webnovel

Ký ức như mộng

|July 2023-March 2025|

Đầu đau như búa bổ, bạn tỉnh lại giữa một ngày nắng đẹp. Bên ngoài cửa sổ là ánh nắng hiếm hoi của mùa đông giá lạnh. Tường trắng, giường trắng, chăn trắng, tất cả thở ra mùi vị vô trùng. Còn cạnh giường....bố của bạn đang cầm tay bạn nhẹ nhàng cắt móng tay. Từ bao giờ...tóc ông bạc đi nhiều thế? Cửa bỗng truyền đến tiếng kẹt nhẹ, mẹ của bạn nghiêng người đi vào, tay bê chậu rửa mặt. Bỗng nhiên bà mở to mắt, chậu rửa mặt cũng rơi xuống, nước tràn ra sàn...

"Bác sĩ! Bác sĩ! Con tôi tỉnh rồi!!"

Sau khi được một đoàn bác sĩ kiểm tra và khẳng định không còn gì đáng ngại, mẹ bạn ôm chầm lấy bạn khóc nức nở, nhưng là giọt nước mắt hạnh phúc. Bố bạn mắt cũng lấp lánh nắm lấy tay bác sĩ cảm ơn. Có....chuyện gì?

Bạn bị xe tông! Bạn sao?

"Vậy còn chuyến bay của con thì sao?"

"Chuyến bay nào con?" - Mẹ ngơ ngác hỏi bạn

"Chuyến bay đi Hàn của con đó mẹ! Không lẽ huỷ rồi? T-T huhu con dành tiền bao lâu để mua tấm vé đó"

Điều cuối cùng bạn nhớ rõ đó là bạn chuẩn bị lên máy bay đi Hàn Quốc, để đi gặp người đàn ông trong mơ của bạn : Taehyung! Mất bao lâu mới có thể thu xếp ổn thoả tiền bạc sang đó nha T-T có thể bảo bên hãng hàng không không?

Bạn còn đang chìm trong nỗi đau tiếc tiền nên không để ý thấy không khí bỗng im ắng lạ thường, đưa mắt nhìn quanh, bố mẹ đang nhìn bạn kinh hãi. Này...lại làm sao nữa?

"Con không nhớ sao?....con đã sang Hàn rồi, con bị tai nạn bên đó xong mới được chuyển về Việt Nam" - Mẹ bạn lo lắng nhìn bạn nói.

Đùng! Bạn đã sang Hàn? Vừa sang đã bị tai nạn xog bị đưa trở về??? Còn có thể nhục hơn không?? Lúc bạn đang chuẩn bị đập đầu vào gối tự vẫn thì bố bạn cho hay bạn ở bên Hàn khoảng 1 tháng thì bị tai nạn. 1 tháng....Tại sao bạn không nhớ gì? Tại sao bạn bị tai nạn? Bố mẹ chỉ nói rằng bạn đột nhiên lao ra giữa đường nên bị xe đụng trúng. Đột nhiên...lao ra giữa đường. Chắc không phải....bạn định tự sát chứ? Nghĩ lại mà thấy rùng mình! Rốt cuộc bạn đã phí phạm 1 tháng bên ấy làm gì? Có nhìn thấy được Taehyungie không?? 😩 Đã định lần này sẽ quay lại tìm anh mà.... Bác sĩ kiểm tra nói rằng do phần đầu bị tổn thương nên quên một chút kí ức về khoảng thời gian trước khi tai nạn cũng là điều bình thường, dần dần sẽ nhớ ra thôi. Mà mọi thứ khác đều nhớ, chỉ có 1 tháng kia là vô thanh vô tức biến mất nên bạn cũng không lo lắng lắm, may không giống trong phim, tỉnh dậy lại "tôi là ai?" "Đây là đâu?" thì phiền.

Ngày qua ngày bạn chăm chỉ ăn uống vỗ béo trên giường bệnh. Bạn đã hôn mê mất 2 tuần cơ mà, phải ăn bù chứ! Ăn cho sướng mồm xog lúc xuất viện lại phải lo giảm béo 😭 Cứ thế, cuộc sống lại bình lặng trôi qua. Bạn tiếp tục nốt chương trình đào tạo nâng cao đang dang dở, sau đó đi thực tập ở một số công ty lấy kinh nghiệm. À quên, bạn học chuyên ngành thời trang, mảng Stylish. Lại chăm chỉ kiếm tiền để đi Hàn lần nữa. Cuối cùng, ngày ấy cũng đến, Bighit tuyển bộ phận Stylish!!!! Không thể tin rằng bạn thật sự trúng tuyển!!!! Phải biết ngày ấy bạn hò hét như điên, lôi kéo con bạn thân cũng là Army đi dẩy hết 1 ngày. Đến tối k ngủ được lại mở mail ra đọc thêm 1800 lượt nữa vẫn không dám tin.

Ngày tiễn bạn ra sân bay, bố mẹ bạn đều nhìn bạn hết sức lo lắng, bộ dạng muốn nói lại thôi. Bạn biết họ đang nghĩ điều gì. Từ đó đến giờ, bạn cũng không nhớ lại 1 tháng kia có chuyện gì, cũng không muốn cố gắng nhớ lại. Khiến bạn phải lao ra đường tự sát e cũng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp. Có lẽ bố mẹ bạn lo sang Hàn lần này bạn sẽ nhớ lại 1 tháng ấy. Không sao, lần này bạn cũng không đi 1 mình. Nhìn sang của nợ bên cạnh, bạn trấn an bố mẹ:

"Hai người đừng lo, còn có con Ếch theo con mà" - Con bạn Ami của bạn....nó vừa được học bổng đi học Thạc sĩ bên Hàn kìa....đúng là niềm vui nhân đôi!

"Ừ, hai đứa nhớ ăn uống đầy đủ đấy"

"Có chuyện gì phải báo lại cho bố mẹ ngay biết chưa?!"

"Vâng"

Chương tiếp theo