ngươi làm thế nào?"
Vương Nhất Tự quay qua hỏi Hoa Miên Nhược.
"Sư tôn, muốn hấp thụ thiên địa linh khí, tinh thần cần phải tập trung, vận dụng nội lực luân chuyển khí lực đến khắp cơ thể, cảm nhận từng chút một linh khí xung quanh cơ thể, sau đó tập trung khí lực tại đan điền tạo ra lực hút từ linh lực có trong cơ thể từ từ hút lấy thiên địa linh khí bên ngoài..."
Vương Nhất Tự gật đầu.
"Chính xác là vậy!
Nhưng đối với việc hấp thụ lực lượng thiên địa lại khác hoàn toàn!
Vương Nhất Tự ngưng một nhịp, sau đó nói tiếp.
"Thiên địa tồn tại hai loại là linh khí và lực lượng.
Hai loại này tồn tại song song, liên kết và bổ sung cho nhau, nhưng phần nhiều là linh khí.
Nơi mật độ linh khí càng cao thì lực lượng lại càng thấp.
Vì thế, nếu muốn hấp thụ được lực lượng thiên địa trước tiên cần phải tách rời sự liên kết của hai thứ này.
Ngươi cần phải cảm nhận được mối liên kết đó.
Sau đó tập trung tụ khí tức tại đan điền, dùng nội lực kéo kực lượng bên ngoài vào..."
Hoa Miên Nhược liền ngồi xuống xếp bằng, tinh thần tập trung cao độ, làm theo như lời Vương Nhất Tự nói.
Nàng bắt đầu vận nội lực, dồn khí lực tập trung tại đan điền.
"Ngươi phải để cho tâm trí của mình trống rỗng.
Tưởng tượng mọi thứ xung quanh ngươi đều là hư vô, là không tồn tại.
Bản thân ngươi cũng không tồn tại.
Ngươi là một phần của thiên địa này..."
Vương Nhất Tự đứng cạnh nói.
Serbes cùng bốn linh thú im lặng, chằm chằm quan sát.
Mọi thứ xung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
'Ta không tồn tại... mọi thứ xung quanh đều không tồn tại...'
Trong đầu Hoa Miên Nhược vang lên lặp đi lặp lại câu nói của Vương Nhất Tự.
"Nếu như mọi thứ trên thế gian này đều không tồn tại, vậy ngươi thấy được gì?"
Vương Nhất Tự hỏi.
'Ta...thấy được gì...?'
Trong tâm trí Hoa Miên Nhược hiển hiện lên những khung cảnh mờ nhạt, những nơi nàng từng đi qua, những con người nàng từng gặp...tất cả đều mờ nhạt dần đi rồi từ từ tan biến, chỉ còn lại một màu đen u tối.
"Ngươi thấy được gì?"
"Chỉ...chỉ thấy... một màu đen tối tăm... tựa như... một màn đêm..."
Hoa Miên Nhược đáp.
"Tốt!
Bây giờ ngươi tập trung, thật tập trung, nhìn sâu vào bên trong màn đêm ấy.
Ngươi sẽ thấy điều ngươi cần thấy!"
Hoa Miên Nhược cố gắng tập trung tinh thần nhìn sâu vào màn đêm tối tăm kia.
Cặp chân mày nhíu lại, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán.
'Khoan đã!
Đây là gì?!'
Trong tâm trí nàng, màn đêm u tối kia dần dần trở nên sáng hơn, dần dần biến đổi.
"Chưởng môn!"
Nhưng ngay đúng lúc này, một tên đệ tử chạy đến, gọi lớn.
Âm thanh khiến cho Hoa Miên Nhược giật mình, lập tức sực tỉnh.
Cả bọn ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía tên đệ tử vừa chạy đến.
"À...ừm...hình như đệ tử đến không đúng lúc..."
Tên đệ tử gãi gãi đầu.
"Tìm bản tọa có chuyện gì?"
Vương Nhất Tự hỏi hắn.
"Chưởng môn, bọn người tam sư tỷ lịch luyện ở U Linh cốc đã về tới..."
Vương Nhất Tự gật đầu hài lòng.
"Về thì tốt!
Về thì tốt a!"
"Nhưng mà..."
Tên đệ tử ấp úng.
"Nhưng thế nào?"
Vương Nhất Tự nhíu mày.
"Âu sư huynh thì bất tỉnh nhân sự...
Còn tam sư tỷ...tam sư tỷ...thì không thấy trở về..."