webnovel

Chương 2: Thiên tài xuất hiện

Là Thiên Hòa trưởng lão -Thiết Phong Minh

Thiết Phong Minh xuất hiện, mọi người nhìn thấy y,"Đó không phải là Thiên Hòa trưởng lão sao!"

Mọi người đều bỡ ngỡ trước nhan sắc của y, có người không kìm được thốt lên:"Y đẹp thật!!"

Ở trong Tam giới, người vừa đẹp vừa mạnh chỉ Thiết Phong Minh, y có biệt danh là mỹ nhân lạnh lùng.

Đương Khải Dương nghe mọi người xung quanh nói vậy liền dở khóc dở cười,"Ngươi đến trễ đấy, Phong Minh!"

Thiết Phong Minh thảm nhiên đi về phía hắn vừa đi vừa nói:"Chưa trễ."

Đương Khải Dương chịu thua y,"Rồi rồi rồi, không trễ!"

Thạch Quân nhìn Thiết Phong Minh mặt đầy ghét bỏ,"Không biết Phong Minh sư huynh đến để làm gì?"

Thiết Phong Minh không nóng không lạnh đáp:"Chọn đệ tử."

Thạch Quân chế giễu,"Hôm nay trời chắc mưa lớn đấy!!"

Mọi người xung quanh cảm thấy có chuyện không lành nhưng lại không dám chen vào giãn hòa hai bên.

Đương Khải Dương đưa tay ho vài tiếng hòa giải hai bên,"Là ta bảo đệ ấy chọn đệ tử!"

Thạch Quân cũng chẳng so đo với Thiết Phong Minh,"Thì ra là Khải Dương sư huynh, ta thật sự không biết mong sư huynh thông cảm!"

Có người ngạc nhiên,"Cái gì? Có nghe nhầm không vậy?"

Kẻ bên cạnh đáp:"Ngươi không nghe nhầm đâu! Thiên Hòa trưởng lão muốn chọn đệ tử!"

Thiết Phong Minh là người thế nào thì người nhân gian đều biết, y là người cao lãnh, tính cách thất thường, không thích nơi ồn ào, người dân gian đều gọi y nào là Thiết Tông Sư, Thiết Chân Quân,...

Bởi y đã đạt tới cảnh Đại Thừa sơ kỳ chỉ cần một bước thì có thể thành thần, cảnh Đại Thừa kỳ là cảnh giới cao nhất, sau khi chịu đựng lôi kiếp mới có thể phi thăng thành thần. Trong tam giới chỉ có một mình y đạt đến Đại Thừa Kỳ, cho nên không một ai dám đắc tội với y.

Có thể làm độ đệ của y rất khó, mọi người đều không biết tiêu chuẩn chọn đồ đệ của y như thế nào? Nên phải cố gắng để làm đệ tử dưới tòa y.

Hắn vui mừng đáp:"Vậy ta phải cố gắng mới được."

Minh Tâm nghe vậy nghĩ bụng, ta cũng phải cố gắng mới được.

Đương Khải Dương nhẩm tính rồi nói:"Thôi được rồi, chúng ta bắt đầu thôi!"

Đương Khải Dương ngồi xuống ghế, Thiết Phong Minh và Thạch Quân đều ngồi bên cạnh hắn.

Đương Khải Dương nói:"Cuộc tuyển chọn đệ tử, bắt đầu!!"

Cuộc tuyển chọn bắt đầu, từng người đưa tay chạm vào quả cầu thủy tinh để kiểm tra linh căn, những người có linh căn đều được làm đệ tử của Thạch Quân và Đương Khải Dương và các trưởng lão khác, những người không có linh căn sẽ vào Đan Sư Các học làm y sư.

Đương Khải Dương buồn rầu, hắn không chọn được một người nào để làm đệ tử cho Thiết Phong Minh. Bỗng nhiên có hô lớn, Đương Khải Dương liền giật mình hỏi:"Có chuyện gì vậy?"

Thạch Quân vươn tay chỉ cho Đương Khải Dương và nói:"Huynh nhìn đi!!"

Đương Khải Dương nhìn theo hướng Thạch Quân chỉ, hắn thấy một thiếu niên chừng mười sáu tuổi, mười bảy tuổi, khuôn mặt tuấn tú có chút kiêu ngạo, đuôi ngựa cột cao. Đương Khải Dương ngạc nhiên hỏi:"Hắn??"

Thiết Phong Minh ngồi bên cạnh hắn tay cầm chén trà nói:"Có thiên phú."

Các trưởng lão đều muốn nạp hắn làm đệ tử, riêng Thiết Phong Minh mặt không đổi sắc không quan đến hắn chỉ ngồi uống trà.

Sa Hoàng trưởng lão vui mừng,"Thiên phú trời cho, hắn vào làm đệ tử của ta nhất định sẽ không bạc hắn."

Trường Hành trưởng lão phủ định,"Không được."

"Tại sao lại không được?"

"Ngươi nhiều đệ tử rồi, không nên tuyển thêm đệ tử!"

Các trưởng lão tranh nhau giành đệ tử, Đương Khải Dương đau đầu ra hiệu ngừng lại, nói:"Nếu cứ như vậy thì chừng nào mới giải quyết được."

Các trưởng lão ngừng tranh chấp đều nhìn về phía hắn đồng thanh hỏi:"Chưởng môn thật sự có cách sao?"

Đương Khải Dương gật đầu," Đúng vậy!"

Các trưởng lão sốt ruột,"Cách gì?"

"Nếu các trưởng lão cứ tranh nhau như vậy chi bằng để hắn chọn sư phụ đi!"

Các trưởng lão đều tán thành với ý kiến của hắn.

Đương Khải Dương sai ngươi kêu hắn đến, hỏi:"Ngươi tên là gì? Ngươi ở đâu?"

Đứa trẻ đáp:"Con tên là Luân Vọng, con chỉ là cô nhi!"

Đương Khải Dương nhìn hắn đánh giá mới nói:" Ừm. Các trưởng lão đều muốn nạp làm đệ tử để công bằng ngươi chọn một trưởng lão để bái thầy."

Luân Vọng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng,"Vậy con mạo phạm!"

"Ngươi cứ tự nhiên!"

Luân Vọng giơ tay chỉ Thiết Phong Minh nói:"Người mà con muốn bái là Thiên Hòa trưởng lão!!"

Đương Khải Dương ngạc nhiên, quay qua nhìn y. Thiết Phong Minh vẫn thảm nhiên cầm chén trà uống, hắn hỏi:"Ngươi thấy thế nào, Phong Minh?"

Thiết Phong Minh mặt không đổi sắc không thèm nhìn hắn mà đáp:"Tùy ngươi."

Mọi người đều im lặng, Luân Vọng ngược lại thì lo lắng, không biết Thiên Hòa trưởng lão có nhận mình làm đồ đệ không?

Đương Khải Dương xác nhận câu trả lời của Thiết Phong Minh cất tiếng trả lời:"Luân Vọng sau này là đệ tử của Thiên Hòa trưởng lão."

Luân Vọng vui mừng không tả nỗi nói:" Đa tạ chưởng môn."

Đương Khải Dương nói:" Sau này ngươi gọi ta là sư bá là được."

Thiết Phong Minh ho hai tiếng, Đương Khải Dương liền sửa lại," Là chưởng môn sư bá!"

Mọi người xung quanh đều cảm thấy tiếc nuối không được làm đệ tử của Thiên Hòa trưởng lão, các trưởng lão thì không có được thiên tài. Thiết Phong Minh chỉ "ừm" một tiếng. Luân Vọng đi đến Thiết Phong Minh đứng bên cạnh y.

Đương Khải Dương ra hiệu nói:"Tiếp tục đi."

Qua ba canh giờ dài đằng đẳng, Đương Khải Dương có vẻ mệt mỏi, các trưởng lão đều chọn đủ đệ tử. Đến người cuối cùng kiểm tra linh căn, Sa Hoàng trưởng lão nhìn đánh giá hắn nói:"Linh căn không thích hợp tu luyện!"

Các trưởng lão đều đồng ý với ý kiến của Sa Hoàng trưởng lão. Đương Khải Dương quay qua hỏi Thiết Phong Minh chưa kịp hỏi thì y trả lời:"Ta nhận hắn làm đồ đệ!"

Đương Khải Dương nhìn y với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên,"Ngươi muốn nhận hắn làm đồ đệ, nhưng hắn...!"

Chương tiếp theo