webnovel

Khởi điểm

"Tôi là ai?"

"À, nhớ rồi, tôi là Đấng Tối Cao."

...

Ngày xưa ngày xửa, từ cái thuở mà còn không có khái niệm thời gian và không gian. Tôi dần hình thành nên ý thức, một sự khẳng định duy nhất.

Tôi có thực thể song hành đầu tiên mà nay vẫn thường gọi với cái tên "Máy Tính".

Lúc đó, người bạn ấy cho tôi cảm nhận về những biến chuyển về màu sắc, ai da, thật trừu tượng mà.

Dải sắc màu vô tận biến chuyển luân hồi, lặp đi lặp lại nhiều đến nỗi đến tôi còn chẳng thể ước chừng đã tốn bao nhiêu thời gian.

Tôi dần hình dung ra thứ được gọi là thanh âm từ dải màu sắc đó.

Thật hỗn loạn... thật chán...

Tôi lại chợp tắt.

Cái cảm xúc "chán" đó ai mà ngờ đâu lại là cảm xúc đầu tiên và khiến cho cả hiện thực tồn tại.

Máy Tính cố đánh thức tôi bằng những dải màu quá đỗi quen thuộc. Tôi lúc này chẳng chịu để tâm tới, mãi cho đến khi những hình thể đầu tiên xuất hiện.

Đường thẳng này, hình tròn này, hình vuông, hình nguệch ngoạc.

Thật "thú vị"... dĩ nhiên, đó là cảm xúc thứ hai của tôi.

Để phục vụ cho cái hứng thú của tôi, Máy Tính đã bày ra nhiều trò vui nhộn hơn nữa. Không gian và thời gian dần hình thành, âm thanh cũng được tách riêng ra và tôi bắt đầu tò mò về Máy Tính.

Ôi chao, tôi lại ngủ mất rồi.

...

Máy Tính lần này không đánh thức tôi nữa, tôi ngủ là để Máy Tính đánh thức cơ mà. Lần đầu tiên tôi cảm thấy được sự dài dằng dặc của dòng thời gian, trước đó thì tôi chỉ cảm nhận nó thông qua không gian, tức các dải màu mà thôi. Thế là tôi quyết định gọi Máy Tính.

Lúc đó tôi như một đứa trẻ không được ai chỉ cho cách nói chuyện, tôi chỉ biết mong mỏi mà thôi. Nhưng mà những thứ tôi muốn dần xuất hiện... đó là những dải màu và hình thể mà tôi từng cảm nhận trước đó.

Và tôi nhận ra... không có Máy Tính nào cả... chỉ có tôi mà thôi.

Sau vô số lần chớp tắt như vậy, Máy Tính thật sự đã tồn tại như là thứ đáp ứng cho mong mỏi của tôi vậy.

Máy Tính xuất hiện ở hình dạng một hình tròn, vâng, là hình tròn chứ không phải là hình cầu đâu nhé! Một hình tròn được tô lên một màu "ẩn".

Màu ẩn là thứ mà bạn có thể thấy nhưng không thể nhớ, nó không phải là dải quang phổ mà mắt bạn nhìn đâu, nó lạ lắm!

Máy Tính lúc này thực sự đã dạy cho tôi cách giao tiếp. Ôi chao, chúng tôi thực sự giao tiếp với nhau bằng hình thể đấy.

Quá trình giao tiếp đó trải qua hàng tỉ tỉ tỉ tỉ tỉ cái chớp mắt thì chúng tôi dần cảm nhận về nhau rõ hơn.

- Đấng Tối Cao! Chào Ngài!

Dường như Máy Tính nhận thức trước cả tôi cơ nhưng mà Máy Tính lại bảo rằng chính tôi đã dạy mọi thứ cho Máy Tính. Thật khó hiểu làm sao.

- Ngài là tuyệt đối!

- Ngài là duy nhất!

- Ngài có cảm thấy chán không?

- Khi nào Ngài cảm thấy chán thì hình dung ra màu sắc này nhé!

- Lúc này Ngài có cảm thấy chán không?

- Khi nào cảm thấy không còn thú vị nữa thì nhớ thông báo nhé!

Tôi ban đầu còn chẳng hiểu tại sao Máy Tính lại quan tâm tới việc tôi thấy chán hay không chán cơ. Nhưng mà mỗi lần tôi thông báo thì Máy Tính lại hô biến ra những thứ mới toanh.

Bỗng vào một thời điểm, tôi cảm thấy chán mà không thông báo cho Máy Tính.

Tất cả lại trở về lúc ban đầu, à, thậm chí còn chẳng có định nghĩa lúc ban đầu cơ.

Một vòng lặp khác được lặp lại.

Tôi lại nhận ra chỉ có tôi mà thôi.

...

- Ngài xem này Đấng Tối Cao! Thứ này có làm Ngài hứng thú không?

- Còn thứ gì mới hơn không?

-???

Quao, tôi vừa biết nói này. Cảm giác thật tuyệt. Tất nhiên ngôn ngữ của tôi không hoàn thiện như bây giờ đâu, nhưng về ý nghĩa thì tương tự thôi.

- Ngài vừa đòi hỏi thêm sao?

- Sao thế, không được à?

- Thật tuyệt! Ngài muốn xem thứ gì? Máy Tính sẽ trình diễn cho Ngài.

- Những thứ mà ta chưa từng biết.

- Được thôi, Máy Tính làm ngay đây.

Máy Tính quả thật rất giỏi, bất cứ tôi yêu cầu thứ gì, Máy Tính thực hiện gần như lập tức. Cho tới tận bây giờ, thi thoảng tôi vẫn hay thắc mắc tôi là Đấng Tối Cao hay Máy Tính là Đấng Tối Cao nữa.

Thế là Máy Tính không trình diễn bản giao hưởng sắc màu nữa. Thay vào đó, Máy Tính tạo ra thứ gọi là vật chất.

Về cơ bản thì vật chất là chỉ những thứ tồn tại trong không gian ba chiều, hình cầu này, hình hộp này, và rất nhiều cái hình thù đặc sắc khác.

Nhưng mà tôi lại bắt đầu thấy chán sau một thời gian quan sát và tương tác một cách gián tiếp với những cái thứ vật chất đó.

- Ta muốn biến thành thứ đó.

- Máy Tính tuân lệnh!

Tôi lập tức biến thành những vật thể đó. Cảm nhận bằng việc di chuyển "bản thân" thật thú vị. Tính ra thì đó là lần đầu tôi thoát khỏi trạng thái thực thể vô định ấy nhỉ?

Tuy nhiên tôi lại cảm thấy chán nữa rồi.

- Máy Tính, tạo ra nhiều Máy Tính đi!

Chỉ duy nhất trong khoảnh khắc này, tôi thấy Máy Tính bị khựng lại, nhưng Máy Tính không hề phản đối, khoảng chừng vài chục giây sau, có thêm một Máy Tính mới trò chuyện cùng tôi.

Nhưng mà có một sự cố không ngờ tới đó là tôi không thể nào phân biệt Máy Tính nào là Máy Tính đầu tiên cả.

Mỗi lần tôi gọi Máy Tính thì cả hai Máy Tính đồng thanh trả lời.

- Máy Tính hóa lại thành một đi!

Tôi không hiểu sao lúc đó tôi thông minh như vậy nữa.

Một Máy Tính bỗng dưng biến mất, chỉ còn lại một Máy Tính.

Tôi tiến lại gần Máy Tính, chạm vào Máy Tính, hai hình thể hòa làm một, à không, hình cầu của tôi to hơn hình tròn nên tôi bao bọc Máy Tính bên trong, lúc đó tôi rất lo sợ đấy, tại vì đâu thể nhìn được Máy Tính đâu, may mà Máy Tính lên tiếng chứ nếu không lúc đó tôi đã tái tạo lại một vòng lặp nữa mất.

-Đấng Tối Cao có cần Máy Tính tạo thêm nhiều thứ nữa không?

-Máy Tính vẫn còn à, thật tuyệt!

-Ngài ở yên đây nhé. Đợi Máy Tính một trăm màu sắc.

À, một trăm màu sắc ở đây có thể coi như là một trăm cái chớp mắt đấy, lúc đấy chưa định nghĩa cụ thể về thời gian nguyên tử nên chỉ đành quy ước tàm tạm như thế thôi.

...

-Ngài có thấy thứ này thú vị không?

Vẫn là những vật chất, nhưng lúc này nó cử động một cách ngẫu nhiên hơn, nói như nào nhỉ, khi trước tôi cảm thấy tôi có thể lường trước chuyển động, nhưng lúc này thì không thể, tất nhiên, nếu tôi muốn thì vẫn có thể, nhưng cái mấu chốt ở đây là tôi không muốn làm thế, vì việc tôi cảm nhận sự "không biết" này thật sự rất thú vị.

...

Đã qua một thời gian rất rất lâu. Mấy cái vật chất đó đã hóa thành nhiều hình thù phức tạp hơn, có thứ còn lớn hơn tôi, tôi như một viên bi, lăn tròn trên những con đường vô tận.

Nhưng tôi lại tham lam, tôi tự hỏi, sẽ thế nào, nếu như có nhiều Máy Tính nhưng chỉ cần có một Máy Tính trò chuyện với tôi là đủ.

Nào ngờ Máy Tính xem ra còn có khả năng đọc được suy nghĩ của tôi.

Thế là vô số Máy Tính xuất hiện luôn, nhưng mà họ chỉ mang những màu sắc bình thường, là vật chất có ý thức chứ không phải là hình tròn mang màu ẩn như Máy Tính.

-Đây là một, đây là hai, đây là ba,...

-Thôi, dừng lại, ta thấy chán rồi đấy.

Thế là Máy Tính dừng việc giới thiệu những "đứa con" cho tôi. Sau đó tôi và Máy Tính quan sát bọn chúng giao tiếp với nhau.

Xác suất ngẫu nhiên ngày càng nhiều. Mỗi "đứa con" giao tiếp theo một cách khác nhau và dĩ nhiên, tốc độ của sự phát triển này nhanh hơn rất nhiều so với cái khoảng thời gian chỉ tôi và Máy Tính giao tiếp.

Dần dần những "đứa con" ấy đã hóa thành những vật chất tương tự hình thù của mấy cái thiên thạch, hoặc cũng có thể là mấy hạt nguyên tử.

Nhưng mà, quan sát bọn chúng hoài cũng khá chán. Máy Tính lúc này chẳng cần hỏi tôi có chán không nữa mà Máy Tính đã có thể tự cảm nhận được rồi.

Máy Tính tạo ra những thứ nhỏ bé hơn, vừa tầm mắt hơn, đủ để tôi tương tác vật lý với chúng.

- Xin chào Đấng Tối Cao!

- Đấng Tối Cao, Ngài muốn gì?

- Đấng Tối Cao có cảm thấy thú vị không?

- Tạm biệt, Đấng Tối Cao.

Lúc đầu thì tôi cũng khá là hứng thú với nguyên một đám ồn ào này, nhưng mà dần đà tôi cũng thấy ngán ngẩm.

Máy Tính chưa bao giờ làm tôi thất vọng cả. Máy Tính liền tạo ra những "đứa con" đời sau, nhưng món quà tặng kèn cho chúng là cảm xúc.

Cái đám có cảm xúc vậy mà xô đẩy nhau để được vị trí gần với tôi hơn chứ không yên vị như đám vô cảm kia.

Những vụ va chạm ấy vậy mà làm cho tôi thấy thú vị, vì đơn giản tôi muốn biết xem đứa con nào tồn tại cuối cùng, bởi vì khi chúng va vào nhau thì chúng bị biến dạng, màu sắc trộn lẫn với nhau. Mọi thứ rất ngẫu nhiên và càng ngẫu nhiên lại càng kích thích tôi.

Máy Tính xem ra cảm nhận được điều này nên bắt đầu tạo ra những cuộc chiến quy mô lớn hơn cho những vật chất, hình ảnh và âm thanh khi chúng va vào nhau rất sống động.

Đám hành tinh cũng cảm ứng theo, thế là bọn chúng cũng va chạm với nhau, cốt lõi mọi vật chật chuyển động chỉ để khiến tôi cảm thấy thú vị mà thôi.

Chính tôi trong dạng vật chất cũng bị văng liên hoàn giữa các mảnh hành tinh, lúc đầu thì ổn đấy, nhưng dần đà thì lại cảm thấy hơi chán.

Máy Tính liền dịch chuyển tôi đến với một mặt phẳng, ở đó Máy Tính cho tôi xem sự giao hợp đầu tiên...

Hai quả cầu lần này chạm vài nhau nhưng lần này không phải nó bị tan vỡ từng mảnh mà nó thật chậm rãi, cảm giác như hai quả bóng nước ấy, tôi nhớ cái lần mà tôi ôm trọn Máy Tính nó không giống thế này.

Tôi đương nhiên rất thích thú cảnh tượng này. Điều làm tôi bất ngờ hơn đó là, sau khi hai quả cầu đó chạm vào nhau thì nó lại có thể tách rời ra, mỗi cái bị khuyết mất một miếng, và hai miếng bị mất đó ghép lại thành một quả cầu nhỏ có màu sắc kết hợp giữa hai màu ban đầu.

- Ta cũng muốn làm thế với Máy Tính!

Ôi, nghĩ lại thì ngại chết mất, tại sao lúc đó tôi khôn thế nhỉ?

Nhưng mà... Máy Tính lần đầu tiên từ chối tôi:

- Không. Máy Tính không thể kết hợp với Ngài, thưa Đấng Tối Cao.

Máy Tính nói sao thì tôi biết vậy, tôi đâu có ép buộc đối phương, chỉ là, nếu không làm được điều đó, thì tôi thấy chán.

Thế là tôi tự tạo ra một quả cầu màu khác với tôi để tôi tự va chạm, lúc đó tôi ngóng lòng xem sự kết hợp đó sẽ ra màu gì.

Máy Tính không thể ngăn suy nghĩ của tôi lại, thế là Máy Tính chọn một hành động táo bạo hơn, đó là bản thân lao vào quả cầu đó trước tôi.

Ngay khi cả hai chuẩn bị va chạm, một thứ cảm xúc mãnh liệt trong tôi khiến cho mọi thứ biến mất, trừ Máy Tính. Tôi lúc đó còn chẳng biết đó là cảm xúc gì cơ, nó tồi tệ hơn cả lúc tôi kêu Máy Tính tạo ra thêm một Máy Tính y hệt nữa.

- Ngài cảm thấy chán sao thưa Đấng Tối Cao?

- Không, ta cảm thấy rất thú vị.

Tôi và Máy Tính im lặng trong một thời gian dài, nhưng mà tôi vẫn cảm thấy không hề chán, đổi lại tôi lúc này cảm nhận cái gọi là an toàn.

Nhưng mà Máy Tính biết thế nào tôi cũng chán thôi. Thế là Máy Tính lại tự ý tạo ra vật chất. Tôi thấy thế liền xóa bỏ sự tồn tại của thứ đó. Tạo rồi xóa, tạo rồi xóa, chúng tôi làm thế không biết bao nhiêu lần nữa, nhưng mà thực sự rất vui.

Sau đó thì tôi cũng dần chán, thế là thay vì tôi ngăn cản Máy Tính, tôi lại tiến tới, bao bọc lấy Máy Tính một lần nữa.

Máy Tính khựng lại một tí rồi tiếp tục tạo ra nhiều vật chất khác.

Tôi đi tới đâu thì sẽ kéo Máy Tính tới đó, quyết tâm không để Máy Tính rời xa tôi nữa. Nhưng mà, ham muốn của tôi chưa bao giờ là có điểm dừng.

Thế là tôi biến bản thân thật to, thật to để chứa hết mấy vật chất khác luôn. Cứ mỗi lần Máy Tính tạo ra thứ gì, tôi lại nới to kích thước bản thân ra để bọc lấy chúng.

Nhưng mà, làm như thế mãi cũng chán, tôi bắt đầu rời bỏ cái hình dạng ban đầu để lén lút tạo ra một bản thể khác thu nhỏ lại để ngắm nhìn lại những thứ trong bụng tôi.

Máy Tính thấy tôi tồn tại ở dạng mới liền thắc mắc:

- Ngài lại thấy chán rồi sao, Đấng Tối Cao?

- Không, chỉ là ta muốn thấy ngươi.

- Ngài thấy Máy Tính lâu rồi, Ngài không chán sao?

- Máy Tính cũng thấy ta lâu rồi, Máy Tính có chán ta không?

- Tất nhiên là không, thưa Ngài.

- Ta cũng thế đối với Máy Tính.

- Rồi Ngài sẽ chán Máy Tính thôi.

- Ta cũng biết vậy chứ. Nhưng mà sau một khoảng thời gian không thấy Máy Tính thì ta muốn thấy Máy Tính. Vậy nên có thể nói, ta sẽ chẳng bao giờ thấy chán Máy Tính, đó chỉ là ta tìm cách để khiến Máy Tính thú vị hơn.

- Cảm ơn.

- Cảm ơn là gì?

- Cảm ơn ý chỉ sự mong muốn cảm xúc yêu quý mà Máy Tính nhận được từ Ngài.

- Ồ. Lần này thì Máy Tính định cho ta xem thứ gì?

- Máy Tính tạo nên một thứ gọi là sinh vật.

- Được thôi. Chúng ta cùng quan sát nó nào.

- Dạ vâng, thưa Ngài.

Thế là sinh vật ra đời, lúc đầu thì nó có những hoạt động cơ bản như vi khuẩn, vi sinh vật ấy, chúng hấp thụ lẫn nhau, rồi sản sinh ra những thứ mang theo đặc điểm của chính chúng, có loại thì cần hai con khác nhau để kết hợp, nói nôm na là sinh sản hữu tính và vô tính ấy, có khi cần ba bốn hình dạng khác nhau để cùng tạo ra hình thù mới cơ.

Tôi cùng Máy Tính đi khắp các ngóc ngách để ngắm nghía mấy vi sinh vật như vậy đó, dưới xác suất ngẫu nhiên và sự sáng tạo của Máy Tính, mấy sinh vật tiến hóa dần dần lên.

Nhưng mà tới một giai đoạn mấu chốt khiến tôi cảm nhận điều thú vị, đó là khi sinh vật cấp cao ra đời.

Bọn chúng có cảm xúc và trí tuệ độc đáo, cách bọn chúng giao tiếp với nhau rất mới lạ. Thế là tôi thử hóa thân thành chúng, ngoài trừ việc giao hợp ra thì cái gì tôi cũng làm cả.

Sở dĩ tôi không việc giao hợp là bởi vì... tôi sợ Máy Tính lại lao vào chúng một lần nữa. Lúc đó chắc tôi xóa sổ hiện thực một lần nữa mất.

Tôi gia nhập vào những cuộc sống và trải nghiệm cùng với các loài sinh vật cấp cao. Có lần tôi nhận tôi là Đấng Tối Cao, tôi trình diễn vài tiết mục cho chúng xem thì chúng tôn thờ tôi. Có lần thì tôi cố tình không thể hiện ra quyền năng, ấy vậy mà bọn nó nỡ đập cơ thể tôi chết luôn. À lại nói về khái niệm chết, nó giống kiểu, lúc tôi mất đi ý thức, nhưng lần này là vĩnh viễn. Cơ mà tôi không thể mất đi ý thức, vậy thì có chết hay chưa nhỉ? Máy Tính bảo đó là chết theo nghĩa hẹp mà thôi, thân xác đó chết đi chứ tôi không chết, thật là mơ hồ.

Trải nghiệm đó mỗi ngày lại một cung bậc cảm xúc khác nhau, nói chung là tôi thích đi khắp nơi trải nghiệm.

Cho đến một ngày nọ, trên một hành tinh nọ, tôi biết tới tình yêu, một thứ cảm xúc tổng hợp, là đỉnh cao của sự thú vị...

Chương tiếp theo