Cao Triết nở ra nụ cười quái dị cầm kiếm đi đến chỗ Dương Bạch. Hắn vừa đi vừa nói:"Tiếp theo là tới lượt ngươi."
Đồng tử Dương Bạch trống rỗng, hắn không còn mặt mũi để gặp Tam sư huynh rồi. Cao Triết đi đến trước mặt Dương Bạch, hắn nhìn khuôn mặt tuấn tú của Dương Bạch nói:"Ta nghe nói ngươi rất giỏi về y thuật lại là một dược sư giỏi có thể coi là thần y. Ta đang nghĩ nếu ta lấy đôi mắt này của ngươi thì ngươi có còn phân biệt được dược liệu nữa hay không."
Dương Bạch nghe hắn nói như sét đánh ngang tai, Cao Triết muốn lấy đôi mắt của hắn. Nếu Cao Triết lấy đi đôi mắt này của hắn thì hắn sẽ suốt đời không nhìn thấy ánh sáng và cảnh vật xung quanh hắn. Không thể để Cao Triết lấy được đôi mắt này, Dương Bạch liền giãy giụa thoát khỏi vòng tay đám thuộc hạ của Cao Triết.
Cao Triết làm sao để cho hắn chạy được, hắn liền đuổi theo Dương Bạch. Dương Bạch quay đầu lại nhìn thấy Cao Triết sắp đuổi đến gần hắn, Dương Bạch cố gắng gượng sức triệu Khởi Đồng kiếm ra ngăn chặn hắn không để Cao Triết đuổi tới.
Cao Triết nhìn khoảng cách của hai người họ, hắn liền cười, hắn tưởng có thể bắt được Dương Bạch nhưng không biết từ đâu xuất hiện một thanh kiếm bay lại đánh về phía hắn. Cao Triết cầm kiếm đỡ lấy một chiêu, Khởi Đồng lại đánh một chiêu về phía hắn, Cao Triết cũng đỡ lấy. Hắn thấy Dương Bạch sắp biến mất, hắn liền ra lệnh cho thuộc hạ đuổi theo bằng mọi giá phải lấy về cho hắn đôi mắt của Dương Bạch.
Đám thuộc hạ chỉ nói "vâng" một tiếng liền biến mất, Dương Bạch chạy đi tưởng có thể thoát khỏi Cao Triết nhưng không ngờ lại bị thuộc hạ của hắn chặn lại. Cả đám đều xông lên đánh hắn, Dương Bạch lấy ra kim châm phóng về phía đám thuộc hạ.
Dương Bạch phóng ra kim châm đều trúng nguyệt mạch, hắn nhanh chóng rời đi nhưng lại bị Cao Triết chặn lại. Cả người hắn đều dính máu, máu trên người hắn đều là của hắn. Trong lúc hắn đang nhau với Khởi Đồng, hắn lê là bị Khởi Đồng đả thương.
Dương Bạch thấy Cao Triết xuất hiện trước mặt mình, hắn rút kim châm tính phóng vào Cao Triết, Cao Triết làm sao để cho hắn có cơ hội. Hắn ra tay nhanh hơn Dương Bạch, một chiêu liền lấy đi đôi mắt của Dương Bạch. Dương Bạch ôm mặt gào thét:"Mắt của ta... A..a..!"
Cao Triết nhìn thấy Dương Bạch như vậy liền sảng khoái nhìn hắn gào thét trong đau đớn, hắn cười nói:"Tiếp theo là mạng ngươi."
Cao Triết nắm chặt thanh kiếm liền đâm về hướng Dương Bạch.
Trương Huyền đến nơi đã không còn thấy hai người, hắn nhìn xung quanh chỉ nhìn thấy một thanh kiếm nằm trên mặt đất. Hắn cầm lên nhìn qua nhìn lại, hắn mới nhận ra rằng thanh kiếm này là của Đương Minh Chu.
Hắn chạy đi tìm Dương Bạch và Đương Minh Chu khắp khu rừng, ngay cả bờ vực hắn cũng tìm. Hắn khắp nơi vẫn không thấy hai người đâu, lúc hắn nhận truyền tin biết hai người đang bị truy sát. Hắn cố gắng chạy thật nhanh đến nhưng lại quá muộn, hắn cố gắng tìm lại một lần nữa nhưng lại vô vọng.
Lúc này, trước mặt hắn xuất hiện một đóm lửa màu trắng, đóm lửa trắng chỉ xuất hiện một lúc rồi biến mất. Trương Huyền nhìn qua cũng đủ biết, ngọn lửa đó là lệnh triệu tập của sư tôn hắn. Trương Huyền lập tức quay trở về.
Hắn về Sơn Quân môn liền đi đến Chu Dương điện, hắn vừa bước vào đã thấy Thiết Minh Tiêu đang quỳ trên mặt đất, hắn khó hiểu vì sao y lại quỳ chứ.
Trường Nhiên cất tiếng nói:"Con biết tội chưa? Minh Tiêu!"
Thiết Minh Tiêu nói:"Con không có tu ma. Con không biết tội."
Trường Nhiên cau mày nhìn y nói:"Con giải thích đi vì sao trên người con lại có ma khí mà lại nồng nặc như thế."
Trương Huyền nghe xong liền nhìn Thiết Minh Tiêu, hắn không tin là y tu ma chắc chắn là có người cố ý hãm hại y. Thiết Minh Tiêu im lặng không nói, Trường Nhiên nhìn y im lặng không nói hắn nói tiếp:"Nếu con đã không giải thích được thì chịu phạt."
Trương Huyền đứng ra che chắn cho y nói:"Mong người điều tra lại chuyện này, Tam sư đệ sẽ không làm như thế. Mong người xem xét kĩ lại."
Trường Nhiên lạnh lùng nhìn hắn nói:"Chứng cứ rõ ràng như vậy, con kêu ta xem xét kĩ. Ta phải xem xét như thế nào?"
Trương Huyền muốn nói thêm thì Thiết Minh Tiêu lên tiếng ngăn cản hắn, Trương Huyền chỉ đành bất lực nhìn y chịu phạt. Trường Nhiên nói tiếp:"Con phạm vào điều thứ một trăm hai bốn là không được phép tu ma, ta phạt con chịu một trăm roi và bị trục xuất khỏi môn, từng nay con không còn là đệ tử của ta nữa."
Hắn nói xong liền quay người rời đi, trong Sơn Quân môn phạm điều thứ mấy cũng có thể ở môn mà không bị trục xuất nhưng có một điều trong đó nếu phải thì phải chịu hình phạt rất là nặng. Điều đó là điều thứ một trăm hai bốn không được phép tu ma nếu phạm thì sẽ phạt. Một là chịu một trăm roi và bị trục xuất, hai là bị lấy nội đan và trục xuất. Trường Nhiên cho y hình phạt như vậy đã nương tay, sau đó là một người cầm dây liễu ra, thân dây màu vàng, trên roi là những lá liễu vàng sắt bén. Ai cũng biết nếu bị dây liễu này đánh phải thì mất ba tháng mới lành
Tiếng "chát" vang lên liên tục, Trương Huyền đứng nhìn y chịu phạt mà đau lòng. Cung Thường đứng bên cạnh hắn cũng không dám nhìn nổi cảnh tượng này, chuyện này cũng là do lỗi một phần ở hắn nếu hắn không vì chức chưởng môn kia thì làm sao y có thể bị phạt được chứ. Chuyện này hắn biết, hắn biết Cao Triết giở trò với y. Hắn cũng không còn cách nào khác đành phải nhìn y chịu phạt.
Sau khi đủ một trăm roi, mọi người trong điện lần lượt rời đi chỉ còn Thiết Minh Tiêu và Trương Huyền. Trương Huyền đi đến ngồi xuống đỡ lấy y nói:"Đệ không sao chứ?"
Sắc mặt Thiết Minh Tiêu trắng bợn, y tựa người vào Trương Huyền làm y phục của hắn cũng dính máu theo, y gắng sức trả lời:"Đệ ổn, sư huynh...!"
Tiếng "sư huynh" này của y khiến hắn đau lòng, hắn đã không tìm được Dương Bạch và Đương Minh Chu, lại không rửa sạch tội cho y. Hắn không xứng tiếng "sư huynh" này của y.
Thiết Minh Tiêu nói tiếp:"Sau khi đệ đi, huynh nhất định phải sống thật tốt đấy, đệ nhờ huynh chăm sóc dùm đệ Đương Minh Chu."
Trương Huyền nghe y nói vậy, ngập ngùng không biết trả lời y như thế nào, hắn đành phải nói thẳng:"Thật ra Ngũ sư đệ và Bát sư đệ đều mất tích rồi, ta đã cố gắng tìm hai đệ ấy nhưng không có kết quả."
Thiết Minh Tiêu nghe như sét đánh nganh tai, y lấy sức đứng dậy. Trương Huyền đỡ y thấy y muốn đi tìm hai người họ liền ngăn cản, hắn nói:"Vết thương của đệ như vậy thì sao tìm được họ."
Thiết Minh Tiêu khổ sở nói:"Cho dù như thế nào đệ phải đi tìm hai đệ ấy."
Trương Huyền đi đến chắn trước mặt y nói:"Đệ không được đi, nếu đệ muốn đi thì vượt qua ta trước rồi hẳn đi!"
Hắn vừa nói xong liền bị Thiết Minh Tiêu điểm huyệt, cơ thể hắn không thể di chuyển, hắn nhìn Thiết Minh Tiêu nói:"Đệ…!"
Thiết Minh Tiêu vỗ vai hắn nói:"Sư huynh tha lỗi cho ta. Hai canh giờ sau sẽ tự động giải, sau khi ta đi huynh nhớ chăm sóc bản thân."
Y nói xong liền lập tức rời đi, Trương Huyền thét:"Thiết Minh Tiêu, đệ đứng lại cho ta."
Thiết Minh Tiêu cứ tiếp tục đi, y rời đi khỏi Sơn Quân môn. Trên đường đi, y cố gắng sức đi nhưng do vết thương y không thể đi tiếp tục, cứ cách một đoạn y dừng lại nghỉ ngơi. Do vậy vết thương trên người y ngày càng nghiêm trọng hơn. Trong lúc y đi, y nghe thấy ai đó đang kêu cứu.
Tiếng kêu cứu khá gần, y nhìn xung quanh để định hướng tiếng kêu phát ra từ đâu. Sau khi xác định được nó ở đâu, y liền đi theo tiếng chỗ đó.