Tưởng chừng câu chuyện tới đây là kết thúc rồi. Nhưng không, đám người kia sau khi chửi xong liền nói đến chuyện khác.
"Các ngươi có biết không? Cùng ngày Quy Hà Thành bị ma đạo đồ sát, thì đám thổ phỉ Ô Long Trại cũng bị giết sạch". Tên qua đường Giáp thần thần bí bí nói với đám người.
Vân Nhu cũng vểnh tai lên nghe ngóng. Ô Long Trại là đám thổ phỉ nàng từng cướp của, sao bọn chúng lại bị diệt rồi? Vân Nhu nhìn đồng bọn, bốn người nghi hoặc cùng nghe tiếp câu chuyện.
"Đám thổ phỉ đó chết là đáng đời, có gì đáng để nói đâu chứ?". Quần chúng Ất bĩu môi lên tiếng.
"Đúng vậy! Chết là đáng đời". Đám người cũng phụ họa theo.
Hừ! Tên qua đường Giáp nhìn bọn họ khinh bỉ.
"Nếu chỉ đơn giản là bị diệt thì ta cần gì phải kể? Các ngươi nghĩ đơn giản quá a! "
"Chẳng lẽ còn có ẩn tình đằng sau ư?"
"Tất nhiên rồi! Ô Long Trại bị diệt vốn là chuyện bình thường, nhưng mà...". Tên qua đường Giáp ngập ngừng ra vẻ thần thần bí bí.
"Nhưng nhưng cái gì? Ngươi nói mau a!". Đám người không nhịn được hối thúc.
"Nhưng mà đám thổ phỉ đó sau khi chết còn bị hút thành cái xác khô. Không một người nào trong bọn chúng lành lặn. So với thảm cảnh ở Quy Hà Thành cũng không kém cạnh gì".
Cả đám người nghe xong đều rơi vào trầm mặc. Đám thổ phỉ kia mặc dù đáng chết, nhưng bị hút thành cái xác khô thì có hơi quá rồi đi.
"Các ngươi nghĩ liệu có phải do đám Huyết Hoa Giáo làm không?". Một tên trong đó bộ dáng suy ngẫm lên tiếng.
Người bên cạnh nghe xong không nhịn được gõ cho tên vừa nói một cái.
"Chắc chắn không phải Huyết Hoa Giáo làm, cách chết hai bên khác nhau một trời một vực thế kia cơ mà".
"Vậy thì ai làm a!". Đám người cùng nhìn vào tên vừa phát biểu đợi chờ câu trả lời.
"Chuyện này cũng khó nói, nhưng chắc chắn không phải đám Huyết Hoa Giáo".
Vậy là đám người cùng nhau đoán xem rốt cuộc người diệt Ô Long Trại là ai. Thật may cho Huyết Hoa Giáo, lần này bọn họ không phải cõng thêm cái nồi này!
Vân Nhu suy nghĩ một chút rồi nhìn vào Hắc Mông, nàng dùng suy nghĩ hỏi.
"Hôm qua ngươi đi đâu vậy Hắc Mông?"
Hắc Mông lúc này trong lòng đang gào thét. Mẹ nó! Không ngờ chuyện nó diệt Ô Long Trại đã tới tai đám người này. Đúng rồi, vì ngày nó diệt Ô Long Trại thì Quy Hà Thành bị người đồ thành. Cho nên Ô Long Trại mới bị chú ý.
"Ta đi dạo". Hắc Mông lí lẽ hùng hồn trả lời Vân Nhu.
"Ngươi hỏi ta như vậy làm gì? Ngươi nghi ngờ ta sao?". Hắc Mông xù lông với Vân Nhu.
"Không có, ta chỉ hỏi vậy thôi". Vân Nhu vuốt ve dỗ dành Hắc Mông.
Thực ra nàng đúng là nghi ngờ Hắc Mông nha. Từ sau khi Hắc Mông chủ động ký khế ước chủ - nô với nàng, nàng liền biết nó không phải con Hồ Ly bình thường rồi.
Dù sao cũng là Hồ Ly nàng nuôi, hơn nữa nàng cũng thích bao che. Không thể trách nàng được, có ai lại bán rẻ đồng đội đâu chứ? Hơn nữa, nhỡ đâu là Hắc Mông làm thật, vậy nàng là chủ nhân của nó liệu có bị vạ lây không?
Không được! Chuyện này là bí mật, không thể để lộ ra. Nàng không muốn cõng nồi!
"Vân Nhu, ngươi đang nghĩ gì vậy?". Vân Nhu mải suy nghĩ nên không tập trung. Tư Không Minh bên cạnh nhìn nàng bằng ánh mắt nghi hoặc.
"Không có gì? Ngươi muốn nói gì với ta sao?". Vân Nhu cũng làm bộ dáng của Tư Không Minh, nghi hoặc nhìn hắn.
"Ngươi thấy chuyện Ô Long Trại bị diệt như thế nào?"
"Cũng tốt a! Rất vừa ý ta". Vân Nhu nhún vai biểu thị sao cũng được, nàng cũng không quan tâm.
Ba người nhìn nàng vậy đều cảm thấy buồn cười. Nàng ta chính là vậy, vô tâm vô phế, không phải chuyện của mình thì không quan tâm.
Đang lúc đám người vừa đứng đợi người của học viện tới, vừa bàn tán xôn xao chuyện Quy Hà Thành và Ô Long Trại. Trên không trung vang lên tiếng đàn sáo du dương, tất cả người bên dưới đều nhìn lên không trung bao gồm cả nhóm Vân Nhu.
Từ xa, không trung tiến lại gần hai cỗ kiệu xa hoa. Một cỗ kiệu tơ lụa thượng hạng hồng sắc, có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong ngồi một mỹ nữ đang vắt chéo chân, tay chống cằm. Cửa rèm tơ lụa kèm theo những viên hồng ngọc xâu thành chuỗi vang lên những tiếng đing đing đang đang.
Cỗ kiệu được bốn tên hộ vệ mặc giáp bạc khiêng, phía trước còn có hai cung nữ đứng nghiêng trang.
Song song cỗ kiệu hồng là một cỗ kiệu vàng kim, toàn kiệu được đính đầy vàng xa hoa như một toà lâu đài thu nhỏ. Cửa là rèm vải gấm màu vàng, che khuất người bên trong.
Kiệu được bốn tên hộ vệ mặc giáp vàng khiêng, phía trước có hai tên nô tài mặc đồ như thái giám.
Đằng sau hai cỗ kiệu là một hàng dài tinh binh mặc giáp vàng, giáp bạc. Đám người này đứng trên pháp khí phi hành nhìn như những đám mây. Chẳng khác nào thần tiên đang cưỡi mây hạ phàm, đi vi hành thiên hạ.
Hai cỗ kiệu hạ xuống dưới, từ trong kiệu thứ nhất bước ra một mỹ nhân xinh đẹp yêu kiều. Nàng ta trên đầu cài trâm vàng, một thân cung trang vàng kim, nhìn vào cũng dễ dàng có thể đoán ra thân phận. Nàng chính là Cửu công chúa Âu Dương Tuệ Chân được sủng ái nhất Huyền Vũ Đế Quốc.
Kiệu bên cạnh bước ra một nam tử, một thân y phục vàng kim, đầu đội kim quan. Dung nhan như ngọc, tuấn mỹ bất phàm. Hắn chính là Thái tử Âu Dương Thượng Phong.
Hai người tuấn nam mỹ nữ, nhưng gương mặt kiêu ngạo làm giảm bớt mỹ cảm. Âu Dương Tuệ Chân ánh mắt đảo qua một lượt người trước mắt, nhấc váy đi đến chỗ Âu Dương Thượng Phong.
"Ca ca, chúng ta phải đi bộ vào sao?". Giọng nói dễ nghe nhưng đem theo khó chịu, nàng ta nhíu mày ghét bỏ nhìn Vu Lam Sâm Lâm trước mặt.
"Đúng vậy". Âu Dương Thượng Phong trả lời nàng ta, ánh mắt liếc nhìn đến nhóm Vân Nhu thì dừng lại.
"Sao chúng ta không truyền tống thẳng vào thành? Hoàng thất chúng ta cũng không thiếu chút linh thạch này".
Âu Dương Tuệ Chân nói xong đợi ca ca nàng ta trả lời, nhưng mãi không nhận được câu trả lời. Nàng ta quay qua thì đã thấy Âu Dương Thượng Phong đi qua chỗ nhóm Vân Nhu rồi.
Âu Dương Thượng Phong đi tới trước mặt đám người Vân Nhu. Hắn đánh giá nàng cùng mấy người xung quanh một lượt, sau đó nhìn qua Bạch Ngọc Đường.
"Bạch huynh, không ngờ lại gặp huynh ở đây. Huynh đi cùng đám dân thường này sao? Hay là huynh đi cùng bọn ta đi". Âu Dương Thượng Phong tươi cười ngỏ ý mời Bạch Ngọc Đường đồng hành.
Bạch Ngọc Đường là thiên tài Bạch gia, nếu đồng hành cùng hắn, vậy thì đoạn đường sẽ an toàn hơn nhiều. Âu Dương Thượng Phong tin chắc Bạch Ngọc Đường sẽ không từ chối lời mời của hắn. Dù sao thì hắn cũng là Thái tử của Huyền Vũ Đế Quốc, chẳng nhẽ Bạch Ngọc Đường lại từ chối hắn để đi cùng đám dân thường này chắc?
Vân Nhu lúc này thật muốn dạy dỗ cho tên trước mặt một trận. Dân thường? Dân thường thì sao? Mẹ nó! Đừng cản ai lão nương!
Tư Không Minh liếc nhìn Vân Nhu, thấy nàng mặt tối sầm, liền đưa tay giữ nàng lại. Hắn sợ mình không giữ nàng, thì nàng sẽ lập tức lao lên đánh nhau với Thái tử.
"Xin lỗi Thái tử, ta đã có đội của mình rồi". Bạch Ngọc Đường trả lời có lệ.
"Bạch huynh, huynh không đi cùng chúng ta vì đám dân thường này sao". Âu Dương Tuệ Chân vừa hay chạy qua, giọng nói chua ngoa, tay chỉ vào đám người Vân Nhu nói.
"Âu Dương Tuệ Chân, ngươi đừng cậy mình là công chúa mà nói năng lỗ mãng. Bạch gia chúng ta cũng không thua kém Hoàng thất đâu. Đừng tưởng ta gọi hai người các ngươi là Thái tử và Công chúa thì các ngươi có thể muốn nói gì thì nói".
Dừng một chút Bạch Ngọc Đường đứng chắn đám Vân Nhu. Hướng đôi huynh muội Hoàng Thất kia nói.
"Thái tử, Cửu công chúa. Ở đây không hoan nghênh vị, mời hai vị đi cho".
Hắn cũng không ưa hai người này, với lại bọn họ nói lời quá khó nghe, hắn không muốn bọn họ lải nhải thêm nữa. Đằng sau hắn còn có vị tôn thần kia, nàng ta mà nổi điên lên thì hắn không chắc được nàng sẽ chém hai huynh muội này không.
"Bạch Ngọc Đường, ngươi...". Âu Dương Tuệ Chân đang muốn lớn tiếng với Bạch Ngọc Đường liền bị Thái tử chặn lại.
"Chúng ta đi!". Âu Dương Thượng Phong nói rồi kéo nàng ta đi, không để nàng ta nói thêm.
Hoàng Thất cũng không phải là duy nhất, bây giờ bọn họ chưa thể xé rách da mặt với đám người ngũ đại gia tộc. Nhưng chuyện ngày hôm nay hắn ghi nhớ rõ rồi, Bạch Ngọc Đường dám không nể mặt hắn vì đám thường dân. Được! Được lắm!
Vân Nhu mặc dù rất bực nhưng nàng cũng không có ngu. Người nào không thể đối đầu chính diện nàng cũng biết, vậy nên chúng ta phải đối đầu trong tối.
"Chủ nhân, tam quan của ngươi vặn vẹo vừa thôi". Tiếng nam hài non nớt vang lên trong đầu Vân Nhu.
"Đoạt Mạng 3000?". Vân Nhu nghi hoặc hỏi, lâu lắm rồi nàng mới thấy nó nói chuyện.
"Phi! Ta không phải Đoạt Mạng 3000. Gọi ta là Phệ Huyết Hắc Nguyệt Đao". Nam hài giọng điệu tức giận vang lên. Nó muốn dỗi nàng ta!
"Được thôi Đoạt Mạng 3000". Vân Nhu thở dài, dùng ý nghĩ trả lời lại Phệ Huyết Hắc Nguyệt Đao.
"Ngươi...ngươi...ngươi...!"
Tiếng nam hài tức thở hổn hển vang lên, cả nửa ngày cũng không nói lên lời, chỉ có thể phát ra chữ đầu của câu.
Tức chết nó rồi!
Nếu hiện tại trước mặt Vân Nhu là một nam hài, vậy thì nó sẽ ôm ngực thở hổn hển chỉ tay vào nàng ta.
"Hừ! Ngươi còn may mắn hơn ta. Nàng ta đặt cho ngươi cái tên Đoạt Mạng 3000 còn khá hay, không như tên của ta". Bỗng một giọng nữ dụ hoặc vang lên xen vào câu chuyện của Vân Nhu và Phệ Huyết Hắc Nguyệt Đao.
"Ta đặt tên của ngươi cũng hay mà, sao hai người các ngươi lại chê?". Vân Nhu nghe giọng liền biết là Hắc Mông, chỉ là không ngờ nó có thể nghe được câu chuyện của nàng và Phệ Huyết Hắc Nguyệt Đao.
"Ta là đao"
"Ta là Hồ Ly"
Thanh âm của Hắc Mông và Phệ Huyết Hắc Nguyệt Đao cùng vang lên. Bọn nó biểu thị, bọn nó không phải người, vậy nên bọn nó không chấp nhận cái tên này. Nhân loại đáng ghét, không nên đặt tên cho bọn nó lung tung!
"Ta...". Vân Nhu vẫn thấy không phục, nàng vẫn cảm thấy mình đặt tên rất hay.
Nhưng chưa để Vân Nhu kịp nói, Hắc Mông đã lên tiếng cắt ngang.
"Ta cái bép! Ngươi im ngay cho bản tôn! Người mù cũng thấy lông bản tôn màu trắng. Vậy mà ngươi đặt ta tên Hắc Mông? Ngươi mới hắc, cả nhà ngươi mới hắc". Hắc Mông tức xù lông.
"Ngươi chửi tục sao Hắc Mông?".
Vân Nhu ngạc nhiên không thôi, Hắc Mông của nàng vậy mà chửi tục. Hơn nữa, nó còn xưng bản tôn với nàng? Này là muốn lên trời rồi đi?
Đáp lại nàng là sự im lặng, cả Hắc Mông và Phệ Huyết Hắc Nguyệt Đao lúc này đều tức không muốn tiếp chuyện với nàng nữa.