webnovel

Chương 309: Bị bao vây.

Chương 309: Bị bao vây.

"Vậy...vậy các cô cậu....có thể tiêu diệt nó không?

Ý tôi là... tiêu diệt con ác linh này..."

Ngài thanh tra ngập ngừng lên tiếng hỏi.

Thanh tra Kankuro, tổ điều tra số 2, trực thuộc Sở cảnh sát trung tâm Tokyo, ông ta là người quyết đoán và khá cố chấp.

Ông không bao giờ tin vào chuyện ma quỷ.

Trên đời này làm gì có ma quỷ đâu chứ?

Nhưng những sự việc xảy ra liên tiếp trong tối nay đã vượt quá sự hiểu biết của ông.

Ông dù không muốn nhưng cũng phải chấp nhận!

Án mạng liên hoàn tại khu thể thao phức hợp này không phải là do bàn tay con người gây ra.

Một ác linh, là một ác linh đã giết những người đó.

Tâm trí ông bây giờ hoang mang cực độ.

"Đương nhiên là có thể!

Nếu như không thì bọn tôi cũng sẽ không đến đây!"

Lee MinYing âm trầm nói với ngài thanh tra.

"Chúng ta không có thời gian ở đây để tán chuyện đâu!

Nhanh chóng tìm ra chổ trốn của ác linh và tiêu diệt nó thôi!"

Sakura hối thúc đám người.

"Tanjiro...hiện...đang...ở tầng...2"

Giọng của bé gái lại vang lên bên trong dãy nhà.

"Dường như con gấu tên Tanjiro kia là muốn ngăn cản chúng ta tìm ra chổ của ác linh.

Chúng ta cũng không nên chạm mặt với nó làm gì, chỉ phí phạm thời gian mà thôi."

Cả ba người đều gật đầu đồng ý với Seichi.

"Vậy chỉ còn một chổ chúng ta có thể tìm mà thôi..."

Lee MinYing nói.

"Ừm...đi thôi!

Qua bên chổ hồ bơi!

Chúng ta sẽ tìm kiếm ở đó trước!"

Seichi nói với ba người, sau đó bước đi.

Đám người sau đó theo Seichi đi xuống tầng trệt, đi ngang qua một hành lang dài để tới chổ hồ bơi.

Hồ bơi của khu thể thao là một tòa nhà kính rất lớn.

Nơi đây thường được chọn để tổ chức những cuộc thi bơi lội cấp thành phố và quốc gia.

Seichi đứng ở cửa vào nhìn bao quát toàn khu vực hồ bơi.

"Ây da, có khá nhiều chổ cần tìm đây..."

Không những xung quanh hồ bơi là những hàng ghế dành cho khán giả, mà còn có những phòng thay đồ, phòng nghỉ ngơi, nhà vệ sinh...

"Đi thôi, chúng ta hãy chia ra tìm kiếm khu này.

Nếu phát hiện bất cứ gì khả nghi, đừng hành động một mình, hãy thông báo cho người khác!

An toàn là trên hết!"

Seichi căn dặn ba người kia.

Ba người kia liền gật đầu đồng ý.

Nhóm người liền tản ra tìm kiếm.

Seichi cùng thanh tra Kankuro tìm ở chổ những dãy ghế khán giả.

Sakura và Lee MinYing thì đi tìm trong các phòng.

Hơn ba mươi phút sau, cả bọn tập hợp lại.

"Không có gì, hoàn toàn không tìm thấy bất cứ cái gì khả nghi cả..."

Sakura chán nản nói.

"Bên chổ tôi cũng thế...

Những căn phòng xung quanh chỗ này... hoàn toàn bình thường... không có gì khả nghi cả"

Lee MinYing lên tiếng.

"Cả chổ những dãy ghế cũng không thấy gì...

Có lẽ... nó không ở đây..."

Seichi tay nâng cằm suy đoán.

"Vậy là chỉ còn dãy nhà, tầng hai và tầng ba mà thôi!"

Thanh tra Kankuro tiếp lời Seichi.

"Tanjiro...xuất...hiện...ở...tầng...ba..."

Giọng bé gái lại vang lên.

"Đi thôi!

Chúng ta trở lại dãy nhà thể thao thôi!

Không muốn cũng phải chạm mặt con gấu đó thôi!"

Seichi nói, định quay người bước đi thì bất chợt Sakura đứng phía sau hét lớn.

"Cẩn thận!

Kết!"

Rất nhanh, Sakura hai ngón tay liền triển khai chú thuật phong thủ cho cả đám.

Bành!

Seichi, Lee MinYing và thanh tra Kankuro chưa kịp nắm bắt tình huống thì một cánh tay gấu to lớn vung tới, đánh văng cả bốn người ra xa năm, sáu thước.

Cả đám lấy lại tư thế, gương mặt hiển hiện lên ngưng trọng.

Nếu không phải Sakura nhanh tay thi triển chú thuật bảo vệ thì cả bọn có lẽ đã bị trọng thương sau đòn tấn công bất ngờ này.

Nhưng mà...

Không phải con gấu này đang ở trên tầng ba dãy nhà thể thao hay sao?

Sao lại nó lại xuất hiện ở đây?

Nhưng xuất hiện trước mặt đám người lúc này là một con gấu hoàn toàn khác.

Toàn thân nó khoác lên một bộ lông đỏ rực.

Gương mặt, ánh mắt trông rất giận dữ.

Nó nhìn sòng sọc vào đám người.

"Con gấu này có vẻ khác với con trước đó...

Cảm giác nguy hiểm hơn rất nhiều..."

Seichi nhận xét.

Đám người con chưa kịp làm gì, thì con gấu liền nhảy lên cao tiếp cận đám người, cánh tay to lớn của nó chụp xuống.

Rầm!

Bốn người bằng nhanh nhất nhảy ra né tránh.

Sàn nhà chổ con gấu đánh xuống vỡ nứt, thủng một lỗ lớn.

Seichi nhăn mặt.

"Kết!"

Ngay lúc con gấu vừa đáp xuống, Sakura liền thi triển thuật vào nó.

Con gấu bị bao quanh bơi một khối lập phương trong suốt cao hơn ba thước.

Sakura định tung đòn kết liễu thì con gấu liền đánh mạnh vào khối lập phương, làm nó rung lắc dữ dội, sau đó vỡ nát ra.

"Nó mạnh quá...chú thuật của tôi không thể giữ được nó!"

Sakura nói lớn.

Thuật phong ấn hồn ma của Sakura có một nhược điểm, đó là phong ấn phải nhốt và giữ hồn ma hơn năm giây thì mới có thể khai triển chú thuật tiêu diệt.

Nếu như linh hồn mạnh hơn kẻ thi triển chú thuật thì khối lập phương sẽ không thể nào giam giữ được linh hồn đó.

Bang!

Bang!

Bành!

Bành!

Tiếng súng vang lên liên tục.

Cả Lee MinYing và thanh tra Kankuro cùng đồng loạt nổ súng về phía con gấu vừa xuất hiện.

Bụng con gấu bị đạn từ khẩu shortgun của Lee MinYing gây ra một lỗ to, cháy xem.

Con gấu không hề cảm thấy chút gì đau đớn khi những viên đạn găm liên tục vào người nó, chuyện này chỉ càng làm nó điên tiết lên mà thôi.

Nó hung hăng lao nhanh về phía Lee MinYing, bàn tay to lớn với móng vuốt sắc lẹm chụp tới.

Một quật đập thẳng xuống đầu Lee MinYing, định giết chết cô.

Lee MinYing lập tức nhảy ra chỉ vừa suýt soát né tránh đi cú quật chết người kia.

Đùng!

Sàn nhà nứt ra sau đòn tấn công của con gấu, dư chấn hất văng Lee MinYing ra hơn ba, bốn thước.

Lee MinYing nhíu mày, chật vật đứng dậy, nhưng chợt cảm thấy nguy hiểm cận kề phía sau, cô liền lập tức cúi thấp người xuống theo linh cảm của bản thân.

"Cẩn thận!"

Sakura cùng Seichi hét lớn.

Tình huống xảy ra rất nhanh, một con gấu khác xuất hiện phía sau lưng Lee MinYing, cánh tay quạt ngang, sượt qua tóc cô.

Seichi liền lao đến, vung kiếm chém xuống, định cắt đôi cánh tay con gấu vừa xuất hiện kia.

Nhưng mà Seichi không thể bắt kịp được tốc độ của con gấu vừa xuất hiện này.

Con gấu liền rất nhanh lui ra xa đám người.

Seichi nhíu mày nhìn con gấu vừa xuất hiện.

Lại là một con khác nữa.

Nhưng con này bộ lông của nó lại là màu xanh, gương mặt nó bình thản, không biểu lộ một chút cảm xúc nào.

Sakura liền thi triển ra thuật phòng thủ cho đám người.

Thanh tra Kankuro cũng lập tức chạy đến hội họp với ba người kia.

Bốn người tựa lưng vào nhau.

Mặt đối mặt với hai con gấu cao hơn hai thước đứng hai bên.

"Tanjiro...xuất...hiện...ở...hồ...bơi..."

Lúc này giọng nói bé gái kia lại vang lên.

Giọng nói thông báo vừa dứt liền hai bên đám người xuất hiện thêm hai con gấu nữa.

Một con gấu với bộ lông màu xám, với khuôn miệng cười toe toét, như muốn chọc tức người khác.

Một con gấu với bộ lông màu tím, với gương mặt u buồn, ủ rũ.

Đám người liền bị bao vây bốn phía bởi bốn con gấu.

Seichi, Sakura, Lee MinYing cùng thanh tra Kankuro gương mặt hiện lên ngưng trọng, mỗi người mỗi ánh mắt hướng về mỗi con gấu khác nhau.

Chỉ một con gấu thôi đã khiến cho cả bọn khá là chật vật rồi, bây giờ lại có đến bốn con...

Tình huống này chỉ có thể là một người đối mặt với một con gấu mà thôi.

Nhưng như vậy là quá nguy hiểm!

Những con gấu này dường như biết suy nghĩ, bọn chúng có thể tiến có thể lùi, chứ không phải chỉ là điên cuồng lao đến tấn công mặc kệ mọi thứ.

Bọn chúng chia ra bốn phía để cùng phối hợp tấn công, Seichi và cả Sakura, hai người không thể nào cùng một lúc tấn công cả bốn con gấu, điều này là hơi bất khả thi.

Thanh tra Kankuro và Lee MinYing kiểm tra lại số đạn mà mình có.

Không còn nhiều.

Chỉ đủ bắn hai, ba phát nữa.

Seichi cũng nắm chặt Excalibur trong tay, ánh mắt hiện lên khó chịu.

Seichi tại sao lại không triệu hồi ác quỷ để giết chết mấy con gấu này?

Nếu như cậu triệu hồi ra Lilith hoặc Argrat thì mọi chuyện sẽ kết thúc rất nhanh, rất đơn giản mà thôi.

Seichi đương nhiên là có lý do để không dùng thuật triệu hồi.

Hiện tại có thanh tra Kankuro ở đây, cậu không muốn có quá nhiều người biết được bí mật của cậu.

"Khá là rắc rối rồi đây..."

Seichi nhăn mặt nói.

"Cậu chủ, tôi sắp hết đạn rồi..."

"Tôi cũng vậy..."

Lee MinYing và thanh tra Kankuro lên tiếng thông báo cho Seichi, súng đã sẵn sàng trên tay hướng về phía con gấu đứng đối diện họ.

Sakura thì ánh mắt căng thẳng nhìn con gấu trước mặt, hai ngón tay giữ nguyên trước mặt sẵn sàng tạo kết giới.

"Phá vòng vây!"

Seichi hô lớn ra hiệu cho ba người, liền lao đến con gấu màu tím trước mặt.

Sakura cũng lao đến con gấu màu xanh, hai ngón tay lập tức thi triển ra chú thuật bao quanh nó.

Thanh tra Kankuro đứng đối mặt với con gấu xám, ngón trỏ đặt sẵn vào cò súng chỉ cần con gấu lao đến lập tức sẽ ghim đạn thẳng vào đầu nó.

Lee MinYing thì vẫn đứng yên một chỗ, ánh mắt lạnh lùng phảng phất sát khí nhìn thẳng vào mắt con gấu màu đỏ.

Chương tiếp theo