webnovel

Chương 294: Trò chơi sinh tồn... bắt đầu!

Chương 294: Trò chơi sinh tồn...bắt đầu!

Gương mặt Seichi ngốc trệ nhìn ngó xung quanh sau khi bị cưỡng ép dịch chuyển.

Cậu bị dịch chuyển tới một chổ giống như một căn hộ đã bỏ hoang từ rất lâu.

Xung quanh là một đám tầm hai mươi người đang ngơ ngơ ngác ngác như Seichi.

Bọn họ cũng không biết tại sao mình lại ở đây.

Lo lắng, sợ hãi, bối rối...đủ loại cảm xúc xuất hiện trên gương mặt của đám người.

Seichi cũng không để ý nhiều đến đám người xung quanh, cậu khác với họ, tuy rằng không biết là bản thân đang ở chỗ nào nhưng cậu biết rõ rằng chuyện này là do ác linh gây ra.

Seichi định đi dòm ngó xung quanh căn phòng hòng tìm ra manh mối nào đó nhưng chợt có tiếng gọi phía sau, một âm thanh khá là quen thuộc.

"Seichi kun!"

Giọng nói vừa cất lên không ai khác chính là của Kazari.

Cô ấy vội đi đến chổ Seichi vừa xuất hiện, theo sau là bố cô ấy.

"Kazari?

Sao em lại ở đây?"

Seichi gương mặt hiện lên ngốc trệ hỏi.

"Em cũng không rõ...

Chỉ nhớ là em đang nằm trong phòng vừa nhắm mắt định ngủ, thì đã bị đưa đến đây..."

"Ta thì đang dọn dẹp đống lộn xộn ở võ đường..."

Ông Tanza nói xen vào.

Bất chợt lúc này lại có thêm một người bị dịch chuyển tới.

Người này là một cô gái tầm hai bốn, hai lăm tuổi.

Vừa xuất hiện, cô gái kia đã gào thét lên thãm thiết, gương mặt thể hiện ra nỗi sợ hãi không thôi.

"Không!

Không!

Không phải nữa chứ?

Tôi không muốn ở đây!!

Hãy cho tôi về....

Ai đó làm ơn cứu tôi!!!"

Cô gái hoảng loạn la hét.

Đám người xung quanh chằm chằm nhìn cô ta, nhưng chẳng ai buồn quan tâm đến, tất cả chỉ muốn ra khỏi cái nơi xa lạ này càng sớm càng tốt mà thôi.

Ông Tanza liền đi đến trấn an cô gái kia.

"Cô bé, hãy bình tĩnh lại..."

"Không!

Tránh ra!

Tránh xa tôi ra!!"

Cô gái đẩy mạnh ông Tanza, sau đó chạy đến góc căn phòng, ngồi xỏm ở đó.

Toàn thân cô gái run lên bần bật, ánh mắt sợ hãi dò xét xung quanh, tựa như đang cố trốn tránh một thứ gì đó.

Seichi nhíu mày quan sát cô gái.

"Seichi kun, anh thấy sao?"

Kazari hỏi.

"Ừm...

Chuyện này chắc chắn là do ác linh gây ra!

Có thể là con ác linh liên quan đến cái chết của Kahasu..."

"Vậy ...sao?"

Kazari hơi lo lắng.

"Trước tiên chúng ta cần phải biết mình đang ở đâu trước đã.

Sau đó sẽ nghĩ cách tiêu diệt con ác linh này..."

"Ừm..."

Kazari gật đầu.

"Kazari này, con không cần phải lo lắng!

Có bố ở đây thì không kẻ nào dám đụng đến con đâu!"

Ông Tanza đi đến trấn an Kazari.

Nhưng mà...

"Nếu chỉ có con và bố thì chắc con sẽ rất lo!

Nhưng giờ đã có Seichi ở đây rồi, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi!"

Kazari nói.

"....."

Ông Tanza.

'Con bé xem trọng tên nhãi này còn hơn bố nó sao chứ?!!'

Ông Tanza hậm hực nhìn chằm chằm Seichi.

Seichi khóe miệng hơi giật.

Đám người còn đang hoang mang không biết chuyện gì đang diễn ra thì bất chợt một tiếng nói ghê rợn vang lên.

"Chào...mừng...tất...cả..."

Đám người giật mình, dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm nơi phát ra giọng nói kia.

Cô gái ngồi ở góc phòng thì run rẫy, bịt chặt hai tai.

"Tất...cả...các...ngươi...đã...được..chọn.. để...tham...gia...cuộc..chiến...sinh..tồn..."

"Cuộc chiến sinh tồn?"

Seichi nhíu mày.

"Trong...vòng...72...giờ...tới...các...ngươi...sẽ...phải...cố...gắng..tồn...tại...những...ai...bỏ...mạng...ở..đây...sẽ..đồng..nghĩa...với..cái...chết...

Giết...hay...bị...giết...?

Là...lựa...chọn...của...các...ngươi...

Cuộc... chơi....bắt...đầu...!!"

"...."

Seichi.

Đám người xung quanh nhao nhao lên sau khi tiếng nói kia ngưng lại.

"Đây là chuyện gì?"

"Cuộc chiến sinh tồn là sao?"

Có người thì bực tức, quát lớn.

"Này, mau thả chúng tôi ra!

Các người là ai hả?"

Mỗi người mỗi suy nghĩ.

Chợt có một người trong đám người bước ra, hô lớn, trấn an tất cả mọi người.

"Mọi người xin hãy bình tĩnh lại!"

Đám người tập trung vào người vừa lên tiếng.

"Tôi biết tất cả đang rất lo lắng, sợ hãi.

Nhưng bây giờ chúng ta đang bị nhốt cùng nhau.

Chúng ta phải đoàn kết lại!

Hãy tập trung thành một nhóm, tìm đường ra khỏi đây.

Đó mới là việc chúng ta phải làm!"

Người thanh niên hùng hồn phát biểu.

Đám người dần dần lấy lại bình tĩnh.

"Mọi người, ai có thiết bị liên lạc, xin hãy lấy ra!"

Cả đám người nhìn nhau, liền lập tức lấy điện thoại ra.

Nhưng mà tất cả điện thoại đều ngoài vùng phủ sóng.

Đám người lại trở nên lo lắng.

"Nếu như điện thoại đã không liên lạc được.

Vậy thì chúng ta hãy tìm cách ra khỏi đây thôi!

Ai sẽ đi theo tôi?"

"Tôi!"

"Tôi theo anh!"

"Tôi nữa!"

"Cả tôi nữa!"

....

Đám người, tất cả đều quyết định sẽ đi theo người thanh niên kia.

Người thanh niên kia quay qua nhìn Seichi, Kazari và ông Tanza.

"Còn ba người thì sao?

Có tham gia với chúng tôi không?"

"Seichi kun, ý anh thế nào?"

Kazari hỏi.

"Xin lỗi, chúng tôi sẽ chờ ở đây!"

Seichi lắc đầu nói với tên thanh niên kia.

"Vậy em cũng sẽ ở lại!"

"Này...con gái...có phải con yêu quá hóa rồ không vậy?

Nếu đi chung, càng đông sẽ càng an toàn hơn..."

Ông Tanza liền nói với Kazari.

"Không!

Con sẽ ở cạnh Seichi kun!

Như vậy sẽ an toàn hơn!"

Kazari lắc đầu.

"Như thế sẽ an toàn hơn?!!"

Ông Tanza nhíu mày nhìn Seichi.

Hắn, một tên nhãi, một học sinh trung học, thân thể thì gầy, lại không hề biết võ, tại sao Kazari lại có thể tin tưởng hắn đến như thế chứ?

"Nếu con ở lại thì bố cũng ở lại!"

Nói rồi ông quay qua đám người kia.

"Xin lỗi, chúng tôi sẽ theo sau.

Các người cứ đi trước đi!"

Người thanh niên kia hừ lạnh một cái, liền quay về phía cửa phòng, không thèm để tâm đến ba người nữa.

"Đúng là chết nhát!

Tôi mặc kệ mấy người!"

Sau đó hắn hô hào đám người.

"Chúng ta đi thôi!"

Hắn mở cửa đi ra.

Đám người cũng lần lượt đi theo.

Khi đám người kia vừa đi khỏi, liền lại xuất hiện thêm một người bị dịch chuyển tới.

"Người...cuối...cùng...đã...có...mặt..."

Giọng nói rùng rợn kia lại phát ra.

Seichi gương mặt hiện lên đặc sắc nhìn người vừa xuất hiện.

"Lee...thư...ký Lee?!"

Seichi khóe miệng co giật.

Lee MinYing trong bộ vest đen xuất hiện, gương mặt vẫn lạnh lẽo như mọi khi.

"Cậu chủ?!".

"Thư ký Lee, sao cô lại...ở đây?"

Seichi gương mặt đặc sắc hỏi.

"Tôi cũng không biết thưa cậu chủ...

Tôi cũng nhận được một phong bì như của cậu...

Khi nãy vừa mở phong bì ra xem, thì đã thấy mình xuất hiện ở đây..."

Lee MinYing trả lời.

"...."

Seichi khóe miệng hơi giật.

'Kazari dù gì cũng đã biết bí mật của cậu.

Còn bố cô ấy, có thể giải thích cho ông ấy hiểu.

Bây giờ còn có cả Thư ký Lee cũng ở đây...'

"Seichi kun, cô ấy là ai vậy?"

Kazari ngốc trệ hỏi.

"Đây là Lee MinYing, thư ký riêng và cũng là quản gia của anh!"

Seichi giới thiệu.

"Thư ký Lee, đây là Kazari, bạn gái tôi, và bố của cô ấy..."

Lee MinYing cúi đầu.

"Rất vui được gặp hai người!"

"Rất vui được gặp chị!"

"Chào cháu!"

Ông Tanza nói.

"Cậu chủ, rốt cuộc chúng ta đang ở đâu?

Và chỗ này đang xảy ra chuyện gì vậy?"

Lee MinYing hỏi.

"Chúng ta đang..."

Seichi đang định nói thì giọng nói khi nãy lại vang lên.

"Quái...vật...sẽ...xuất....hiện...sau...năm...phút...nữa...hãy...chú....ý..."

"Quái vật?"

Ông Tanza ngốc trệ.

Lee MinYing khẽ nhíu mày.

"Chắc là trò đùa của một tên bệnh hoạn nào đó!"

Lee MinYing liền lấy ra khẩu súng trong áo khoác.

"Cậu chủ yên tâm, tôi sẽ đưa cậu ra khỏi đây!

Tôi sẽ cho cái tên bệnh hoạn này phải hối hận khi dám động đến cậu chủ!"

Lee MinYing trực đi đến cửa thì bị Seichi ngăn lại.

"Thư ký Lee khoan đã!

Tình hình hiện tại không như cô đang nghĩ đâu!"

"Nhóc con, rốt cuộc là cậu biết chuyện gì hả?

Nếu biết thì hãy nói ra xem nào!"

Tanza âm trầm hỏi.

"Chết...tất cả...tất cả sẽ...chết...sẽ không ai...có thể...sống sót mà ra khỏi đây cả..."

Lúc này cô gái ngồi ở góc phòng chợt lên tiếng, giọng nói run run, kèm theo đó làm tinh thần hoảng loạn.

"Nếu bác muốn biết chuyện gì đang diễn ra, cháu nghĩ bác hỏi cô ấy sẽ rõ hơn!"

Seichi chỉ tay vài cô gái kia nói.

Ông Tanza nhăn mặt nhìn cô gái.

'Cô ta tinh thần không ổn định, liệu có thể kể rõ ràng mọi chuyện hay sao?'

"Hoặc là..."

Seichi nói tiếp.

"Bác cũng có thể nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ, bác sẽ hiểu!"

Ông Tanza cùng Lee MinYing liền đi đến gần cửa sổ.

Tất cả cửa sổ đều đã rất cũ kỹ, bám đầy bụi bặm, không thể nhìn thấy gì bên ngoài.

Ông Tanza lau đi bụi bặm bám trên cửa kính.

Chợt ánh mắt ông ấy hiện lên ngưng trọng.

"Đây...đây là...cái...quái gì?".

Chương tiếp theo