Bà chủ nhìn cậu với vẻ mặt đăm chiêu.
"Tâm lý tốt đấy. Vậy để ta nói cho nhóc nghe nhé."
"Hiệu sách này vốn là một hiệu sách bị nguyền rủa."
"Gì cơ?"
"Bị nguyền rủa?"
Bà chủ cười mỉm một cách bí mật.
"Cũng có thể xem là như vậy. Thực chất, ta vốn là một người phụ nữ đã sống hơn 500 năm rồi. Và ta đã ở trong này suốt những thời gian đó và không thể ra ngoài."
Cậu lắc đầu thật mạnh.
"Khoan, từ từ. Để tôi tiêu hóa đã. Vậy thì, tại sao bà không thể ra ngoài? Còn nữa, dáng vẻ này của bà là từ đâu mà có?"
"Haha, ta là chủ hiệu sách này từ năm 25 tuổi, vốn dĩ khi đã làm chủ hiệu sách thì thời gian xung quanh ta sẽ dừng lại, và vẻ ngoài của ta đã giữ nguyên suốt 475 năm còn lại này. Nhưng thời gian chỉ dừng lại khi ở bên trong quán. Nếu ta bước ra ngoài dù chỉ một bước thôi, ta sẽ đảo lộn quy luật của hiệu sách này và linh hồn ta sẽ mãi mãi tan biến. Giờ thì cậu hiểu rồi chứ."
Một hiệu sách bị nguyền rủa. Cậu thẫn thờ.
Nếu là vậy thật thì làm sao mình có thể về nhà bây giờ?
"Khoan đã, thế còn cha mẹ bà...."
"Ta đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ với họ. Thà để họ cho là con gái mình đã chết còn hơn là xem ta như yêu quái". Giọng nói bà chủ quán trầm hẳn đi.
"Vậy tôi cũng phải...."
"Đúng. Nhưng lựa chọn nằm ở cậu."
Cậu bắt đầu hoang mang nhưng không biểu hiện ra ngoài. Nét mặt vẫn đang vô cùng trấn tĩnh.
'Mình không thể làm vậy. Mình cần tìm ra một điều gì đó. Ít nhất là có thể về nhà ngay lúc này'.
Cậu suy nghĩ một lúc và hỏi.
"Cơ chế nguyền rủa là gì?"
Bà chủ đáp bằng mọi giọng không chắc chắn.
"Tôi cũng không rõ. Tôi chỉ biết hai điều. Một, nếu ai đó nói thích nơi này thì sẽ trở thành chủ cửa hàng."
"Vậy còn điều thứ hai?"
"Hai là, nơi này đang chứa một nguồn sức mạnh vô cùng đang sợ, nói đơn giản thì nó giống như Đấng Sáng Thế vậy. Lần đầu tiên tiếp xúc trực tiếp với nó trong phòng thờ, tôi đã ở trong trạng thái chết giả trong 3 năm luôn đấy. May mà có danh hiệu bà chủ này chống đỡ mới cứu được một mạng."
"Ghê vậy sao?"
"Đúng thế. Cái đó được gọi là tra tấn linh hồn. Thật sự nó làm tôi kiệt quệ đến mức muốn tự tử luôn. Vậy nên tôi không dám lại gần phòng thờ thêm một lần nào nữa."
Ừm, khá ổn, đầu tiên mình không được đến gần phòng thờ của quán.
Rồi cậu suy nghĩ về những thứ khác có thể làm manh mối cho bản thân. Bất chợt, cậu nghĩ đến một thứ.
Cuốn sách mà mẹ cậu đã mua.
Trước đó, mẹ cậu đã mua một cuốn sách cổ tại chỗ này. Và ngay từ đầu, nó cũng đã được xem là một phần của hiệu sách, vậy nên nó phải là một cuốn sách bị nguyền rủa. Nó đang được để ở ngoài khu vực này.
Và nó hiện tại là của cậu, ông chủ mới của hiệu sách.
Trong phút chốc, cậu cảm tưởng như mình có thể giải quyết vấn đề suốt mấy ngàn năm qua của các chủ hiệu sách này.
***
"Vậy tức là...."
"Trước đó tôi đã bán một quyển sách..."
"..... Cho mẹ cậu?"
"Ừm."
"Bây giờ nó đang ở ngoài khu vực này. Tôi đã là chủ của hiệu sách rồi, đúng không? Vậy nếu tôi chạm vào cuốn sách đó thì chuyện gì sẽ xảy ra?"
Bà chủ trả lời một cách lưỡng lự.
"Tôi cũng không rõ. Tại trước giờ chưa ai nghĩ đến chuyện này cả. Nếu cuốn sách đã được bán đó không phải là của cậu thì dĩ nhiên chỉ cần cậu chạm vào là sẽ bị trừng phạt linh hồn ngay lập tức. Ngược lại,...."
"Nhưng nếu thật sự có thể lợi dụng điều đó để ra khỏi đây thì đúng thật là... suốt cả ngàn năm qua..."
Cậu đáp lại một cách bình tĩnh.
"Nếu chỉ dựa vào lí thuyết thì tôi cần phải chạm vào nó khi nó được đặt ở lối vào. Nói đơn giản, tôi cần tạo ra một 'thông đạo', cho phép kết nối giữa đây và thế giới bên ngoài. Đó là cách duy nhất để giải quyết vấn đề."
"Nhưng làm sao cậu có thể chạm vào nó? Nó hiện tại đang ở nhà cậu đúng không."
Cậu cười mỉm.
"Tôi sẽ nhờ mẹ tôi đưa đến. Nhưng tôi cũng cần sự trợ giúp của cô."
***
Mẹ Minh đang ngủ trên phòng thì đột ngột nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Cô với tay lên bàn đầu giường.
"Alo....." Cô nói với giọng ngái ngủ.
"Alo, chị có phải là mẹ của Minh không ạ?"
Giọng nói của một người lạ qua số điện thoại của con trai khiến cô tỉnh ngủ hẳn.
"Vâng, vâng. Là tôi. Thằng Minh nó bị làm sao đấy ạ?"
"À, là thế này. Ban đầu tôi đã bán cho cô một cuốn sách. Nhưng sau khi kiểm tra lại thì mới biết đó là sách quý của một dòng họ, vậy nên tôi muốn chị có thể đưa nó đến ngay bây giờ không? Thực lòng xin lỗi vì đã phải để con chị chờ ở đây. Tôi sẽ hoàn lại số tiền chỉ đã trả và thêm tiền bồi thường nữa."
"Không, không có gì đâu. Chờ một lát tôi tới liền."
Nói xong, mẹ Minh vội cúp máy và chuẩn bị đồ. Còn bà chủ hiệu sách thì quay lại với cậu trai trẻ đang đứng gần đó.
"Kế hoạch thành công."
***
Một lát sau, một người phụ nữ hớt hải chạy đến.
"Ha...ha..."
Cậu đỡ lấy mẹ mình.
"Mẹ, mẹ bình tĩnh chút."
Mẹ cậu xác nhận cậu không có chuyện gì xong, ngó quanh và hỏi.
"Bà chủ quán đâu con?"
Mẹ Minh vừa dứt lời thì một người phụ nữ xinh đẹp đi ra từ trong phòng.
"Tôi là bà chủ đây. Cảm ơn chị rất nhiều. Có vẻ chị mệt rồi. Để tôi mời chị một chén trà nhé."
Giọng nói êm dịu của bà chủ khiến cô không thể từ chối. Hơn nữa, chạy từ nhà đến đây cũng đã khiến cô khát khô cả họng.
"Vâng, vậy phiền chị."
Mẹ Minh theo bà chủ đi vào phòng.
Còn lại cậu và quyển sách trên tay.
Từ lúc nãy giờ cậu cố gắng chịu đựng cơn nóng bóng tay này.
Cậu từ từ đem nó lại gần cửa ra vào. Quyển sách càng trở nên nóng sữ dội hơn và rung lắc điên cuồng trong tay cậu. Cậu cắn chặt rằng để bản thân mình không hét lên. Sau đó giữ nguyên vị trí suốt một thời gian dài.
'Nhanh lên.... Mình không thể.... Trụ thêm....'
Mãi cho tới khi cậu cảm thấy tay cậu sắp phế hoàn toàn thì cuốn sách mới xảy ra một phản ứng khác thường.
Nó bay lên và tỏa ra một ánh sáng xanh kì lạ.
Sau đó, nó biến thành một chiếc đèn lơ lửng ở cửa.
Nó bắt đầu tỏa ra ánh sáng nửa xanh nửa vàng khá lạ lẫm. Lạ thay, khi nhìn chằm chằm vào nó, cậu bắt đầu cảm thấy khỏe người hơn.
'Tay mình hoạt động lại được rồi này.'
Cậu bắt đầu đứng dậy và bước chân ra ngoài.
Cho tới khi cậu đi được một đoạn, cậu mới thật sự tin rằng mình đã thành công.
'Tuyệt vời, mình ra ngoài được rồi. Mình không cần phải ở trong hiệu sách đó đến hết đời nữa.'
Cậu mang tâm trạng vui vẻ quay lại quán thì thấy bà chủ và mẹ cũng đã tâm sự xong.
Bà chủ nhìn thấy cậu là đã biết mọi chuyện suôn sẻ. Bà chỉ mỉm cười và gửi một tin nhắn tâm linh.
'Chúc mừng cậu. Coi như cậu có phúc. Bây giờ tôi sẽ chỉ cho cậu những điều cuối cùng. Chỉ cần cậu tưởng tượng thì một chiếc chìa khóa sẽ xuất hiện nay trước mặt. Chỉ cần cậu chạm vào nó là cậu có thể dịch chuyển vào bên trong quán ngay lập tức.'
'Cảm ơn bà.'
'Cậu rất may mắn đấy. Hi vọng tương lai của cậu suôn sẻ. Giờ thì tôi phải đi đây.'
'Tạm biệt. Chúc bà có một cuộc sống mới hạnh phúc.'
'Ừm, tạm biệt.'
Cậu ngoái lại nhìn, thấy bà chủ đang vẫy tay chào và dần dần biến mất trong không khí.