webnovel

Chương 178: Giáo chủ Trường Sinh giáo.

Chương 178: Giáo chủ Trường Sinh giáo.

"Kích hoạt nhiệm vụ ẩn!

Trong vòng mười phút chủ nhân hãy tiêu diệt Mộng Yểm Mộc Linh Yêu Thú.

Phần thưởng: ???

Nếu hết thời gian Mộng Yểm Mộc Linh Yêu Thú vẫn chưa chết nhiệm vụ xem như thất bại!"

Hệ thống thông báo.

Vương Nhất Tự cười khẩy một cái, liền tay phải chưởng mạnh về phía trước xuất ra một đạo kình lực kinh hồn ngưng động cả không gian trước mặt, linh lực xuất ra hóa hình thành mười tám con rồng màu xanh gầm thét cuồn cuộn như vũ bão lao vùn vụt về phía Mộng Yểm Mộc Linh Yêu Thú.

"Giáng Long Thập Bát chưởng!"

Grào!

Grào!

Oành!

Oành!

Linh lực hữu hình thập bát long gầm thét lao đến xé vụn những cái xúc tu dây leo của Mộng Yểm Mộc Linh Yêu Thú, cuốn phăng đi luồng khói hắc ám yêu chủng, tựa như một vòi rồng cuốn phăng đi xóa sạch hết tất cả những thứ cản đường nó.

Ầm!

Mộng Yểm Mộc Linh Yêu Thú tuy là Nhị giai yêu thú thân thể quá sức to lớn, vì thế mà di chuyển cũng chậm chạp, không thể nào cũng không có khả năng né tránh liền trực tiếp lãnh trọn một chưởng này của Vương Nhất Tự.

Một vụ nổ long trời lở đất kèm theo đó là một âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng khắp thương khung, đất đá bị cày nát lên, bụi đất bay tứ tung tạo ra một đám mây bụi khổng lồ, không những thế, toàn bộ cây cối, con đường phía sau Mộng Yểm Mộc Linh Yêu Thú cũng bị một chưởng của Vương Nhất Tự thổi bay trở thành một đường rảnh khổng lồ kéo dài mấy mươi thước.

Như thế nào gọi là sức mạnh áp đảo tuyệt đối?

Như thế nào gọi là ngưu bức?

Một tồn tại mà khiến cho cả Võ Thánh cũng phải e sợ như Mộng Yểm Mộc Linh Yêu Thú khi đứng trước sức mạnh của một đại đế thì cũng chỉ là giun kiến, không kịp vùng vẫy, không kịp bỏ chạy, không kịp làm bất cứ thứ gì, nó cứ thế mà bị một chưởng đánh cho bay màu.

Ực!

'Tên Vương Nhất Tự này...chắc chắn phải là Võ Thánh đỉnh phong... hoặc là Bán Đế...thì mới...có thể...chỉ trong một chiêu giết chết một Nhị giai yêu thú...

Nhưng mà...làm sao...làm sao một cái Thập lưu môn phái...như hắn nói...lại tồn tại những kẻ mạnh đến như thế...?!!'

'Đó...đó là chiêu thức gì... một...chỉ một chiêu... liền khiến cho Nhị giai yêu thú bay màu ngay lập tức...?!!'

'Vương chưởng môn...quả thật...là mạnh một cách...quá vô lý...'

Trác Hồng Quân, Kiều nhi, Lý Mộng Vân, cả ba nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt hoang mang không dám tin vào những gì vừa mới xảy ra, mỗi người mỗi suy nghĩ khác nhau.

Riêng Liễu Doanh, người đang đứng như trời trồng ở giữa đám người tựa như hóa đá trước sức mạnh kinh khủng mà Vương Nhất Tự vừa mới bộc lộ ra, nhưng sự kinh ngạc trên gương mặt nàng tồn tại không được lâu liền nhường chỗ cho sự vui mừng, nàng vui mừng vì đã tìm được một người mạnh như Vương Nhất Tự, nàng vui mừng vì Vương Nhất Tự có thể sẽ giúp nàng thực hiện lời hứa trước đây của nàng với gia gia, nàng vui mừng đến mức không thể kiềm chế được cảm xúc, hai hàng nước mắt cứ thế chảy dài trên gương mặt.

"Liễu cô nương, ngươi sợ đến phát khóc luôn à?"

Đứng bên cạnh, Lục Thiên Cầm lạnh lùng hỏi.

"Liễu cô nương không việc gì phải sợ, có phu quân ở đây thì cho dù là trời có sập xuống chàng vẫn sẽ bảo vệ được tất cả chúng ta..."

Trương Tố Tố nhẹ nhàng trấn an Liễu Doanh.

"Đúng!

Đúng là vậy đó!

Liễu cô nương hãy yên tâm!

Chưởng môn của bọn ta rất là mạnh, không có ai cũng không có thứ gì có thể làm hại được đến chúng ta đâu!"

Trương Tấn phụ họa thêm.

"Ta...ta... không sao..."

Liễu Doanh ấp úng trả lời, tay khẽ lau đi hai hàng nước mắt.

'Đó...đó là Nhị giai yêu thú đấy!!!

Cái tình huống gì...vừa mới xảy ra vậy?!!

Tên...tên nhân loại đó...chỉ...chỉ một chưởng đã đánh tan xác một...Nhị giai yêu thú...?!!

Làm sao có thể?!!

Đó...có còn là con người không vậy?!!'

Ở phía sau, Cửu Trôn Đẳng cùng hai tên  U Linh Nhị Lão mồm há hốc mắt trố ra gương mặt kinh ngạc không thôi, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn tiếp sau, Cửu Trôn Đẳng, hắn lại trở nên bình tĩnh một cách lạ thường, ánh mắt hắn dán chặt vào nơi Mộng Yểm Mộc Linh Yêu Thú vừa bị giết.

"Ta công nhận ngươi thật sự rất mạnh, là mạnh nhất trong tất cả những tên nhân loại mà ta đã từng gặp.

Nhưng, cho dù có mạnh hơn nữa thì tất cả các ngươi hôm nay cũng sẽ phải bỏ mạng lại đây mà thôi!"

Cửu Trôn Đẳng lấy lại tự tin nói lớn.

Soạt...

Soạt...

Grừ...

Grừ...

Bỗng chốc lúc này, ngay giữa đống đất đá ngổn ngang tại nơi mà Mộng Yểm Mộc Linh Yêu Thú xuất hiện, từ phía dưới một cánh tay bắt đầu trồi lên.

Đám người Thương Sơn phái ánh mắt hiện lên ngưng trọng khi nhìn vào cái thứ vừa xuất hiện.

Một tên nam nhân con người, với trang phục giống như đám người Trường Sinh giáo lúc nãy những trang trọng hơn rất nhiều, làn da của hắn đỏ rực, gương mặt hắn vô hồn với đôi mắt hằn lên những đường gân máu, hắn trồi lên từ phía dưới mặt đất ngay chỗ xác Mộng Yểm Mộc Linh Yêu Thú và chỉ đứng yên ở đấy đối diện với đám người Thương Sơn phái.

Ở hắn toát ra một khí tức đáng sợ cùng sát khí yêu khí ngùn ngụt, phải nói, sự áp bức mà Mộng Yểm Mộc Linh Yêu Thú khi nãy mang tới cũng không thể so sánh được với tên nam nhân này.

Vương Nhất Tự khẽ nhíu mày, vận linh lực thi triển ra một màn chắn hộ giáp bao bọc lấy cả đám người, bảo vệ cả đám khỏi cái áp lực kinh người mà tên vừa xuất hiện toát ra.

"Bản toạ đoán cái thứ gọi là Mộng Yểm Mộc Linh Yêu Thú vừa rồi chỉ là để hù dọa người khác, tên này mới thực sự là chân thân của nó, là đang ký sinh trên thân xác của tên này đúng chứ?"

Vương Nhất Tự chậm rãi nói.

"Ha ha ha...!

Ngươi đoán đúng rồi đấy!

Cái tên nhân loại ngu xuẩn này chính là giáo chủ Trường Sinh giáo a!

Hắn muốn đột phá Võ Đế, muốn trở nên bất diệt, và ta đã giúp hắn toại nguyện bằng cách cho Mộng Yểm Mộc Linh Yêu Thú ký sinh vào cơ thể hắn, bây giờ, hắn đã có sức mạnh mà hắn mong muốn cũng như là một cơ thể bất tử, ha ha ha!"

Cửu Trôn Đẳng cười lớn.

"Con người , tên nào cũng ngu xuẩn như nhau!

Gì mà trường sinh bất tử kia chứ, chỉ có nằm mơ!

Cái giá cho sự ngu xuẩn đó chính là trở thành công cụ trong tay ta mà thôi!

Và các ngươi, những thứ nhỏ bé không biết sống chết dám ngăn cản kế hoạch mà ta đã dày công sắp đặt, các ngươi cũng nên chôn thây tại đây thôi!"

Cửu Trôn Đẳng vừa cười vừa chế giễu đám người trước mặt.

Hắn đã tận mắt chứng kiến Vương Nhất Tự một chiêu đánh chết thế thân của Mộng Yểm Mộc Linh Yêu Thú sức mạnh ngang với Nhị giai yêu thú, vậy hắn lấy đâu ra cái tự tin rằng tên giáo chủ Trường Sinh giáo kia có thể giết được Vương Nhất Tự?

Đương nhiên hắn có cơ sở để mà tự tin về chuyện đó, vì đây là Nhân giới.

Nhân giới vốn được xem là giới vực yếu nhất trong tam giới, sau trận đại chiến với Ma Tổ ngàn năm trước thì hầu như những thiên tài, những cao thủ Võ Thánh đa số  đã bỏ mạng, thiên địa linh khí ở nhân giới bị ảnh hưởng từ ma khí của ma giới cũng đã trở nên mỏng manh rất rất nhiều vì thế mà cả ngàn năm nay Nhân giới không hề có một ai có thể đột phá lên Võ Đế chỉ dừng lại ở Bán Đế.

Điều kiện, tài nguyên và vô số những lý do khác khiến cho người ở Nhân giới càng lúc càng bị trói buộc ở Võ Thánh cấp bậc.

Hơn nữa, nếu bước vào giai đoạn đột phá cảnh giới Võ Đế sẽ phải đối mặt với Thiên kiếp Thập Nhị Thiên Lôi Trận, chỉ kẻ nào vượt qua được Thiên kiếp có được sự công nhận của Thiên Đạo mới có thể bước lên cảnh giới Võ Đế và phi thăng lên Thượng giới, nhưng mà, có rất ít người có thể vượt qua được Thiên kiếp, trong mấy ngàn năm chỉ có mười kẻ thực sự vượt qua được và phi thăng Thượng giới, đó chính là Thập Đại Đế.

Và, một khi đã bước vào cảnh giới Võ Đế thì sẽ không ai ngu ngốc đến mức ở lại một giới vực hạn hẹp tài nguyên hạn chế thiên địa linh khí, tất cả đều sẽ chọn phi thăng lên Thượng giới, nơi có tài nguyên dồi dào hơn, thiên địa linh khí cũng dày đặc hơn để tiếp tục con đường tu luyện của bản thân, ai ai cũng mong muốn được sống lâu và trở thành kẻ mạnh, chỉ có tiếp tục tu luyện tiếp tục tiến lên mới có thể đạt đến đỉnh phong đạt đến thọ nguyên kéo dài vô hạn, chưa kể đến dưới áp chế của Thiên đạo, Nhân giới không thể nào tồn tại một Võ Đế, những kẻ đạt đến cảnh giới Võ Đế chỉ có một con đường duy nhất là phải phi thăng lên Thượng giới.

Tên giáo chủ Trường Sinh giáo kia lại là một ngoại lệ, hắn thực lực đã tiệm cận với Võ Đế, bây giờ lại nhận được sức mạnh của Mộng Yểm Mộc Linh Yêu Thú, thực lực đã đạt đến cảnh giới của Võ Đế, nhưng vì sức mạnh không phải là của bản thân hắn, hắn không thể triệu ra được Thiên kiếp cũng như không có được sự công nhận của Thiên đạo, hắn thực lực là Võ Đế nhưng thực chất chỉ là Ngụy Võ Đế.

Ở Nhân giới này, kẻ có được thực lực của Võ Đế là đỉnh tiêm có thể hô phong hoán vũ dời non lấp bể, là kẻ đứng trên tất cả.

Đây là lý do mà tên Cửu Trôn Đẳng tự tin!

Vương Nhất Tự rất mạnh, một chưởng vừa nãy tung ra đã nói lên điều đó, nhưng mà cho dù có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì dưới sự áp chế của Thiên đạo cũng chỉ là Bán Đế, mà một Bán Đế thì không thể nào so sánh được với một Ngụy Võ Đế, đó là Cửu Trôn Đẳng nghĩ như thế.

Cửu Trôn Đẳng vừa nói hết câu thì tên yêu chủng giáo chủ Trường Sinh giáo lập tức vận thân pháp lướt đến đám người Thương Sơn phái, động tác của hắn nhanh đến mức ngoại trừ Vương Nhất Tự thì không một ai có thể theo kịp.

Nhằm thẳng hướng đám người Thương Sơn phái, tên giáo chủ Trường Sinh giáo nắm chặt tay tung ra một quyền với kình lực hết sức kinh khủng.

Cửu Trôn Đẳng cùng hai tên U Linh Nhị Lão lập tức bay ra xa để tránh bị ảnh hưởng từ đòn công kích của tên giáo chủ Trường Sinh giáo.

Oành!

Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Chỗ mà đám người Thương Sơn phái đang đứng mịt mù là bụi đất.

"Kết thúc rồi!

Một quyền đó cho dù có là Bán Đế cũng không thể cản được, bọn chúng xem như đã chết!

Thời gian không còn nhiều, chúng ta hãy tiếp tục kế hoạch tiếp theo..."

?!!

Cửu Trôn Đẳng giọng điệu khinh dễ nói với hai tên U Linh Nhị Lão, hắn vừa quay người định tiến vào Phụng Hoàng Cổ trấn thì một cảm giác bất an trực xông tới làm hắn phải lập tức quay người lại, ánh mắt trở nên căng thẳng dán chặt vào đám khói bụi dày đặc phía dưới.

'Không lẽ là ta đa nghi?!!

Một đòn vừa rồi có thể trực tiếp đánh chết bất cứ tên Võ Thánh, Bán Đế nào...sao lại...cảm giác này không đúng lắm...!'

Cửu Trôn Đẳng bồn chồn nghĩ ngợi, và rồi ánh mắt hắn trơ nên hoảng khi nhìn thấy đám người Thương Sơn phái kia vẫn bình an vô sự không mảy may thương tích gì cả.

"Cái...cái quái gì...?!!"

Cửu Trôn Đẳng lắp bắp không thành câu.

Hai tên U Linh Nhị Lão kế bên cũng không thể tin nổi vào những gì mà bọn chúng đang nhìn thấy, gương mặt hai tên đều hiện lên chung một thái độ hoang mang đến cùng cực.

Vương Nhất Tự đứng đối mặt với giáo chủ Trường Sinh giáo, tay trái đón đỡ quyền pháp của hắn, vẫn thản nhiên như không có gì xảy ra, trước sự bình thản của ba nương tử cùng mấy tên đệ tử phía sau, và cả sự hoang mang ngơ ngác của cả Trác Hồng Quân, Lý Mộng Vân, Kiều nhi cùng Liễu Doanh.

Sự hoang mang của đám người Trác Hồng Quân, Liễu Doanh, cùng như của tên Cửu Trôn Đẳng và hai tên U Linh Nhị Lão cũng không có gì khó hiểu.

Một quyền mà tên giáo chủ Trường Sinh giáo xuất ra, tuy không thể theo kịp bằng mắt thường nhưng có thể cảm nhận được lực lượng khủng bố của nó, đất đá hai bên đám người Thương Sơn phái bị kình lực từ cú đấm thổi bay tạo thành hai rảnh đất dài cả mười mấy hai mươi thước, thậm chí kình lực còn thổi bay luôn một đoạn tường thành phía xa cách đó hơn hai mươi thước, đủ cho thấy sức mạnh kinh khủng của cú đấm.

Ấy vậy mà, Vương Nhất Tự lại đón đỡ cú đấm đó chỉ bằng một tay mà không hề lùi lại một bước, gương mặt vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

"Lực lượng không tồi a!

Đúng là Võ Đế có khác, có thể một quyền làm tê tay bản toạ a!"

Vương Nhất Tự chậm rãi nói.

'Một... một quyền toàn lực của Võ Đế...lại chỉ có thể làm tê tay của hắn...

Cũng...cũng quá vô lý rồi...'

Đám người Trác Hồng Quân, Liễu Doanh, Kiều nhi, Lý Mộng Vân cùng với tên Cửu Trôn Đẳng, U Linh Nhị Lão khoé miệng giật giật cùng chung suy nghĩ.

Chương tiếp theo