webnovel

Ngoại Truyện Nam Nguyệt Ly × Tiêu Dao Vạn Giới

Nhân ngày 1.1.2024, tiểu nữ cùng vị đạo hữu Tiêu Dao Vạn Giới bộ Ngươi Không Phải Là Thái Giám viết. Chúc mọi người 2024 vui vẻ, mạnh khoẻ, thành công rực rỡ.

••••

Ở dãy Phong Vân

Núi cao dốc đứng mây mù khắp nơi, mang lại cho người ta cảm giác nơi đây như tiên cảnh.

Dưới chân núi, đang có một bóng người nhỏ nhắn, bước đến phá vỡ cảnh tượng yên tĩnh nơi đây. Nữ tử này nhìn qua cũng chỉ chớm qua hai mươi, bộ dáng yểu điệu khuôn mặt thanh tú động lòng người.

Bộ y phục được may bằng tơ tằm trắng đang nhẹ đưa theo những bước chân thong dong, hệt như nhưng tiểu thư khuê các đang dạo chơi trong tết thanh minh.

Vừa bắt đầu bước vào bên trong núi, trong đầu Vân Nhu hiện ra nhiều hình ảnh.

Một tháng trước đây, nàng vốn là một tác giả viết truyện chăm chỉ ở Trái đất. Sáng ra không ngủ chỉ có ăn, tối đến không ăn chỉ có ngủ.

Thật không may, một sự cố bất ngờ đã khiến nàng đi đến thế giới khác. Nhưng đây cũng không phải nơi mà nàng đang viết trong cuốn tiểu thuyết, một chỗ hoàn toàn chưa có một người nào đã đặt chân tới.

Cũng như rất nhiều truyện xuyên không mà độc giả đã đọc khác, tên ở đây của nàng cũng tên Vân Nhu. Với những kinh nghiệm và hiểu biết sau nhiều năm tích lũy viết truyện của mình, Vân Nhu tự tin bản thân sẽ làm lên nhiều sự tích vĩ đại.

Nhưng ngay khi Vân Nhu lên kế hoạch rõ ràng tính đâu ra đó, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra. Lúc Nàng bắt đầu nhập định, muốn dẫn từng đạo linh khí nhập thể tôi luyện bản thân thì nàng phát hiện, nơi đây không cảm nhật được một chút linh khí nào.

Sau vài lần thử lại, Vân Nhu đột nhiên bừng tỉnh, thì ra nơi này không tồn tại cái thứ được gọi là linh khí. Sau khi biết được điều này, nội tâm Vân Nhu liền cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nàng bỏ cả tháng thời gian vạch ra kế hoạch, hiểu về mạch tượng, tính kỹ từng đường đi nước bước để tìm thấy được một con đường bước tới đỉnh cao nhanh nhất. Để rồi cuối cùng chỉ có thể bỏ phí tất cả.

Bất quá, nơi này tuy không thể tu tiên nhưng phong cảnh ở đây, chỗ nào cũng có thể nói như thi như hoạ. Không chỉ có nhiều loài hoa muôn hình muôn vẻ khoe sắc khắp nơi, mà còn có rất nhiều đại thụ hùng vĩ che đậy cả một khoảng trời. Không những thế, xa xa là từng rừng cây ăn quả chín mọng, đây cũng là cơ sở để cho Vân Nhu không phải lo về vấn đề ẩm thực bao ngày nay.

Hiện tại, nàng đang muốn tiến lên ngọn núi mà bản thân cho là cao nhất ở nơi đây. Vân Nhu muốn ngắm nhìn cho thật kỹ cái thế giới của riêng mình nàng, hay nói đúng hơn là một vùng đất chưa ai đặt chân này.

...

Vừa đến lưng chừng núi, hơi thở của Vân Nhu đã có hơi gấp. Nếu không phải trong lòng nàng rất muốn xem toàn cảnh nơi đây, thì hẳn đã từ bỏ lâu rồi.

" ..Thế gian an đắc song toàn pháp

Bất phụ như lai, bất phụ khanh.."

Đột nhiên, Vân Nhu nghe thấy những âm thanh ngâm thơ mơ hồ từ trên đỉnh núi vọng xuống, làm cho nàng hơi giật mình. Những dấu hỏi xuất hiện rất nhiều trong đầu của nàng.

Từ nơi Vân Nhu xuất phát tới đây có một khoảng cách khá lớn, vừa bước nàng vừa để quan sát hết mọi thứ ở thế giới xa lạ này. Nhưng tuyệt nhiên lại không thể tìm thấy một loài động vật hay con người nào, vì thế Vân Nhu mới nghĩ rằng nơi đây không có bất kỳ giống loài nào.

Nàng bắt đầu tăng nhịp bước chân, muốn xem cái vị đang ngâm thơ rốt cuộc là cao nhân phương nào.

...

Vừa đến, một bóng người trên sườn núi cách đó không xa , nhanh chóng thu hút được ánh mắt của nàng.

Một vị lão nhân gia chừng hơn nảy mươi, đang đứng chắp hai tay sau lưng ở đó. Lão nhân này tướng mạo anh tuấn thân mang trường y màu trắng thuần khiết, cây tích trượng được đặt ở dưới gốc cây cách đó không xa, ánh mắt thâm sâu như ấn chứa vô tận tinh không.

" Tiên nhân? ". Trong đầu Vân Nhu vô thức hiện lên hai từ này, lão nhân đang đứng ở kia đã thoả mãn mọi tưởng tượng của nàng về tiên nhân.

Thân hình cao lớn, nét mặt hiền từ, bộ râu phiêu phù như những đám mây, nhìn như một cao tăng từ trên thượng giới bước xuống tịnh hoá hết mọi đau khổ của thế gian.

Nhất là đôi mắt coi nhẹ tất cả kia, giống như ở trong mắt người đó, tất cả trời và đất cũng đều bình đẳng như nhau mà thôi.

Lão nhân chậm rãi quay lại, nhìn Vân Nhu mà hiền từ nói: " Thí chủ xin dừng bước, bần tăng thấy ngươi cùng Phật hữu duyên. Ở đây ta có một ít công pháp được thỉnh từ tận Lôi Quan Âm Tự, không biết thỉ chủ có hứng thú hay không? "

Sau khi bình tĩnh lại, Vân Nhu liền phát hiện ra lão nhân này có chút không đúng. Tuy khoác bộ thanh y thánh khiết, nhưng trên người lại toả ra một ít khí tức âm tà.

Nàng hơi nhíu mày nói: " Lão đầu! Ta hỏi ông, nơi đây là đâu. Làm thế nào để ta có thể trở về trái đất để viết tiếp bộ tiểu thuyết Một Vạn Năm, độc giả vẫn rất là ngóng chờ ta trở về để ra chương a".

Lão đầu kia vuốt chòm râu của mình, bày ra bộ dáng tiên phong đạo cốt. Nhưng lão ta không nhận ra, bản thân lão ta thế nhưng xưng "bần tăng"? Ngươi nói xem, liệu có lão tăng nào râu tóc đầy đầu, mặc đồ Đạo Giáo không? Lão ta là đang chê ta ít học hay là nghĩ ta thật sự ngu?

Nghĩ tới đây, Vân Nhu nhíu mày chặt hơn, trong lòng nàng sinh ra cảnh giác cực độ. Lão nhân này có vấn đề chắc luôn, lại còn mời chào y chang bọn bán hàng đa cấp và nhóm Home Credit ngày ngày mời chào ta vay tiền.

Nhân sinh thật khó lường, một mét vuông bốn thằng lừa đảo a! Không cảnh giác, có ngày bản thân rơi vào tà đạo không lối thoát.

Vân Nhu nghĩ lại bản thân mình vốn lấy bút danh Nam Nguyệt Ly viết bộ tiểu thuyết "Một Vạn Năm" đâu. Nay không ngờ nhắm mắt một cái đã xuyên qua nơi này. Không biết độc giả còn nhớ ta không? Main của ta thế nhưng muốn bước trên con đường ma đạo cơ, thế nhưng người người lại cứ thích túm chân ta gia nhập tà đạo, viết tà thư.

Càng nghĩ càng quyết tâm, ta mặc dù là nữ nhân, nhưng cũng không vậy mà sinh ra tâm lý yếu đuối dễ lừa. Ta một lòng một dạ muốn bước trên con đường ma đạo. Vạn sự cám dỗ cũng không thể làm cho bản thân ta có thể lay chuyển, đời này ta quyết theo ma đạo tới cùng.

Lão nhân giống như nhìn thấy sự hoài nghi trong mắt Vân Nhu. Lão ta ánh mắt loé lên một tia sáng nhỏ, đảo qua đảo lại một hồi. Sau đó lão ta híp mắt lại, tất cả cử chỉ, hành động của lão ta chỉ vỏn vẹn một hơi thở, nhưng làm sao có thể qua mắt được Vân Nhu.

Lão nhân lúc này nở nụ cười hoà ái với nàng nói: "Tiểu hữu, sao ngươi cố chấp vậy làm gì? Người đến là duyên, nếu ngươi đã đến đây, có nghĩa ngươi có duyên với nơi này. Ngươi hãy ở nơi này, tu luyện công pháp này, ta đảm bảo ngươi sẽ đi lên đỉnh cao nhân sinh a".

Lão nhân kia nói say sưa mới mức nhắm hai mắt lại, biểu cảm như đã thấu sự đời. Vân Nhu cùng không nghe vào câu nào, nàng suy tư, một tay đưa lên nắm cái cằm nhỏ, đi vòng quanh lão nhân hai vòng đánh giá.

Hừm! Bộ dáng thì đúng là tiên phong đạo cốt, cao thâm khó dò. Nhưng mà...cái luồng tà khí này là sao? Tà khí nồng nặc như này, chả nhẽ lão ta nghĩ nàng không nhìn ra sao? Hừ! Ngươi diễn, ngươi cứ tiếp tục diễn đi! Ta xem ngươi tính diễn trò gì.

Lão nhân đang nói một đống triết lý nhân sinh, chợt nhận ra có gì đó sai sai, bèn mở mắt ra nhìn. Đập vào mắt lão ta là gương mặt Vân Nhu sát lại chăm chú nhìn. Khi mở mắt ra, lão giật bắn người, vội vàng nhảy lui lại phía sau, một tay đưa lên vuốt ngực thở gấp. Sau đó tay lão ta run rẩy chỉ vào Vân Nhu nói.

"Ngươi...ngươi...ngươi tính làm gì? Ngươi định doạ chết ta để chiếm công pháp làm của riêng đúng không? Tự nhiên đứng sát ta vậy làm ta sợ phát khiếp".

Vân Nhu nghiêng đầu nở nụ cười: "Lão đầu ông nghĩ nhiều, bản cô nương đây không tu tà đạo".

"Tà đạo cái shit, đây là chân lý, đây là ánh sáng". Lão nhân tức giận, buột miệng văng tục. Nhưng mà câu này lạ lắm...

Vân Nhu miệng nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại không đem theo ý cười, nàng nói: "Shit? Ngươi cũng là người tới từ hiện đại?"

Lão nhân nghe xong câu hỏi, vội vàng tự bịt miệng mình lại. Thôi chết! Là lão lỡ lời rồi. Giờ bịt miệng còn kịp không? Tất nhiên là không kịp rồi. Nghĩ vậy lão bỏ tay ra, thở dài.

"Haizzz, ta đành nói sự thật vậy".

Ánh mắt lão nhìn xa xăm, vẻ mặt tiếc hận lên tiếng tiếp: "Vốn ta là Tiêu Dao Vạn Giới - Giới Chủ, truyện của ta tên là Ngươi Không Phải Thái Giám. Đáng nhẽ ra ta rất chăm chỉ viết, bỗng dưng một ngày ta rơi vào nơi xa lạ này. Ta thực ra cũng nhớ những ngày sáng tác lắm, nhưng không sao quay lại Trái Đất sáng tác được".

Nhìn lão nhân kia, Vân Nhu nội tâm một trận chế giễu. Lão già thật là làm màu khiến nàng thấy khó chịu.

"STOP! Lời ngươi nói, một câu ta cũng không tin. Ngươi chính là cái tên siêu lười bị độc giả dí đi. Chả bù cho ta, chăm chỉ nhưng không ai thèm để ý".

Lão nhân nghe vậy, hắn chắp hai tay ra sau lưng, mặt mày chính khí bừng bừng nói: "Thật không dám giấu tiểu hữu, hồi xưa ta cũng viết không sắc mà. Logic rồi âm mưu các kiểu, cuối cùng có đúng 1 viewer đọc. Đó chính là view của tại hạ vào đọc để sửa lỗi từ".

"Nên ta phải quay ra viết cái gì họ quân tâm nhiều. Cuộc sống mà!". Nói xong lão ta còn tiếc hận thở dài.

Vân Nhu nghe xong kinh ngạc, nàng nói: "Vì không ai đọc nên nhà ngươi mới đầu quân sang mảng sắc hiệp?".

Lão già chắp hai tay sau lưng, mang theo bộ dáng vô địch tịch mịch mà thở dài nói: " Đạo hữu à, số mệnh là do trời định. Rất là khó để là trái thiên ý a".

Vân Nhu nhìn lão già giả vờ cao thâm trước mặt, nàng bĩu môi nói: "Mệnh ta do ta không do trời".

Lão già quay ngoảnh lại nhìn thân ảnh phía sau, trong mắt ứa lệ nghẹn ngào nói: "Lão.. lão phu cũng từng không tin vào số mệnh! Nhưng rồi một ngày, đám người kia đến trói ta lại rồi đem đi. "

Lão mang theo giọng nói khàn khàn kể tiếp: " Chúng ép ta viết những bí kíp của ma tu, rồi dần dần ta bị tha hóa. Những việc này đều giống hệt lời của lão thầy tarot nói với ta lúc nhỏ, thật là nghiệt ngã mà. "

Nói xong, lão ta mang theo thân thể già nua gieo mình xuống nơi vực sâu không đáy.

Vân Nhu nhìn lão già cười khẩy, nàng lấy ra một bộ tarot: "Mệnh này do ta định chắc rồi".

Sau đó nàng bốc cho lão già vài lá: "Ngươi là trẻ không chơi, già đổ đốn. Ngươi nên tu tâm a!"

Lão già tự cho là mình diễn kỹ đạt đến xuất thần nhập hóa như vậy mà vẫn không thể đả động đến ánh mắt của cô gái kia về mình nên cũng không làm ra vẻ nữa.

Lão dùng Túy Sinh Bộ bay ngược mà lên, khuôn mặt toát ra vẻ hiền hậu vô hại, thành thật nói ra: " Cô nương, Lão phu thật sự là do bị ép buộc a. Có lẽ trên đời này cũng chỉ còn mấy tên bắt ta kia mới tin việc này là sự thật. Haizz... Thật thê lương a, ai cho ta trong sạch đây. "

Nói xong, lão ra theo thói quen ngước nhìn phía chân trời. Cả người toát ra khí chất cao nhân ẩn cư được cho là soái khí nhất của mình.

Nhìn lão đầu có thể sử dụng chiêu thức, nàng mới ngộ ra. Tuy không thể tiếp tục tu luyện, nhưng chiêu thức của nhân vật bản thân đã từng viết lại có thể dùng được. Có nghĩa là, nàng cũng sẽ dùng được chiêu thức của bộ Một Vạn Năm đúng không?

Vân Nhu nhìn lão già làm màu kia, gương mặt nàng đen lại. Nàng dùng Lăng Lôi Vi Bộ, dưới chân nhập nhoè tia chớp màu tím, trong chớp mắt đã đã đứng sau lão già. Nàng không do dự đạp một nhát vào mông lão ta.

Lão ta lảo đảo, quay đầu lại chỉ tay vào mặt Vân Nhu: "Ngươi..."

Vân Nhu chống tay vào eo, cắt đứt lời lão ta: "Ngươi cái gì mà ngươi? Sắc dục là xiềng xích của đời này, chúng ta say đắm, không thể tự cứu.

Sắc dục là bệnh nặng nhất của đời này, chúng ta khốn khổ, đến chết chẳng khỏi.

Sắc dục là tai họa của đời này, chúng ta gặp phải, lâm nguy khó tránh.

Nữ sắc suy cho cùng cũng chỉ là da với thịt, máu mủ tanh hôi. Cái bẫy luân hồi đau khổ vô lượng kiếp, sa chân vào lục dục biết bao giờ mới thoát khỏi? Đừng vì thế mà sinh lòng lưu luyến".

Sau khi giảng đạo lý xong, nàng tấm tắc, thế nhưng đúng là có thể dùng chiêu thức trong truyện của mình thật!Nàng lại nhìn lão già trước mặt, nàng tin chắc mình giảng đạo lý vậy rồi, lão ta sẽ biết quay đầu là bờ.

"Quân tử động khẩu không động thủ đạo hữu ơi. Bình tĩnh, tại hạ là người già mà!". Lão nhân bất lực hét lên.

Vân Nhu nhìn lão già cười khẩy: "Thật đáng tiếc! Ta không phải là quân tử, ta là nữ tử".

Lão già nghe vậy chỉ biết đứng ở đó mà trợn mắt há hốc miệng, không thể nói thêm câu nào.

Rất lâu sau đó: " Ài.. Thôi bỏ đi, một cao nhân ẩn sĩ như ta thật không nên đôi co với nữ tử. Nếu không anh danh một đời của ta đều sẽ bị hủy. "

Theo thói quen, lão định chắp tay ra sau lưng... Nhưng lại cảm thấy đằng sau truyền đến một hồi đau rát, cuối cùng cũng chỉ có thể nhặt lấy cây gậy chống đang dựa ở gốc cây gần đó.

Vân Nhu che miệng, ánh mắt mang theo vô vàn áy náy nhìn lão già kia. Nhưng không ai thấy, phía sau vạt áo, nàng không nhịn được cười.

"Ai da! Thật có lỗi, ta không nghĩ tới lão nhân gia ngươi lại yếu tới như vậy".

Lão già nghe vậy nói luôn: " Có quỷ mới tin. "

Vân Nhu chớp mắt đứng ngay bênh cạnh lão ta, trên tay nàng giơ lên Phệ Huyết Hắc Nguyệt Đao, miệng cười toe toét hỏi:

"Lão già, cho ông nói lại câu nữa".

"Tin!!! Tin... Lão phu tin tưởng ngươi. Nhi nữ nhà ai vừa hiền lành lại còn kính già yêu trẻ thế này không biết". Thân thể lão già run rẩy, trên trán từng giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống.

Vân Nhu thu lại đao gật đầu nói: "Xem như lão biết điều".

Nói xong, nàng hoá thành một luồng  hắc khí, sau đó xuất hiện trên ngọn cây, nhìn xuống lão già: "Lão già, hãy giữ vững sơ tâm a!"

Lão già cảm động, giọng nói âm vang hữu lực như hồng chung: " Tiểu hữu yên tâm, tâm tính của lão phu vốn rất vững chắc, lại thêm lần này tiểu hữu chỉ bảo. Chắc chắn ta sẽ về nhà ngày đêm thao luyện bản thân, để sớm ngày bước tiếp trên con đường tà đạo".

Vân Nhu chưa kịp nói gì, một cơn gió lướt qua, phía trước nàng đã trống không, không thấy thân ảnh lão già kia nữa.

"Còn chạy rất nhanh đâu!". Vân Nhu tấm tắc một câu, sau đó thở dài.

"Không sao! Không sao! Nhân danh Ma Tôn, ta quyết định thanh lọc linh hồn ngươi bằng cách tặng cho ngươi cái thùng xốp". Vân Nhu lẩm bẩm một câu, sau đó vác Phệ Huyết Hắc Nguyệt Đao đuổi theo lão nhân.

Phía xa chỉ còn lại hai đạo bóng dáng mơ hồ một trước một sau đang khuất dần...

END.

Chương tiếp theo