webnovel

Chương 214: Đấu giá đan dược.

Chương 214: Đấu giá đan dược.

Hai ngày sau, đám người Vương Nhất Tự đã đến Hoa Dương thành.

Hôm nay Tô gia tổ chức đấu giá đan dược, rất nhiều môn phái, gia tộc, võ giả cũng cùng đến đây.

Với mối quan hệ của Tô gia, việc quảng cáo cho Cảnh giới đan là không thể bàn cãi.

Một loại đan dược có thể trực tiếp tấn thăng một bậc cảnh giới khiến nhiều võ giả thèm muốn.

Thậm chí ngay cả những đại gia tộc, những Tứ lưu, Tam lưu, và ngay cả Nhất Nhị lưu tông môn cũng nhòm ngó tới.

Đương nhiên, cũng không tránh khỏi những bàn tán.

Đường phố Hoa Dương náo nhiệt hơn rất nhiều.

"Thật là đông đúc quá a!"

Liễu Doanh nhìn ngắm đường phố, nhìn ngắm người đi đường cảm thán.

"Có thể khiến cho nhiều môn phái, gia tộc cùng tụ về, chỉ có Tô gia mới có thể làm được" Tố Tố nhận xét.

Đám người Vương Nhất Tự từ từ tiến vào sâu trong thành, không khỏi khiến cho tất cả mọi người chú ý, ai ai cũng để mắt đến bốn mỹ nhân xinh đẹp như tiên giáng trần.

"Bốn vị mỹ nhân đây, sao lại đi bộ giữa đường phố đông đúc thế kia, không bằng cùng lên xe ngựa với ta, như thế sẽ thuận tiện hơn a!"

Một giọng nói năm nhân phía sau vang lên.

Đám người Thương Sơn phái liền quay lại nhìn, thì thấy một tên thanh niên tầm hai lăm tuổi, đang ngồi trên xe ngựa, vén màn lên nhìn về phía này.

"Đa tạ ý tốt của công tử, bọn ta xin từ chối!" Trương Tố Tố nhẹ nhàng đáp lại.

"Ai nha, người không chỉ xinh đẹp mà giọng nói cũng thật là dễ nghe a!"

Tên công tử buông lời trêu ghẹo.

"Cũng không việc gì liên quan đến ngươi!" Liễu Doanh gằn giọng nói.

"Tại hạ chỉ là muốn khen các vị cô nương, không hề có ý gì khác!"

Tên công tử phân trần.

"Chúng ta đi thôi, mặc kệ hắn!"

Vương Nhất Tự nói, sau đó tiến lên phía trước.

"Vâng, phu quân"

Bốn nàng cùng đồng thanh.

"Phu quân?"

Tên công tử kia ngạc nhiên liền sau đó thở dài. "Đúng là hoa lài cắm bãi phân trâu a!"

Ngưng.

Vương Nhất Tự chợt khựng lại, quay mặt về phía người thanh niên kia, ánh mắt lạnh lẽo phản phất sát khí, giọng âm trầm từng chữ, hỏi.

"Ngươi vừa nói cái gì?"

"Phu..quân... bình tĩnh..."

Hoa Vi Nghi vội can ngăn.

"Ta nói hoa lài cắm bãi phân trâu, không đúng sao?"

Tên công tử ngồi trên xe ngựa thản nhiên trả lời.

Phốc!

Vừa dứt lời, Vương Nhất Tự liền xuất hiện trước mặt hắn, nắm lấy cổ hắn, kéo ra khỏi xe ngựa, quăng xuống đất.

Khụ...khụ...

Tên công tử lồm cồm bò dậy, giận dữ quát lớn.

"Ngươi cũng rất là lớn gan a, dám động đến Lã gia ta!"

Hơn hai mươi tên vệ sĩ lập tức tiến tới, rút kiếm hướng về phía Vương Nhất Tự.

"Lã gia?

Bản tọa không quen, cũng không quan tâm!"

Vương Nhất Tự vận thân pháp lao đến đám vệ sĩ.

Từng cước từng quyền nhanh chóng hạ từng người.

Sau đó liền đứng trước mặt tên Lã Thắng công tử, nhấn hắn xuống đất.

Bành!

Vương Nhất Tự một cước đạp lên ngực hắn, khiến hắn phun ra một ngụm máu.

Đám vệ sĩ muốn cứu hắn, nhưng cũng không thể di chuyển, đều là nằm la liệt dưới đất, lực bất tòng tâm.

Vương Nhất Tự gằn giọng.

"Nói lại bản tọa nghe xem!"

Trực giơ chân lên.

"Ngừng tay!"

Một âm thanh âm trầm vang lên.

Một trung nhân xuất hiện cùng mấy chục tên vệ sĩ, là Lã Cố Hào, Lã gia chủ.

"Phụ thân... cứu ta..."

Lã Thắng hét lớn.

Dân chúng xung quanh thấy động cũng bu lại xem xem.

Cả một góc phố nhanh chóng ồn ào hẳn lên.

Bành!

Vương Nhất Tự không quan tâm đến Lã Cố Hào, liền một đạp thẳng mặt Lã Thắng, làm hắn bất tỉnh.

"Ngươi...?!!"

Lã Cố Hào nhìn thấy nhi tử bị đánh bất tỉnh, cả giận quát lớn.

"Ngươi cái gì?

Ta cái gì?"

Vương Nhất Tự nhìn thẳng vô mắt Lã Cố Hào, thản nhiên nói.

"Ngươi dám cả gan động đến Lã gia ta?

Người đâu, bắt lấy hắn!!"

Lã Cố Hào giận dữ, gân cổ lên ra lệnh cho mấy chục tên vệ sĩ.

"Cút!"

Vương Nhất Tự âm trầm nói, sau đó vận khí lực đánh bay mấy chục tên vệ sĩ ra xa.

Lã Cố Hào cũng bị hất ra phía sau.

Vương Nhất Tự đi đến chổ Lã Cố Hào, đạp hắn lăn ra đất, sau đó đè bàn chân lên ngực hắn.

"Lã gia các ngươi lớn lắm sao?

Lã gia các ngươi muốn gì được nấy à?"

Lã Cố Hào khóe miệng run rẫy, tâm thần sợ hãi, nói.

"Các hạ, xin hãy lưu tình...

Là nhi tử... ta đã sai... xin hãy bỏ qua cho..."

Vương Nhất Tự ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn.

"Bỏ qua?

Hắn chọc ghẹo phu nhân bản tọa, còn xúc phạm tới bản tọa, một câu bỏ qua là coi như xong?"

"Người cũng đã bị... các hạ đánh... các hạ còn... muốn thế nào...?"

"Bồi thường danh dự!

Một ngàn vạn kim tệ!"

"Một...một ngàn...?"

"Sao?

Không cấp?

Nếu không cấp, bản tọa sẽ hóa kiếp cho cả hai tên các ngươi!"

"Ta cấp!

Ta cấp!"

Lã Cố Hào trán đổ mồ hôi, liền lấy ra một không gian giới chỉ.

Vương Nhất Tự cầm lấy không gian giới chỉ nhìn vào bên trong, liền quay người bỏ đi.

"Lần sau đừng để bản tọa thấy mặt...

Cút!"

Vương Nhất Tự cùng bốn phu nhân ra khỏi đám đông, hướng về Nhà đấu giá Tô gia.

Nhà đấu giá Tô gia uy nghi, chiễm chệ xuất hiện trước mắt.

Phía trước có rất đông người vây quanh.

Nhìn thấy đám người Vương Nhất Tự đang đi tới, Tô gia chủ mừng rỡ đích thân ra đón tiếp.

"Vương chưởng môn, công việc bề bộn, không thể đón tiếp từ xa a!"

Vương Nhất Tự cười vui vẻ, đáp lại.

"Tô gia chủ khách sáo a.

Nhà đấu giá đúng là quy mô to lớn a"

"Haha... ta sau khi trở về Hoa Dương thành liền lệnh cho người gấp rút xây cất... cũng khá sơ sài a!"

"Tô gia chủ khiêm tốn!"

"Vương chưởng môn, mời vào trong!"

"Được!"

Đám người Vương Nhất Tự theo Tô gia chủ tiến vào bên trong.

Nhà đấu giá có hai tầng, tầng trệt dành cho những võ giả, tán tu, dân thường, những môn phái cấp thấp, tầng trên dành cho những danh gia vọng tộc, các tông môn lớn.

Chính giữa nhà đấu giá là một sàn đấu giá lớn.

Không gian bên trong cũng được trang trí hết sức công phu, tỉ mỉ.

Tô gia chủ dẫn đám người Vương Nhất Tự lên lầu, an bày chổ ngồi.

"Vương chưởng môn, xin cứ tự nhiên, ta còn việc phải làm!"

Tô gia chủ nói.

"Tô gia chủ cứ để bản tọa tùy tiện là được!"

Vương Nhất Tự gật đầu.

"Vậy ta xin phép cáo lui trước!"

Tô gia chủ sau đó đi xuống lầu.

Mọi ánh mắt trong nhà đấu giá bất chợt đổ dồn về chổ ngồi của Vương Nhất Tự.

Một số nhìn bốn vị nương tử của hắn, một số thì thắc mắc 'kia là nhân vật nào mà làm cho Tô gia chủ phải kính nể, đích thân đón tiếp, một mực e dè đến thế cơ chứ?'

Đám người bàn tán xôn xao.

Trên lầu, những cao tầng, trưởng lão của các môn phái lớn, các đại gia tộc đều đã tới đông đủ.

Phía dưới cũng là chật kín chổ ngồi.

"Phu quân, kia không phải là Hà trưởng lão của Thái Huyền Thánh Tông hay sao?"

Trương Tố Tố chỉ tay về phía đám nữ nhân ngồi đối diện.

Vương Nhất Tự chặc lưỡi.

"Cũng là đến để đấu giá đan dược đây mà..."

Vương Nhất Tự liền gọi lớn.

"Yooo... Hà trưởng lão, đã lâu không gặp!

Dạo này sức khỏe vẫn tốt chứ?"

Hà trưởng lão cùng đám đệ tử liếc nhìn hắn.

"Tên chết tiệt đó sao cũng ở đây?!!"

"Đa tạ Vương chưởng môn quan tâm, ta vẫn tốt.

Một thập lưu môn phái như Thương Sơn phái cũng đến đây đấu giá Đan dược hay sao?"

Ả xiên xỏ Vương Nhất Tự.

"Hạ trưởng lão nói sai rồi, Thương Sơn phái hiện tại là Thất lưu môn phái mới đúng a!" Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

"Bản tọa hôm nay chỉ là đến xem náo nhiệt thôi!"

Hà trưởng lão hừ lạnh một tiếng.

Tên kia là chưởng môn một cái Thất lưu phái?

Sao lại được sắp xếp ngồi chung chổ với chúng ta?

Đám người trên lầu nhìn về phía Vương Nhất Tự dò xét.

Vương Nhất Tự cũng không buồn quan tâm đến đám người ngồi xung quanh.

Nữa canh giờ sau.

Tô gia chủ xuất hiện ở sàn đấu giá.

"Đa tạ các vị bằng hữu đả không quản đường xa đến đây!

Như đã thông báo trước, hôm nay Tô gia tiến hành đấu giá năm viên Cảnh giới đan.

Về tác dụng của Đan dược...."

Tô gia chủ giới thiệu, sau đó trình bày cách thức đấu giá.

"Mỗi viên Cảnh giới đan giá ban đầu là năm trăm vạn kim tệ.

Buổi đấu giá bắt đầu!"

Cả nhà đấu giá liền xôn xao lên.

"Một ngàn vạn!"

Bắt đầu có người trả giá.

"Một ngàn năm trăm vạn!"

Cả khán phòng bỗng chốc im lặng.

Người mới ra giá một ngàn năm trăm vạn là Huỳnh trưởng lão, trưởng lão của Thiên Quang Thái Nguyệt tông, một Nhất lưu tông môn.

Cả khán phòng không ai dám tiếp tục trả giá.

Không ai dám tranh dành với hắn.

"Một ngàn năm trăm vạn, lần một!"

Tô gia chủ sau một hồi không ai trả giá liền hô lớn.

"Một ngàn năm trăm vạn, lần hai!"

"Một ngàn năm trăm vạn, lần ba!"

"Nếu không có ai ra giá cao hơn, viên Cảnh giới đan thứ nhất sẽ thuộc về Huỳnh trưởng lão của Thiên Quang Thái Nguyệt tông!"

Tô gia chủ thông báo.

"Bắt đầu đấu giá viên thứ hai!

Giá khởi điểm vẫn là năm trăm vạn kim tệ!"

"Sáu trăm vạn!"

"Bảy trăm vạn!"

"Một ngàn vạn!"

"Một ngàn ba trăm vạn!"

"Một ngàn năm trăm vạn!"

Hà trưởng lão hô giá.

Đám người lại một lần nữa im lặng.

Tới phiên một trưởng lão của Tam lưu tông môn ra giá, cũng là không ai dám tranh giành tiếp.

Nhưng mà...

"Một ngàn tám trăm vạn!"

Vương Nhất Tự hô lớn.

Đám người giật mình, lập tức ngoáy nhìn về phía Vương Nhất Tự.

Tên kia làm sao lại dám tranh giành với một cái Tam lưu tông môn?

Hắn không biết sống chết hay sao?

Tô gia chủ cũng rất bất ngờ.

Vương chưởng môn sao lại đi đấu giá đan dược do chính mình luyện chế ra?

Hay là... hay là Vương chưởng môn đang cố tình nâng giá lên?

Hà trưởng lão gương mặt âm trầm liếc nhìn Vương Nhất Tự.

"Vương chưởng môn là muốn tranh với Thái Huyền Thánh tông?"

"Ai nha, đan dược đấu giá, ai ra giá cao thì thuộc về người đó.

Muốn sở hữu thì phải tranh giành mới đúng chứ!"

Hà trưởng lão gằn giọng.

"Một ngàn chín trăm vạn!"

"Hai ngàn vạn!"

Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

"Hai ngàn năm trăm vạn!"

"Bỏ!"

Vương Nhất Tự hô lớn.

Ách?

Hắn không phải vừa nói là muốn tranh hay sao?

Sao lại từ bỏ rồi?

Đám người trong khán phòng gương mặt hiện lên ngốc trệ.

Hà trưởng lão nhìn hắn cả giận.

"Muốn tranh với ta, ngươi không có khả năng!"

Thập phút sau, không ai ra giá, viên Cảnh giới đan thứ hai được bán cho Hà trưởng lão của Thái Huyền Thánh Tông với giá hai ngàn năm trăm vạn kim tệ.

"Viên thứ ba, giá khởi điểm năm trăm vạn kim tệ!"

"Một ngàn vạn!"

Vương Nhất Tự lập tức hô lớn ngay khi Tô gia chủ thông báo.

Hắn ra giá đầu tiên, để mọi người nghĩ rằng hắn thực sự muốn có được đan dược.

"Một ngàn năm trăm vạn!"

Hà trưởng lão hô lớn.

"Hai ngàn vạn!"

Hà trưởng lão gương mặt ngưng trọng.

'Để ta xem ngươi trả được bao nhiêu!'

"Hai ngàn năm trăm vạn!"

Hà trưởng lão hô lớn.

"Bỏ!"

Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

Đám người ở khán phòng khóe miệng co giật.

Đây rõ ràng là muốn khiêu khích Hà trưởng lão.

Hà trưởng lão gân xanh nổi lên trên trán, nhìn về phía Vương Nhất Tự.

'Hắn là muốn hố ta?'

Vương Nhất Tự bĩu môi, gương mặt hiện lên gợi đòn.

"Đúng là Tam lưu tông môn a.

Nguồn lực quả là dồi dào, bản tọa không theo nổi a!"

"Ngươi...."

Hà trưởng lão cả giận, tức đến mức đầu muốn bốc khói.

"Hai ngàn năm trăm vạn, lần ba!"

Tô gia chủ nói lớn.

"Vì Thái Huyền Thánh Tông đã mua một viên Cảnh giới đan, theo luật đấu giá, viên thứ hai sẽ có giá năm ngàn vạn kim tệ!"

"Tiếp tục đấu giá viên thứ tư!"

"Một ngàn vạn!"

Vương Nhất Tự lại ra giá đầu tiên.

"Một ngàn một trăm vạn!"

"Một ngàn hai trăm vạn!""

"Một ngàn năm trăm vạn!"

Hà trưởng lão hô lớn.

'Lần này ta sẽ hố chết ngươi!'

"Hai ngàn vạn!"

Vương Nhất Tự nói.

"Hai ngàn năm trăm vạn!"

"Hai ngàn sáu trăm vạn!"

"Ba ngàn vạn!"

Hà trưởng lão hô.

Vương Nhất Tự nhìn sang Hà trưởng lão nói.

"Hà trưởng lão có thể nhường cho bản tọa được không?

Bản tọa cũng là đang rất cần loại này đan dược a"

Hà trưởng lão gằn giọng.

"Nếu như Vương chưởng môn cần, có thể ra giá cao hơn để đoạt đan dược!"

"Bỏ!"

Vương Nhất Tự thản nhiên phất tay, thái độ hờ hững, nói.

Đám người trong khán phòng kém chút té ngã.

"Ngươi...?!!"

Hà trưởng lão kém chút tức phun ra ngụm máu.

Không biết ai mới là người hố ai a.

"Hạ trưởng lão của Thái Huyền Thánh tông ra giá 3000 vạn kim tệ. Vì đã mua 2 viên trước đó, nên phải trả 9000 vạn kim tệ" Tô gia chủ nói lớn.

Hố to.

Hố này to lắm a.

Đám người trong khán phòng khóe miệng giật giật liên hồi.

Hạ trưởng lão tức đến đầu cũng bốc khói.

"Bắt đầu đấu giá viên cuối!"

Hơn thập phút sau.

Viên cuối cùng được bán cho một đại gia tộc với giá hai ngàn vạn kim tệ.

"Đa tạ các vị bằng hữu đả ủng hộ!

Năm viên đan dược đã bán xem như chào hàng.

Sau này, Tô gia hằng tháng sẽ tổ chức đấu giá một lần.

Còn mong các vị bằng hữu chiếu cố!"

Tô gia chủ ôm quyền nói.

Sau khi buổi đấu giá kết thúc, mọi người đều lần lượt ra về, hẹn lần sau lại đến.

Chỉ có Hà trưởng lão là vẫn còn tức, hầm hầm ra về.

Nếu như Hà trưởng lão kia thật sự biết được rằng tiền mà ả dùng để tranh giành đan dược với Vương Nhất Tự cuối cùng lại chảy vào túi của hắn chắc ả sẽ tức đến hộc máu mà chết a.

"Vương chưởng môn, lần đấu giá đầu tiên thành công lớn a.

Năm viên đan dược tổng cộng bán được hai mươi ngàn vạn kim tệ!"

Tô gia chủ cười nói vui vẻ.

"Cũng phần lớn là nhờ công của gia chủ a!" Vương Nhất Tự cũng cười đáp lời.

"Vương chưởng môn, đây là tám ngàn vạn kim tệ, xin nhận cho!"

Vương Nhất Tự vui vẻ cầm lấy ngân phiếu cho vào ống tay áo.

Sau đó lấy ra một lọ đan dược đưa cho Tô gia chủ.

"Đây là hai mươi viên Cảnh giới đan.

Dùng cho hai tháng đấu giá a!"

Tô gia chủ mừng rỡ nhận lấy đan dược.

"Vương chưởng môn đường xa đến đây, hay là ở lại tệ xá vài ngày?"

"Không, không dám làm phiền Tô gia chủ!Môn phái còn rất nhiều việc cần làm, bản tọa không thể lưu lại được!"

Vương Nhất Tự liền từ chối.

"Nếu đã vậy ta cũng không ép, để ta tiễn Vương chưởng môn!"

"Đa tạ!"

Đám người đi ra đến cổng.

"Vương chưởng môn, đi thong thả!"

Tô gia chủ ôm quyền.

"Cáo từ!"

Vương Nhất Tự cũng ôm quyền chào lại.

"Chúng ta đi thôi!"

Vương Nhất Tự nói với bốn nương tử.

"Sẵn tiện đã đến Hoa Dương thành, hôm nay ta sẽ dẫn mấy nàng đi mua sắm.

Muốn ăn gì cứ ăn, thích mua gì cứ việc mua!Không cần suy nghĩ a!"

Bốn phu nhân ánh mắt liền sáng rỡ lên.

Đám người cùng đi về phía chợ mua sắm.

Sau đó đi khắp Hoa Dương thành tham quan những khung cảnh, kiến trúc nổi tiếng của thành Hoa Dương.

Đến xế chiều.

Đám người Vương Nhất Tự mới ra tới cổng thành.

"Phu quân, hôm nay thật vui a!"

Trương Tố Tố vui vẻ khoác tay Vương Nhất Tự, nói.

"Chỉ cần mấy nàng cảm thấy vui là được!" Vương Nhất Tự mỉm cười.

"Thiếp còn muốn ở lại thêm một ngày a!" Phiến La tiếc nuối nói.

"Tỷ...chúng ta không nên...quên phận sự với môn phái..."

Hoa Vi Nghi nhắc nhở.

"Đúng!

Muội còn rất nhiều thảo dược đang đợi muội chăm sóc..."

Liễu Doanh đồng tình nói.

"Lần sau ta sẽ dẫn mấy nàng đi chơi dài ngày một chuyến!"

Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

"Chàng hứa đấy nhé!"

Mộc Phiến La chớp lấy thời cơ.

"Ta hứa!"

Chợt lúc này, một con chim cắt bay vụt tới chỗ đám người.

Vương Nhất Tự rất nhanh liền đưa cánh tay ra để đỡ con chim cắt.

Hắn để ý thấy bên chân phải của con chim có cột một tờ giấy cuộn tròn liền tháo ra xem xem.

"Đây là..hoả tốc truyền tin của Ám Bộ đường!"

Mộc Phiến La ngạc nhiên nói.

Ám Bộ đường sau khi được thành lập đã huấn luyện rất nhiều chim cắt để có thể truyền được tin tức nhanh nhất đến cho những người ở xa môn phái, đây là ý của Mộc Phiến La.

"Chưởng môn, Trương Tấn và Âu Dương Kiệt ở Tàng Viêm cốc bị người vây giết, nguy hiểm đến tính mạng, xin người lập tức hãy trở về!!"

Vương Nhất Tự gương mặt trở nên ngưng trọng sau khi xem tờ giấy.

"Phu quân, có việc gì thế?"

Nhận ra thái độ khác thường của Vương Nhất Tự, Trương Tố Tố liền hỏi.

"Tiểu Kha truyền tin, đám người A Tấn A Kiệt bị người vây giết ở Tàng Viêm cốc!"

Vương Nhất Tự âm trầm nói.

Bốn nương tử liền lập tức thay đổi thái độ, trở nên lo lắng.

"Chúng ta đi thôi!"

Vương Nhất Tự nói.

Năm người cùng vận thân pháp bằng nhanh nhất lướt đi.

Bằng nhanh nhất tiến về Tàng Viêm cốc.

Chương tiếp theo