webnovel

Điều ước

Tác giả: NgoSum
Thanh xuân
Hoàn thành · 7.3K Lượt xem
  • 3 ch
    Nội dung
  • số lượng người đọc
  • N/A
    HỖ TRỢ
Tóm tắt

Chapter 1Chương 1

Ông Phan đã ngoài ba lăm, cưới vợ được gần bốn năm, quan hệ tình dục bình thường nhưng vẫn chưa có con đầu lòng, người nhà khuyên hai vợ chồng ông nên đi khám sức khỏe, hai người ừ à đồng ý.

Ngày vợ chồng ông đi khám cảm xúc không khỏi thất vọng, vợ ông sức khỏe bình thường còn ông lại mắc bệnh tắc nghẽn ống dẫn tinh không thể có con.

Vượt lên tất cả, tiến hành phẫu thuật chạy chửa đủ nơi cuối cùng vợ ông cũng có thai đứa con đầu tiên của hai người.

Tháng 3 năm Nhâm Ngọ, gia đình nhà họ Phan chào mừng thành viên mới, là một thiên thần đáng yêu, đứa nhỏ mà gia đình không ngừng mong mỏi nhiều năm.

Nhưng đã tạo ra sự sống sao lại tồn tại kiếm khuyết.

-----------------------

Một bệnh nhân bị bệnh viêm phổi bẩm sinh có thể sống được bao lâu?

Thời đại công nghệ số phẩu thuật cũng không phải điều khó gặp, nhưng nếu phát hiện trể thì sao?

Phan Thương, cô bé tháng 3 đã mang đến cuộc đời gia đình ông bà cũng là một trong số những bệnh nhân của căn bệnh Viêm Phổi bẩm sinh.

Một cuộc sống không ô nhiễm, không tiếp xúc bên ngoài, từ nhỏ đã phải thường xuyên đến bệnh viên khám đó chính là cuộc sống thường trực của Phan Thương.

Chưa đến một tháng cô phải vào viện hai lần, hôm nay đã vẻn vẹn tròn mười tám năm đến nơi này, chẳng còn xa lạ, đây như ngôi nhà thứ hai của cô vậy.

Quen thuộc, rất quên.

Cũng trong khoa nội này, lần đầu tiên Phan Thương gặp Hồ Hoàng, khoảnh khắc cô mở cửa bước vào cũng là lúc Hồ Hoàng ngẩn đầu, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau.

Thân mang bệnh, Phan Thương biết bản thân cô không thể sống được lâu, cầm cố lắm cô mới sống được đến ngày hôm nay, cô tự thuyết phục không cho phép rung động trước bất kì ai.

Nhưng lần này cô đã rung độn, rung động ngay từ ấn tượng đầu tiên, trước vị bác sĩ điều trị chính.

"Xin chào, cháu là Phan Thương." 

Hồ Hoàng chỉ tay đến bên ghế đối diện nhiệt tình nói: "Cháu ngồi đi!"

Phan Thương nhỏ nhẹ đi vào, tiện tay đóng cửa theo chỉ dẫn của bác sĩ Hồ ngồi xuống.

Cô đặt bệnh án trên tay lên bàn: "Đây là hồ sợ bệnh, bác sĩ Nguyễn bảo cháu đến đây ạ."

Hắn gật đầu, ánh mắt nhìn cô: "Chào cháu, từ giờ tôi sẽ là bác sĩ điều trị chính cho cháu."

Hồ Hoàng cầm bệnh án lên xem, mắt không rời hỏi: "Gần đây cảm thấy thế nào?" 

"Đỡ hơn nhiều rồi ạ."

"Bẩm sinh!"

"Vâng, di chuyền từ ba."Phan Thương thành thật đáp.

Bác sĩ Hồ gật đầu coi như đã nghe: "Gần đây cháu có đến trường không?"

"Có ạ, nhưng thỉnh thoảng thôi."

"Khó thở?"

"Vâng."

"Được rồi, đây là số điện thoại của chú, khi nào cháu cảm thấy khó chịu thì gọi đến."

"Vâng."

Nhìn bóng dáng cô bước đi khỏi phòng, Hồ Hoàng không khỏi rũ mắt.

Thời gian sau, Phan Thương thường xuyên đến phòng khám, một là khám bệnh còn lí do khác chỉ đơn giản để trò chuyện cùng bác sĩ Hồ.

Thật ra bác sĩ Hồ cũng không phải già, hắn lớn hơn Phan Thương mười ba tuổi so với tuổi của cô thì hơi lớn thật, nhưng năm nay hắn chỉ mới ba mốt thôi.

Cũng đơn giản mà, trở thành một bác sĩ không đơn giản chút nào, vừa có tài lại phải tốn thời gian để học hỏi.

Ba mốt đã trở thành bác sĩ khoa nội cũng không tầm thường rồi.

"Hôm nay cháu lại mang cơm trưa đến à?"

Phan Thương cười, cầm hộp cơm tự làm lên trả lời: "Vâng."

Hồ Hoàng cứng mặt, nhưng vẫn cố tỏ ra thật tự nhiên ngồi xuống bên bàn ăn, hắn mở hộp cơm ra, lấy thìa múc từng muỗng nhỏ đưa vào miệng nhai.

Vài ngày trước đây, Phan Thương có đến đây khám bệnh, thấy bác sĩ Hồ chật vật làm việc đến không có thời gian ăn uống, lòng tốt nổi lên Phan Thương liền đề nghị mang cơm trưa đến cho bác sĩ Hồ.

Dù sao cô cũng có niềm yêu thích đặc biệt với nấu ăn, đặc biệt món ăn cô tự nấu có người thưởng thức lại càng vui hơn nhiều.

Nếu như cô có thể ăn những món mình nấu thì tốt quá, đáng tiếc đồ cô có thể ăn đều phải được bác sĩ cho phép, còn lại cô chỉ có thể nhìn người khác ăn.

Thật bất công phải không, người mê nấu nướng lại không thể ăn những món ăn bản thân tự nấu.

"Có ngon không ạ."

"Ngon."

Phan Thương cười vui vẻ, hai mắt tít lại không còn thấy ánh mặt trời: "Vậy ạ, đó là lần đầu cháu sáng tạo cá kho với muối tiêu." 

Cũng không hẳn là muối tiêu, thật ra có bao nhiêu gia vị trong bếp cô đều bỏ vào.

"Cháu đang nghĩ thử xem mai nên nấu món gì!" Phan Thương hồn nhiên nói.

Miêng nhai cơm trong vô thức, đột nhiên mặt hắn khựng lại, ho liên tục, làm Phan Thương lo lắng không thôi, cô vòng qua bên cạnh đứng đằng sau vỗ vỗ lưng cho hắn, sót ruột hỏi: "Chú có bị sao không?"

"Không, không sao." Hắn nói bằng giọng khàn đặc.

Đứng lên rót li nước uống một hơi dài, cô họng cũng được thanh lọc khỏi mùi vị mặn chát của thịt kho kèm với một chút vị là lạ.

Không biết tối nay về nhà có bị đau bụng như lần trước không, chắc phải chuẩn bị thêm lá ngãi cứu.

"Mai cháu không đến trường?"

Cứ nghĩ chú vì lo lắng cho thời gian học của mình, Phan Thương lại càng nhiệt tình hơn: "Có chứ ạ, nhưng cháu về là có thể nấu ăn liền thôi."

Nhìn đồng hồ trên tay, Phan Thương trợn mắt, đã trể như thế rồi sao, cô nên trở về thôi, không lại trể giờ học mất.

Bạn cũng có thể thích

[Ansatsu Kyoushitsu] Người mới

Lớp 3-E của Trường Trung học Cơ sở Kunugigaoka, hay còn gọi là lớp End, một lớp cặn bã, chỉ chứa những con người dưới đáy của xã hội. Thế nhưng một ngày, một sinh vật bạch tuộc màu vàng tự xưng là người sẽ phá hủy Trái Đất trong tương lai xuất hiện với những sức mạnh phi thường. Và lớp E phải trở thành nơi đào tạo các sát thủ chuyên nghiệp để giết hắn ta. Cùng với một cô gái. Từ đó, câu chuyện được hé mở. ////////////// Cre bìa: mattroichanly- (@UYB_Team) ////////////// Vui lòng không mang đi nơi khác, truyện của mình chỉ được đăng tại Wattpad và Webnovel nick SinaDan. Nếu phát hiện có ai đem đi thì mình sẽ tạm ẩn truyện đến khi mọi chuyện giải quyết xong. Nếu ai thấy nơi nào reup lại truyện của mình thì hãy báo cho mình, xin cảm ơn. Nếu bạn nào đang đọc những dòng này ở một nơi khác ngoài Wattpad và Webnovel nick SinaDan này tức là các bạn đã đi sai đường rồi đấy :))) Hãy đọc ở chỗ chính chủ, ủng hộ để có thể có thêm nhiều chương mới một cách đều đặn ha :))) ------------------- Một fic được viết ra để tự thẩm :))) Nhưng dù thế vẫn đặc biệt đầu tư chất xám và tâm huyết vào Đặt tên truyện cho có thôi nên mọi người đừng quan tâm quá :D

SinaDan · Thanh xuân
Không đủ số lượng người đọc
27 Chs

Ngày mùa hạ, ta gặp gỡ rồi xa

Truyện HE, em là ngoại lệ duy nhất của đời anh Sẽ không có tình tiết quá cẩu huyết hay ngược luyến tàn tâm, tiết tấu chậm rãi, ai không thích truyện nhẹ nhàng, điền văn thì xin hãy quay lại và đừng khiển trách ạ. Tác giả mới viết còn non tay, có ý kiến xin hãy cứ nhiệt tình góp ý ạ, tác giả xin trân trọng mọi ý kiến của mọi người ạ! Diệp Thanh sau khi vẽ xong bức tranh "Gông cùm" gây ám ảnh giới mộ điệu trong cuộc thi dành cho sinh viên toàn quốc liền biệt tăm. Khi lần nữa xuất hiện trước truyền thông, cô mang đến một buổi triển lãm kiệt tác mang tên "Anh". Những tác phẩm của Diệp Thanh lần này mang phong cách hoàn toàn khác với Gông cùm trước đó. Và có lẽ, Diệp Thanh là Diệp Thanh chứ không phải là Diệp Minh Châu lừng danh trước kia. Diệp Thanh và Nghiêm Giản gặp nhau lần đầu là khi cô bị mất chiếc ví ở siêu thị nhỏ toạ lạc trên một con phố sầm uất. Những ấn tượng ban đầu đã khiến họ có ký ức về đối phương. Lần thứ hai gặp lại là khi Diệp Thanh trở thành gia sư dạy vẽ cho em gái của Nghiêm Giản, thế rồi họ có cảm tình với nhau. Những tưởng tình yêu cháy bỏng ngày ấy có thể kéo dài mãi, sự khác biệt về thân phận cũng như công việc khiến anh và cô dần xa cách. Đỉnh điểm là khi Nghiêm Giản phát hiện ra thân thế của Diệp Thanh, và cũng là lúc những manh mối về Gông cùm dần tràn lan trên mạng xã hội. Sự mặc cảm và sự tự ti là thứ khiến Diệp Thanh và Nghiêm Giản xa cách. Rồi họ chia tay, đây cũng là lúc mọi chuyện đau đớn nhất cuộc đời Diệp Thanh xảy ra. 2 năm sau, cũng vào mùa hạ tháng 7, Nghiêm Giản và Diệp Thanh gặp lại nhau. Những cháy bỏng, những nhiệt huyết như ngày đầu vẫn còn đó. Nhưng nút thắt ấy có còn có thể gỡ bỏ được hay không, khi với cô, cô đã không còn là Diệp Tiểu Thanh từng được anh coi như là cả sinh mệnh nữa rồi. Liệu ai sẽ là người bỏ qua tất cả mà đứng lên níu kéo lại mảnh tình cảm này. Liệu sau cùng, Diệp Thanh và Nghiêm Giản có thể bên nhau trọn kiếp? Nữ hoạ sĩ có quá khứ đau thương x Nam cảnh sát lạnh lùng nhưng tình cảm "Anh không thể cho em một cuộc sống đầy đủ, sa hoa, anh không kiếm được nhiều tiền như em, anh không xứng với vị trí, thân phận của em. Nhưng anh thề với danh dự của người cảnh sát nhân dân, anh sẽ bảo vệ em trọn kiếp người. Nếu kiếp này không thể bảo vệ em, kiếp sau anh sẽ đi tìm em để bù đắp."

Bach_Pham_00 · Thanh xuân
Không đủ số lượng người đọc
5 Chs

都市呆萌录

Tiểu Tịnh Trần là một tiểu hòa thượng mới năm tuổi rưỡi tại chùa Bồ Đề, bé được sư phụ trụ trì nhặt được và đem về nuôi trong chùa từ nhỏ, trước giờ chưa từng đặt chân ra khỏi chùa, tính tình ngây thơ, thật thà nhưng lại rất bạo lực. Bạch Hi Cảnh, người đàn ông ba mươi tuổi không vợ không bạn gái, đẹp trai, lạnh lùng, giàu có, là một nhân vật vừa có tiền vừa có quyền thế tại thành phố S xa hoa bậc nhất nước Hoa Hạ. Bạch Hi Cảnh đã từng sống trong chùa Bồ Đề, nhận sự nhờ vả của Phương Trượng sư phụ nên nhận Tiểu Tịnh Trần làm con nuôi, đưa bé xuống núi tìm hiểu cuộc sống “hồng trần”. Từ một người đàn ông lí trí lạnh lùng, cuộc sống của Bạch Hi Cảnh sau khi có thêm Tiểu Tịnh Trần dần dần thay đổi, trở thành một cha ngốc, yêu thương, chiều chuộng con hết mực. Còn Tiểu Tịnh Trần, lần đầu tiên trải nghiệm cuộc sống dưới núi, làm quen những người bạn mới, dưới sự giúp đỡ của cha ngốc Bạch Hi Cảnh sẽ li kì và hài hước như thế nào đây? Đặc biệt khi cha ngốc Bạch Hi Cảnh lại không hề biết “con trai bảo bối” của mình thật ra lại là một bé gái. Thế nên, cuộc sống bi kịch của cha ngốc cứ tiếp diễn hết từ ngày nọ sang ngày kia. Bể khổ vô biên, bao giờ mới bơi đến đích…

Ken Gong Zhu de Du Ping Guo · Thanh xuân
Không đủ số lượng người đọc
498 Chs