Nếu như lấy Tề Gia là loài sư tử hùng dũng, làm chủ một lãnh thổ của riêng nó, có thể bất cứ lúc nào giết chết con mồi nếu không cẩn thẩn chạm vào vùng lãnh thổ mà nó nắm giữ bấy lâu nay, đã chạm vào nó thì không còn gì ngoài chết, nó sẽ xé con mồi thành từng mảnh.
Thì Lam Bang lại đại diện cho loài Sói mạnh mẽ và có dã tâm của vương, dùng cách thức giết con mồi bằng móng vuốt bén nhọn, nếu như đã kích động vào nó đều không có cơ hội thoát thân ra, nó sẽ khiến con mồi dãy dụa từ từ trước những móng vuốt mà nó hạ thủ và cứ thế nuốt trọn.
Hai bên nắm giữ thế lực cân bằng nhau mà không ai có thể lay động triệt để. Tề gia có lịch sử trăm năm, thì Lam Bang cũng không thua kém về khoảng này. Có thể nói chiến tranh giữa hai nhà vẫn luôn là một việc khó nói nhất trên đời, dù ở đâu hai nhà vẫn có thế lực chênh lệch và cân bằng. Khiến cho những người khác điều phải nhìn họ bằng ánh mắt của kẻ dưới chỉ có kính ngưỡng và thuần phục dành cho thượng đế.
Từ sau các trận chiến mà vẫn không phân được thắng bại thì hai nhà lại hợp tác với nhau với cơ duyên từ Mộc Ly Tâm, bây giờ chính là Chủ mẫu Tề gia. Nhưng ai cũng biết cái đó vẫn là vỏ bề ngoài bên trong hai nhà vẫn đấu tranh với nhau để xưng vương.
"Lão đại, chuyến bay qua Nga của chúng ta đã bị Tề gia dành trước rồi ạ."
Lam Đàm nhìn định vị trên màn hình máy tính rồi cung kính báo cáo cho Lam Tư ở phía gần đó. Hắn đang thưởng thức ly rượu trong tay vừa nhìn ngắm khung cảnh thành phố qua cửa sổ sát đất.
Lam Tư đảo đảo ly rượu: "Vậy sao...Lam Đàm, nói xem phải làm sao đây?"
Lam Đàm không nghe ra bất kì sự lo lắng nào, vì anh ta biết những việc này luôn diễn ra giữa hai người. Mỗi lần Lam Tư nói như thế thì trong đầu Lam Tư đã có sự dự tính nhất định mọi kế hoạch.
Lam Đàm cung kính đáp: "Mọi chuyện đều nghe theo lão đại ạ!"
Lam Tư gật gật đầu: "Được, vậy thì đi thôi."
Vài ngày sau, ở Tề gia trong lúc Tề Mặc vừa đặt chân về Đại bản doanh thì đã có thông báo, khu vực Châu Phi chúng ta đã mất đi hai mỏ kim cương về tay Lam bang. Tề Mặc nhíu mày, phân phó: "Đừng để ý tới chỉ vài mỏ cũng không có gì to tát cả!"
Hoàng Ưng cung kính lui ra ngoài, lão đại đã không nói gì thì anh ta cũng không cần quá lo lắng, hai nhà luôn đấu đá với nhau như này.
Anh dành của tôi như thế nào, tôi dùng cách đó đáp trả.
"Tề Mặc, Tiểu Vũ chưa về sao?"
Tề Mặc chỉ vừa về tới nhà đã nghe Ly Tâm hỏi về con trai hắn đầu tiên đương nhiên là không vui. Thấy Tề Mặc đột nhiên thay đổi sắc mặt, Ly Tâm liền biết sự dại dột của mình, cô lập tức sửa lời: "Chắc anh mệt mỏi rồi, về phòng nghỉ ngơi đi!"
Tề Mặc mặt lạnh nói: "Em tắm cho tôi!" Nói xong một đường đi không nhìn cô, Ly Tâm vốn muốn từ chối nhưng cô đã biết điều đó bây giờ là hoàn toàn không thể nữa. Kết quả là trong lúc tắm thì đã xảy ra một vài việc ngoài ý muốn mà Ly Tâm phải ngủ cả một giấc tới chiều tối.
Chơi ngu thì phải chịu thôi.
Sau khi được Tề Thiên Vũ kể cho chuyện này, Lam Tư bật cười, nhìn cậu nhóc trắng trẻo ngồi trên đùi mình. Lam Tư thật sự không hiểu vì sao mình lại có hảo cảm với cậu nhóc này.
Rất rõ ràng hai nhà Tề gia và Lam bang luôn đối đầu với nhau nhưng mà Lam Tư không hề có ý nghĩ nào đó như là ghét Tề Thiên Vũ, còn ngược lại hắn rất thích cậu nhóc quậy phá của hai vợ chồng Tề Mặc và Mộc Ly Tâm này.
"Cho nên nhóc liền chạy qua đây tìm ta giúp nhóc sao?"
Tề Thiên Vũ lắc lắc đầu ra vẻ người lớn nói với Lam Tư: "No...No...con đây không phải là chạy qua mà là được đưa qua, còn nữa là cháu chưa nói chú xinh đẹp giúp cháu mà là cháu muốn tránh xa lúc Daddy đang giận. Cháu không muốn đi Châu Phi làm người rừng!"
Lam Tư trả lời: "Được thôi. Chú xinh đẹp của cháu cũng không phải loại người hèn mọn hà tiện một chút cơm!"
Sáng ngày hôm sau, Tề Thiên Vũ lăn tăn chạy tới lui ở khu vườn của Lam bang, người ngoài nhìn vào ai mà biết được đây lại là đứa con của đối thủ, nói đúng hơn nhìn Tề Thiên Vũ bây giờ không khác nào đang ở nhà mình chơi đùa.
Lam Đàm thấy cảnh này cũng chỉ còn nhíu mày, không hiểu vì sao mà Lam Tư rất thích thằng nhóc này, mỗi lần đến đây, người trông coi thằng nhóc con của Tề gia này đều là anh ta.
"Lam Đàm khu vực Đông Nam Á có biến động, cậu qua đó, bảo Lam Ngụy về đây!"
Đang ngồi ở ghế mây trong vườn cùng Tề Thiên Vũ thì mệnh lệnh thông báo từ Lam Tư thông qua tai nghe truyền tới Lam Đàm. Anh ta vâng vâng dạ dạ, rồi đứng lên.
Tề Thiên Vũ thấy thế liền hỏi: "Anh đi đâu vậy? Chú Lam Tư cũng sẽ đi sao?"
Lam Đàm trả lời ngắn gọn với cậu nhóc: "Có chuyện."
Ngoài ra thì không trả lời câu hỏi sau cuối của Tiểu Vũ nữa.
Đông Nam Á là một nơi có thiên nhiên phong phú, khoáng vật cũng vô kể. Lam bang lúc trước dù mất hai phần ba vào tay Tề gia nhưng không có nghĩa thế lực ở đây của Lam bang không còn nữa, mà ngược lại Lam bang mở rộng địa bàn sang khu vực khác, gầy dựng nó thành một mối liên kết rộng lớn.
Đây cũng là một nơi chiến địa của Tề gia và Lam bang, có lẽ ở đây không được Tề Mặc chú trọng đến cho nên Lam bang vẫn dẫn trước một bước so với việc kinh doanh ở đây.