webnovel

ngoại truyện

Chap này theo lời kể của Pa.-----------------------------------------------Sau cái ngày mà Yo chạy đi và tôi đã tìm thấy tờ giấy thừa nhận tình cảm của em ấy, tôi thường xuyên theo dõi em từ xa. Em vẫn như vậy, luôn né tránh ánh mắt của tôi khi tôi nhìn em ấy. Tôi thực sự không biết chính xác em sợ tôi hay sợ điều gì khác. Nhưng cho dù nó mất bao lâu, tôi cần chắc rằng em ấy biết tôi luôn dõi theo em ấy.Từ khi bắt đầu cho đến kết thúc, trong mắt tôi chỉ có em ấy.

Tôi luôn đùa cợt với rất nhiều cô gái, vậy nên luôn có lời đồn thổi rằng tôi hẹn hò với nhiều nữ sinh khác nhau mà không quan tâm về tuổi tác của họ. Đó là những thứ mà tất cả chúng ta nên làm khi còn là học sinh. Vâng, ít nhất rằng đó là những thứ mà tôi nghĩ rằng chúng tôi nên làm. Tôi chỉ vui chơi thôi, không quan hệ nghiêm túc với bất kì ai. Bởi vì tôi không muốn đánh mất tuổi thanh xuân và sinh lực khi còn ngồi trên ghế nhà trường.Yo luôn đi cùng với chàng trai cao ráo và ưa nhìn kia. Tôi không biết cậu ta tên gì nhưng tôi để ý rằng bọn họ dành rất nhiều thời gian cùng nhau. Bởi vì cậu ta trông rất đẹp trai nên đó cũng là một lý do tôi không tiếp cận nhóc Yo.Thực tình thì còn một lý do khác khiến tôi không dám tiếp cận em ấy đó là vì tôi là một thằng con trai, nó thật sự không bình thường chút nào nếu tôi đề nghị hẹn hò và tán tỉnh em ấy. Và nó thật sự vỡ mộng nếu như em ấy đã có người yêu, bởi vì tên khốn cao ráo kia dính lấy em ấy như hình với bóng.(Không có gì thay đổi cho đến tận bây giờ. Ming thực sự dính lấy Yo, thậm chí cho đến bây giờ, cậu ta vẫn luôn dính lấy Yo).Tình cảm của tôi dành cho Yo cứ như thế lớn lên từng ngày, cho dù em ấy không thèm để ý đến tôi thì tôi thậm chí vẫn không rời mắt khỏi em ấy.

Khi tôi nhìn tấm thiệp kia, cái mà Yo viết cho tôi khi tôi tốt nghiệp, tôi mới thực sự nhận ra rằng tôi đã sai lầm vào khoảng thời gian đó và đó cũng là ngày đến trường cuối cùng của tôi. Tôi không quan tâm vào những lời mà Beam và Kit đã nói. Sau khi nhìn thấy tấm thiệp kia, tôi đã dành cả ngày để tìm Shorty của tôi (tôi đã lưu giữ biệt danh này cho em trong tim của mình). Tôi tìm kiếm cả ngày, thậm chí dùng đến vũ lực đến các bạn cùng lớp em ấy để nói cho tôi biết chỗ ở của Yo. Tất cả bọn nó đều sợ tôi nhưng tôi biết rằng tất cả đều là vô ích. Thậm chí bạn thân của em ấy cũng không có thông tin về của em. Người duy nhất biết em rõ nhất đó chính là ''cái bóng của em ấy - Ming". Nhưng ngay bây giờ, Ming cũng biến mất như Yo, thậm chí cái bóng của nó cũng không thể tìm thấy.

Tôi đã thực sự muốn quên đi tất cả mọi thứ đã xảy ra ngày hôm đó. Tôi càng cố gắng quên bao nhiêu thì nó càng chiếm lấy tâm trí tôi bấy nhiêu và nhận ra rằng, tôi thích em ấy rất nhiều.Tôi ghi danh vào trường y - một trong những trường đại học nổi tiếng nhất cả nước, nhưng tôi vẫn luôn cầu nguyện rằng Yo sẽ cùng tôi học ở nơi này. Tôi đã không bao giờ dám nghĩ điều đó sẽ trở thành sự thật.Và em ấy thực sự đi theo bước chân của tôi. Lời cầu nguyện của tôi chúa đã nghe thấy.Lần đầu tiên tôi bắt gặp em ấy là ở khuôn viên trường, tôi không thực sự thích em ấy. Có thể bởi vì ngoại hình của em khiến tôi nhớ về nhóc Yo (Nhóc thực sự là Yo mà). Tôi nghĩ em là đứa trẻ được nuông chiều quá mức trong một gia đình giàu có, đó cũng là lý do tôi tỏ ra thô lỗ với em. Bình thường thì tôi nói chuyện vô cùng nhã nhặn, lịch sự, thậm chí với người lạ. Vào lúc đó, tôi thực sự sai lầm khi tiếp cận em ấy bằng cách đó. Nó thậm chí còn tồi tệ hơn cái cách mà tôi đối xử với người chưa từng quen biết. Tôi không biết vì sao mình lại làm như vậy và tôi cũng không biết phải làm như thế nào. Tôi cảm giác như là mình muốn đền bù lại quãng thời gian đã mất trước kia.

Nhưng về sau, khi Kit nói cho tôi biết sự thật, tôi đã thật sự...sốc và không thể làm gì, cũng như nói bất cứ điều gì.Thực tế thì, tôi sợ tôi sẽ làm mất cơ hội một lần nữa. Nhưng thực sự, tôi không dám tiếp cận em ấy. Tôi lo sợ rằng trái tim của em có thể đã thay đổi rồi. Tôi không biết em ấy vẫn còn đang độc thân hay là đã thuộc về một ai đấy rồi. Yo vẫn đi cùng với chàng trai cao ráo kia - Ming (có vẻ em và Ming vẫn thân thiết như trước đây, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì chưa nữa) . Tôi không dám làm bất cứ điều gì em ấy, nhưng tôi ngắm nhìn em một cách thầm lặng, bí mật và luôn giữ khoảng cách với em ấy...mỗi lần ai đó tiếp cận em ấy, tôi dường như phát tiết lên...giận dữ và khó chịu.Tôi không có đủ tự tin để biến em ấy thành của riêng mình vì tôi sợ em sẽ làm tan vỡ trái tim tôi...một lần nữa....nhưng, tôi không thể từ bỏ em ấy,...thực sự, tôi không muốn từ bỏ hy vọng...

''Tại sao cậu kéo tôi ra ngoài?'' Forth hỏi tôi, vì tôi lôi cậu ta ra.Yo thực sự ngu ngốc. Rõ ràng là có vài người muốn nhìn thấy làn da trắng nõn nà của em mà nó hiếm khi được khoe ra, dường như là cả thế giới muốn được chiêm ngưỡng đó chứ. Khi nhìn thấy làn da trắng mượt mà và mềm mại của Yo bên dưới cái khăn tắm (thực ra trong truyện nó ghi là cái "umbrella: Cái dù/cái ô" nhưng Thiên dịch cái khăn tắm cho giống phim =) ), trái tim tôi dường như tan vỡ và tôi biết Forth đang nghĩ gì.Tôi không thể để cậu ta nhìn thấy Yo!....Tôi có thể nhìn thấy bao nhiêu thì cũng có nghĩa là Forth đang nhìn thấy bấy nhiêu! Đó là lý do tại sao tôi kéo cậu ta ra ngoài.

''Em ấy thật đẹp...thật trắng!'' Forth nói, kèm theo đó là nụ cười hư hỏng, nó khiến tôi nắm chặt ngón tay trong vô thức.''Mày thích nhóc ấy sao?''''Đúng'' cậu ta gật đầu, ''Sao mày hỏi vậy? Mày cũng thích Yo sao?'' Forth nói tiếp.Tôi không thể trả lời câu hỏi đó, tôi chỉ cảm thấy như Forth đang dội một gáo nước lạnh và đầu tôi vậy...cậu ta nói với một giọng điệu vô cùng tự tin, thẳng thắng...vô cùng thách thức.Tại sao tao không thể thích em ấy chứ....''Ban đầu, tao không biết tao thích Yo ở điểm gì. Tao chỉ có cảm giác em ấy thật lạ và thật dễ thương.'' Forth tươi cười nói, ''Nhưng tao biết rằng tao muốn làm cho em ấy vui vẻ mỗi khi em ấy cảm thấy buồn phiền. Tao muốn cố gắng hết sức để khiến em ấy hạnh phúc, và cứ như vậy, từ từ, tao đã bắt đầu thích em ấy.'' Tôi không nhận thức được là tôi đang ngày càng nắm chặt nắm đấm của mình.''Mày có nghĩ là tao có thể biến ước muốn ấy thành sự thật không?''"Tao không nghĩ vậy." "Tao không biết nữa." Tôi trả lời ngay lập tức.''Tao phải đi tìm mấy đứa bạn tao rồi.''''Và chúc mày may mắn!'Vì vậy, khi tôi ngồi với Yo ở bãi biển, tôi đã nói với Yo rằng Forth thích em ấy và tôi muốn biết phản ứng của Yo. Tôi bối rối vì tại sao Yo lại tức giận đến vậy khi tôi nói với anh ấy rằng Forth thích em ấy. Trên thực tế, tôi đã tức giận. Ai lại muốn nói với một người mà bạn thích rằng cũng có người thích người ấy như bạn? Thật đấy?Nhưng cảm ơn trời là Yo đã nổi giận, nếu không thì, tôi sợ tôi sẽ tiếp tục đơn phương và đau đớn từ cái gọi là tình yêu đơn phương đó mãi."...tự nhiên cười. Tự dưng lại cười!!!". Thậm chí Beam, thằng bạn đang lái xe cũng chú ý đến nụ cười của tôi."Yo đã trả lời tin nhắn của tao...thật đáng yêu!"

tìm kiếm nhóc kia từ khi tôi bắt đầu thích cậu ta. (Tôi đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên).

Lúc đó tôi vẫn còn là một cậu học sinh trung học...nói đúng hơn là học sinh năm cuối. Tôi thích chơi bóng rổ, chơi guitar và nói chuyện một cách thẳng thắn không lòng vòng....thời gian nghỉ trưa là lúc mà tôi thích nhất...tôi thường tụ tập với các cô gái, hầu hết trong số họ là nữ sinh cùng trường, đôi lúc có cả sinh viên đại học nữa. Tôi đi ăn với họ mỗi ngày, điều đặc biệt là hầu như tất cả các bữa ăn đều là do họ mời, thậm chí thỉnh thoảng chúng tôi còn bàn về (...tính dục). Mọi thói quen của tôi dường như bị thay đổi kể từ khi gặp cậu nhóc đặc biệt này.

Lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy, hình như là...Tôi chỉ nhớ rằng, lúc đó, trên đường chuẩn bị về nhà. Tôi đã đánh nhau với một nhóm học sinh cá biệt khác và bị một vài vết bầm tím ở nhiều nơi. Tôi đứng đó thì bắt gặp một cậu nhóc có nhan sắc không mấy nổi trội, trong bộ đồng phục của trường, cậu ta rất gầy, thực sự không ưa nhìn tẹo nào với cặp kính cận. Thực sự thì lúc đó tôi chẳng để ý nhiều đến cậu ta.Nhưng có điều lạ là cậu ta đang ẵm một chú mèo con. Điều đó làm cho trái tim tôi tan chảy và tôi bắt đầu có ấn tượng tốt đẹp đầu tiên về cậu ấy.''Woh...mày thật là dễ thương!!!''''Mày bị lạc sao...mẹ của mày đâu rồi?''Ôi chúa ơi, cậu nghĩ rằng nó có thể trả lời cậu ta sao?''Tao không có cái chuồng nên tao không thể đem mày về nhà được...con chó Husky của tao ở nhà sẽ cắn mày đấy."Vậy đây là chủ của một chú chó Husky. Cậu ấy phải đến từ một gia đình khá giả, gia giáo nên mới nuôi dạy tốt về sự rộng lượng và cách cư xử của cậu ấy kể từ khi nuôi con chó Husky. Cậu ấy nhìn trái rồi nhìn phải (Tôi phải nhảu lùi ra sau bức tường để tránh bị phát hiện).

Cậu ấy nhận ra con Husky của mình cũng đang cô đơn nên đã quyết định đưa chú mèo con về nhà bầu bạn.Đó là hành động của một cậu nhóc được dạy bảo từ bé. Nó không có gì làm lạ...nhưng tin tôi đi, đó là điều đầu tiên khiến Yo ở trong tâm trí tôi. Sau đó, có rất nhiều chuyện xảy ra nữa.....Sau lần gặp mặt đầu tiên ấy, tôi biết cậu nhóc Yo này học dưới tôi một khóa....một cậu nhóc vụng về. Lúc ở trường thì cậu ấy không bao giờ dám nhìn thẳng vào tôi. C���u ấy thậm chí không dám nhìn mọi người xung quanh. (Kiểu như thiếu tự tin và đánh giá thấp bản thân đó haha). Tôi thực sự học không giỏi nhưng về thể thao và đánh nhau thì...mọi người trong trường đều phải nể tôi.Tuy nhiên, tôi cảm thấy tức tối (Tôi cũng không chắc ai đã kích động nữa...Pa hay Yo) bất cứ khi nào nhìn thấy cậu ta và tôi tự hỏi chắc là cậu ta đã làm điều gì đó không phải với mình. Hay là tôi đã làm điều gì đó vô tình xúc phạm cậu ta? Có phải tôi trông đáng sợ và giang hồ lắm không?Rõ ràng là tôi nhìn cậu ấy bằng ánh mắt trìu mến mà, tôi không thể tin rằng tôi là thứ đáng sợ với cậu ấy như vậy?Một ngày nọ Kit đột nhiên hỏi tôi "Tao gần như quên mất! Tên của thằng nhóc khiến mày thấy thích thú kia là gì nhỉ?""Thích thú? Không đâu...tao không thích nhóc ấy!" Lúc đó, bạn có đánh chết tôi, tôi cũng không thừa nhận điều đó."Nó còn không có ngực.""Nhưng mày nhìn nó suốt 2 tuần nay rồi!" Beam nói thêm. "Tao chỉ thấy nó hơi lạ" tôi nhún vai. "Nó gầy tới mức gió lớn một chút cũng đủ thổi nó bay đi rồi.""Mày thậm chí không quan tâm đến nó chút nào hả? Thật là lạ nha." Beam nói."Mày đã nói với tao như thế mà...mày thấy nó giúp người lớn tuổi qua đường...cho tiền người ăn xin. Mỗi lần mày nhìn thấy nó làm việc tốt...không phải mày đều chạy tới kể cho bọn tao nghe sao....Thậm chí mày gặp nó ở của hàng 7 Eleven và nó chả làm việc tốt gì, mày cũng khoe về nó. Tao cũng cạn lời luôn...""Mày vẫn còn phủ nhận nữa à, Pa?"

Mỗi lần như vầy, mấy thằng bạn của tôi đều làm tôi cứng họng..."Tao không biết, tao chỉ có một chút thích thú với nó thôi, tao đoán vậy...""Được rồi, mày muốn biết tên của em nó, đúng không?" Beam bước đi. "Đi ăn thôi!"Bang...Tôi lấy chân cản bọn nó lại.''Trước khi nghĩ đến chuyện ăn uống, đợi một chút, tao sẽ khao tụi mày'' tôi nói vừa đủ trong cuống họng. "Vậy tên của nhóc ấy là gì?"Beam cười giả tạo, "Wayo."Wayo nghĩa là cơn gió...?Một ngày nào đó, cậu ta sẽ bị thổi bay bởi một cơn gió....(và rớt ngay trên đầu P'Pa)."Wayo Panichayasawat"Chết tiệt! Beam la lớn. "Không phải Panichayasawat là họ của một trong top 10 người giàu nhất nước ta sao?''"Công ty của ông ta nhập khẩu phụ tùng ô tô." Kitty nhún vai.Tôi không thể nói được bất cứ điều gì vào khoảnh khắc này.Gia đình của nh��c đó được xếp hạng là một trong top 10 người giàu nhất."Khỉ thật... tôi đang trèo cao quá sao?"Đợi chút, đợi chút, nhóc đó là một chàng trai, nên chắc tôi phải lên tận cung trăng để tìm rồi.Nhưng...tôi thực sự muốn khóc ghê vậy đó.Gia đình tôi cũng giàu có và cũng được nhiều người kính trọng. Nhưng tôi không giàu bằng nhóc đó. (Tiếng thở dài!).

Trước khi đọc, Thiên muốn mọi người thông cảm vì vốn tiếng anh lẫn văn học nó dở tệ gì đâu á =(Thiên chỉ dịch theo cách mình hiểu và cố sát nội dung tránh sai bản chính. Mọi người đọc thấy chỗ này chỗ kia nên sửa thành này thành kia thì làm ơn comment cho Thiên biết mà sửa cho mọi người đọc.Thứ 2, trên phim tới tập 7 nhưng vẫn lập lờ, sẽ có bạn xem và thấy giữa P'Pa và Wayo vẫn chưa có gì gọi là rõ ràng, nhưng thực tế thì ở các chap trước, P'Pa đã nghi ngờ đó là Yo và giờ thì chắc chắn là em ấy rồi, nên chap này mình dịch cho ai có nhu cầu ngóng phim như mình thỏa mãn nhãn quang nhé!P/s: Cấm copy mang đi, kẻo người ta cười vô mặt tui!========================(Bối cảnh bãi biển lúc P'Pa hỏi Wayo về Forth)"Anh làm em giận hả?""Ờ!" tôi hét lên, "Tôi giận anh lắm""Huh, anh chưa bao giờ thực sự biết gì cả ...""Anh chưa bao giờ hiểu tôi!"...Tôi đã rất thất vọng vì tôi không thể nói một câu nào tốt hơn ngoài câu đó..."Nhìn thẳng vào đôi mắt của tôi đi và nghĩ những gì tôi muốn nói với anh?"

P'Pha vô tình buông tay tôi, vẻ mặt khó hiểu ... và tôi chạy trốn anh ấy ... tôi tự đánh vào đầu vì đã nói khó nghe như thế.Tôi không biết P'Pha sẽ hiểu điều đó như thế nào ... nhưng chắc chắn đó là lời thú nhận tình yêu của tôi.Chỉ không biết liệu anh ấy biết tôi muốn nói gì hay không thôi...--------------------------------"Mẹ mày! Pha, mau bắt đầu lên đường đi" Kit nói."Còn Yo?""Em ấy ở trên xe của Forth rồi, mặt mày sao vậy? Hai người cãi nhau à?""Ờ...""Có chuyện gì vậy, Pa?""Tao...""Tao gì??? ..""Tao vui ...""Huh ... ""Em ấy vẫn như xưa ... em ấy vẫn thích tao như lúc trước.""Sau đó, mày nên hỏi em ấy hẹn hò với mày đi""Tao ... tao không biết ... tao xấu hổ lắm""Đừng ngại ... hay là mày để Forth cướp em ấy đi""...""Mày còn chần chờ gì nữa, chỉ cần thú nhận tình cảm với em ấy thôi?"

"Điện thoại của mày đâu? ""Hỏi làm gì?""Số điện thoại của Nong Yo"---------------------------------------------------Phần này theo lời kể của Pa.Lúc ngồi ở bãi biển với Yo, tôi đã nói với Yo về việc Forth thích em ấy, tôi muốn xem em ấy có phản ứng như thế nào. Tôi rất bối rối là tại sao Yo như vậy khi em ấy nghe những gì tôi nói. Thực sự, tôi cũng chẳng vui tý nào. Ai lại muốn nói với một người mình thích rằng có một người cũng thích người đó như bạn? Thật đấy?Nhưng cảm ơn trời là Yo đã nổi giận, nếu không thì, tôi sợ tôi sẽ tiếp tục đơn phương và đau đớn từ cái gọi là tình yêu đơn phương đó mãi.

"...tự nhiên cười. Tự dưng lại cười!!!". Thậm chí Beam, thằng bạn đang lái xe cũng chú ý đến nụ cười của tôi."Yo đã trả lời tin nhắn của tao...thật đáng yêu!""Vậy là cả hai người đã bắt đầu hẹn hò? Mày không muốn nói với tất cả mọi người trong nhóm của chúng ta?". Kit hỏi."Im đi...bọn tao sẽ không làm thế...""Tiếp đó mày còn chờ điều gì?...""Huh??? Mày chỉ cần chờ đợi và xem...""Bao lâu nữa thì chuyện đó mới xảy ra?""Tao vẫn chưa nói với Yo về cảm giác của tao. Vậy nên, tao sẽ làm điều đó từng bước..."Bây giờ, tôi biết rằng em ấy và tôi đang trên cùng một trang giấy, bước tiếp theo sẽ không quá khó. Tôi sẽ không như trước nữa, không lãng phí thời gian, mỗi giây, mỗi phút, tất cả sẽ được tôi nắm bắt thật kĩ.Bình tĩnh, tôi sẽ không để em Yo đơn phương tôi lâu nữa.Xe thằng Beam chạy nhanh hơn một chút so với xe buýt của trường. Tất cả học sinh lớp dưới đều đã xuống xe, nhưng tôi không dành nhiều thời gian để tìm Yo yêu dấu của tôi (tôi luôn để cái tên Yo trong tâm trí tôi) bởi vì tôi biết em ấy không ở trên xe buýt. Khi gặp em ấy, tôi không biết mình sẽ phải phản ứng ra sao nữa."P'Pa, anh vẫn chưa quay về hả?". Gukgai đến chỗ tôi cùng một nụ cười. Beam và Kit đi chỗ khác để tôi có thể tiện nói chuyện với cô ấy. Nhưng chết tiệt...tôi thật sự muốn đá cho tàn đời chúng nó mà!"Anh có muốn đi ăn cùng em không?""Không phải em đi ăn với bạn em à?". Tôi nói lạnh lùng trong khi đang tìm kiếm xe của Forth vì họ vẫn chưa quay trở về nữa."Anh không muốn đi ăn với em hả?".Tại sao cô hay hỏi nhiều hoặc gây ồn cho tôi quá vậy. Tôi quay lại và nhìn vị hai vị cứu tinh của tôi. Tôi hy vọng họ sẽ xuất hiện và cứu tôi ngay lúc này.Họ biết rõ những gì tôi suy nghĩ về Yo nhưng tại sao họ không sẵn sàng giúp? Và để tôi ở lại một mình với con nhỏ này.Cuối cùng, xe của Forth cũng đã đến..."Xin lỗi, anh phải đi rồi!". Tôi quên luôn cả sự bối rối khi nãy. Tôi phải nhìn thấy Yo cho bằng được. Khi xe mở cửa, mọi người đều nhìn tôi một cách khó hiểu. Ming xuống xe đi đến bên cạnh tôi và cũng trưng nguyên bộ mặt đần độn vẻ khó hiểu đó."Yo đâu?""Em nghĩ...nó ở..." trước khi nó nói hết câu, Ming chỉ vào phía sau xe, Yo đã rời khỏi xe trước đó rồi, "Oh chết tiệc, Yo!"Tôi cũng không biết bây giờ em ấy ở đâu, tôi không biết sẽ ra sao nếu như em ấy cứ chơi trốn tìm với tôi nữa. "Em nghĩ em định đi đâu?". Tôi vội vã đuổi theo em ấy. Không mất quá lâu để nhận ra và tìm được em ấy.Tôi chạy đến nơi mà tôi cũng không biết là đâu. Tôi không bi���t phải làm gì nhưng tôi vẫn sẽ đi. Chết tiệt, mặt em ấy thực sự đỏ...thực sự chẳng có vẻ vui tý nào...và tôi không thể giúp gì được...nhưng..."Ha ha ha ha ha!""Đừng nói chuyện với tôi!" Yo trả lời một cách rất tồi tệ với tôi. Sau đó tôi giữ lấy cái túi em ấy đang mang trên vai.(Trên phim là đoạn kéo cái vali nha, nhưng tui chỉ thấy từ "bag" và từ "carry" nên Thiên nghĩ đó là cái túi vì "carry" chỉ dành cho việc mang vật nhẹ tầm cái túi)."Chờ đã""Tôi đã nói đừng theo tôi và đừng nói chuyện với tôi mà!""Em giận anh hả?""Tôi đang rất giận anh!"Một tiếng hét thật to!Xét thấy bộ mặt ấy, tình hình cũng không quá là nghiêm trọng. Không quá khó khăn. (Đúng? Tôi cũng không chắc chắn tại sao như vậy)."Anh biết mọi thứ, Pa chết tiệt", em ấy tiếp tục "Đừng nói với tôi là anh không biết việc tôi còn thích anh cho đến giờ!""Ôi trời" tôi nói.Em ấy đá vào chân tôi. Tôi dùng tay xoa nhẹ chân mình. Không cần nói nhiều vậy đâu. Đó quả là lời thú nhận rõ ràng quá rồi. Tôi rất sợ...nhưng không hiểu sao, tôi lại cảm thấy mình rất mệt."Ouch...đâu đấy! Em đá mạnh hơn những gì em nhìn thấy đó!""Đáng đời anh!""Anh xin lỗi! Anh xin lỗi!". Tôi giơ hai tay đầu hàng như giơ cờ trắng."Anh thực sự không biết thứ gì hết! Tại sao phải làm tôi nói ra...làm cho tôi phải có những biểu cảm thừa thải như vậy?"(Thiên dịch tới đây cũng chả hiểu nó nói cái méo gì -_- ).Em ấy nói với giọng rất nhỏ, có phần rời rạc.Tôi mỉm cười, "Bây giờ anh còn cười dễ dàng như vậy sao!". Em ấy chỉ vào mặt tôi cứ như tôi là con vật kì lạ vậy. "Anh cũng không biết!", tôi nhún vai và nói."Bình tĩnh một chút""Tôi không thể bình tĩnh được. Bỏ ngay cái túi tôi ra.""Không." Tôi lấy chiếc túi rồi giấu phía sau lưng rồi nói "Đi ăn đi."Em ấy cố thoát khỏi tôi, và nói "Không...tôi không muốn ăn gì hết!"Em ấy vẫn còn giận (nhưng tại sao em ấy lại vậy chứ...trông thật dễ thương lúc giận dỗi như thế này) nhưng tôi vẫn còn cảm thấy ngại."Ai đó hình như quên ở đây ai mới là ông chủ rồi nhỉ!" tôi nên làm gì đây? Tôi làm em ấy trông như một chú cún con tội nghiệp...tôi nói tiếp "Anh muốn đến DK ăn vịt!"Cuối cùng em ấy cũng không nói gì, chỉ lẽo đẽo đi theo tôi đến Diner và đứng đó với vẻ mặt giận dỗi. (Nh��ng tại sao mặt em ấy lại đỏ chứ?) Yo trông có vẻ cũng đói, không chỉ ăn một miếng mà hai miếng thịt vịt lớn...tôi không biết tất cả chúng bay đi đâu hết rồi nữa..."Anh có đang ăn không đấy?" Yo hỏi. Đũa còn trên miệng em ấy....có cả nước tương..."Anh ổn"Đừng nói rằng tôi đang buồn nôn, chỉ là đang nhìn em ấy ăn thôi, tôi đã no rồi, thật đấy, tôi cảm thấy mình thật có diễm phúc mà."Trước kia em có hơi mập còn bây giờ trông khác đi rất nhiều...anh bây giờ có ý nghĩa nhiều hơn so với thời trung học. Em chăm sóc tốt cho bản thân là vì thứ gì?" (Ý hỏi động lực nào làm Yo phải thay đổi bản thân)."Vì thứ quỷ gì..."Em ấy làm tôi hơi giật mình."Vì anh""Ờ" Em ấy vừa nói vừa nhai thức ăn.Tôi lại mỉm cười."Em đang cười luôn miệng đấy!""Tôi biết...", Yo nói "Nhưng bây giờ em cười hơi bị nhiều rồi""Ai hả?"Đến lượt tôi trả đũa cái đá lúc nãy. Yo đột ngột ngừng ăn sau đó nhìn lại tôi đang nói về cái gì."Huh!" em ấy nhìn chằm chằm vào tôi."Không có gì...không ai nhưng chỉ là hai ta...""Chắc chứ?" Yo lấy đũa chỉ vào tôi. "Đừng nói về những gì anh đã làm trong quá khứ!""???""Tốt thôi, anh luôn làm thế với mọi người xung quanh anh!""Đừng so sánh mình với người khác...em luôn được đối xử tốt hơn tất cả những người khác."Yo bây giờ bỗng đứng hình và im lặng...nó trông như thể em ấy đang xử lý dữ liệu từ những gì mà em ấy nghe được..."Tin anh đi..."Em ấy càng cố tránh ánh mắt tôi, tôi càng nhìn em ấy..."Có phải anh đang tán tỉnh em" Yo cuối cùng cũng đáp lại.Tôi mỉm cười...trước khi nói lớn..."Bộ em cần phải hỏi sao...

Chap này theo lời kể của Phana...."Bác sĩ à, anh có khách"Tôi đang xem xét danh sách bệnh nhân, tôi trả lời y tá mà không nhìn cô ta. "Nếu đó là cô gái xinh đẹp với vóc dáng bốc lửa...thì bảo cô ta tôi đang bận." Tôi kí tờ giấy và đưa nó lại cho y tá."Er, vâng. Nhưng mà có hai người khác nữa, họ tới trước."Tôi ngước lên nhìn cô ta. Hai người? Tôi nghĩ tới Kit và Beam, chắc chắn là họ nhưng mà tôi thấy hơi vô lý vì họ cũng đang rất bận như tôi mà. Ai mà đến gặp tôi giữa buổi chiều như vậy."Rất đẹp trai ạ, đặc biệt là người da tối màu hơn." Cô nàng y tá kia giờ có vẻ đang ảo tưởng."A hèm, cô nhìn thấy chàng bác sĩ đẹp trai này mỗi ngày. C�� thấy chán rồi sao?" Tôi chọc cô ta trước khi đi về phía cửa. Có một cái cửa sổ nhỏ để nhìn ra ngoài. Và sau đó tôi lùi lại."Nè!""Có chuyện gì vậy ạ?"Người tới gặp tôi còn quan trọng hơn Kit và Beam cộng lại, và em ấy còn quan trọng hơn cậu bạn đi cùng với em ấy nhiều."Sao cô không báo nhanh cho tôi một chút?" Tôi sắp la ó tới nơi đây, cảm thấy khá là kì cục khi cứ đi tới đi lui trong phòng thế này. Cô y tá có vẻ hơi ngơ ra trước hành động của tôi."Er...vì anh bận quá mà.""Được rồi, không có gì cả.""Anh muốn em mời ai vào trước?"Tôi suy nghĩ một chút và dặn dò cô ta. Như tôi bảo, cô ta thông báo cho em ấy vào gặp tôi như thể cô ta vẫn hay gọi các bệnh nhân khác."Khun Wayo, làm ơn gặp bác sĩ Phana ở phòng số 2." (Thông báo hai l���n.)Em ấy có vẻ hoảng hốt vì em ấy đến mà không báo trước và tôi đột ngột cho gọi em ấy vào gặp. Tôi vẫn đang ngồi ở bàn của mình, cầm chặt cây bút, hào hứng hơn mọi lần trước đây. Yo chưa bao giờ đến thăm tôi ở nơi làm việc, hôm nay là lần đầu tiên.Yo mở cửa bước vào. Em ấy cảm thấy lo lắng như thể em ấy muốn chìm xuống dưới nền. Tôi nhìn em ấy.... Tôi gần như vô thức tháo kiếng của mình ra và suýt chút nữa thì quên mất tôi đang làm gì.Mặc dù hơi ác nhưng tôi phải thử em ấy."Anh Pa..." Yo nhìn có vẻ kì lạ, em ấy thậm chí không dám đến ngồi trên ghế bệnh nhân.Tôi thốt lên, "A hèm!", tỏ vẻ lạnh nhạt với em ấy. "Em ngồi đi.""Anh Pa, anh đang bận hả? Nếu anh bận, em sẽ trở lại."Em ấy thật sự định đi ra ngoài, tôi nhanh chóng gọi em ấy trở lại. "Ngồi xuống đi."Yo cảm thấy không thoải mái, tôi hiểu cảm giác và suy nghĩ của em ấy. Lát nữa, tôi sẽ đối xử tệ với em ấy, tôi biết nhưng tôi phải làm vậy....Vì em ấy phải đối diện với nhiều khó khăn hơn bây giờ nếu tôi không có nhiều thời gian cho em ấy trong tương lai.Yo ngồi trước mặt tôi, trên chiếc ghế mà bệnh nhân luôn luôn ngồi khi họ đến gặp tôi.Tôi nhìn trộm gương mặt nhỏ bé của em ấy, gương mặt mà lúc nào tôi cũng ngắm nhìn mỗi khi tôi thức dậy và khi tôi chuẩn bị đi ngủ. Nếu tôi không nhìn em ấy vào những lúc đó, tôi sẽ không có thời gian để nhìn em ấy lần nữa."Đến thăm anh hả?"Yo giữ yên lặng một chút trước khi trả lời. "À...Ừa.""...""Có một cô gái xinh đẹp cũng đến gặp anh, anh không muốn gọi cô ta vào hả?"Tôi cười trộm, nhưng khi Yo nhìn tôi, tôi phải dừng việc cười lại. Tôi biết em ấy nghĩ gì, em ấy nghĩ tôi vẫn còn tán tỉnh người khác."Anh không biết nhiều về cô ta. Nhưng cô ta cứ cắm đầu vào anh.""Nhìn như anh rất thân thiết với cô ấy vậy. Y tá hình như còn biết cổ.""Cô ta hay đến đây mà."Yo không hài lòng với tôi.... Giờ nhìn như em ấy đang trở lại hồi em ấy còn là "nam khôi". Lúc mà em ấy còn nhỏ, em ấy vô cùng đáng yêu."Em sẽ đi."Chết tiệt!.... Tôi thấy sợ khi Yo rời khỏi ghế và định ra khỏi phòng. Tôi nhanh chóng chạy đến nắm tay em ấy."Anh không có được hơn nửa tiếng để nghỉ ngơi đâu. Ở lại nói chuyện với anh trước đi."Tay tôi nắm tay em ấy nhưng đột nhiên tôi thấy nước mắt em ấy đang rơi, tôi choáng hơn bao giờ hết."Em không có gì để nói với anh." Yo dùng cánh tay khác để vặn tay nắm cửa nhưng tôi không để em ấy làm vậy, tôi kéo em ấy lại và giờ thì em ấy đang nằm trong vòng tay tôi.Tôi đã lâu rồi không ôm em ấy.... Tôi vẫn nhẹ nhàng ôm em ấy trước khi tôi không có cơ hội làm vậy nữa. Nhưng hạnh phúc của tôi không kéo dài được lâu, em ấy kéo tay tôi ra.Em ấy có vẻ giận. Nếu tôi là em ấy thì tôi cũng nổi giận thật. Mỗi khi tôi ở trước mặt em ấy, tôi kiểu như cái xác không hồn. Là tôi cố ý làm vậy."Yo..." Tôi nhẹ nhàng gọi em ấy."Anh Pa, anh đã thay đổi rất nhiều, anh có biết không?" Yo lau nước mắt của mình, tỏ ra em ấy là một người mạnh mẽ."Anh biết.""Em đau lòng lắm.""...""Anh hết yêu em rồi hả? Hay anh đã thay lòng rồi?"Cả hai đều không ph��i. Tôi nhìn em ấy lo lắng, cố gắng suy nghĩ liệu tôi có nên tiếp tục lạnh nhạt với em ấy hay nên nói thẳng với em ấy lý do của tôi.Tôi chưa bao giờ yêu em ấy ít hơn, tôi yêu em ấy nhiều hơn, nhiều hơn và nhiều hơn nữa nên tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thay đổi.

"Sao anh phải tốn nhiều thời gian suy nghĩ như vậy?""Yo, không phải như vậy đâu." Tôi nhanh chóng nói với em ấy, cố gắng chạm vào tay em ấy nhưng dường như em ấy không muốn tôi chạm vào mình nữa. "Anh có lý do của mình, em biết là anh rất bận mà.""Anh Pa, anh luôn luôn học hành chăm chỉ từ khi anh còn ở đại học nhưng để dành thời gian cho em, anh ít khi nào đọc sách. Nhưng khi anh đi làm...anh luôn luôn tập trung vào công việc của mình và hiếm khi để ý đến em.""Vậy, em có thể chịu đựng đươc anh nh�� vậy không?""Cái gì chứ?" Em ấy bị choáng."Giờ ngủ của anh khác với của em, và có những ngày anh không thể về nhà, anh không có thời gian đưa em đi ăn, xem phim, nghe nhạc, ra ngoài chơi như hồi tụi mình học đại học.... Nếu cuộc sống tương lai của anh như vậy, em có chịu nổi không?""Anh Pa." Yo lần nữa lau nước mắt em ấy. "Sao anh lại hỏi em như vậy?"Tôi né ánh mắt em ấy. "Như em thấy đó.... Em không thể chịu nổi anh, đúng không?" Tôi cũng thấy bị tổn thương với sự thật này.Nếu em ấy không quen với điều đó, tôi cũng sẽ đau lòng không khác gì em ấy.Bạn biết mà, điều đó có nghĩa là gì?Liệu nó có phải...tụi tôi không có tương lai..."Em sẽ về nhà." Yo vẫn cứng đầu muốn bỏ ra ngoài, tôi không biết nên dừng em ấy lại hay không vì tôi bắt đầu nghĩ về những khó khăn của bọn tôi trong tương lai.Tôi đã thử lòng em ấy...và giờ thì đây là hậu quả, phải không?"Yo..." Tôi nói sau lưng em ấy."...""Nếu em không chịu đựng nổi...em biết tương lai tụi mình sẽ ra sao không?"Yo không thèm quay lại nhìn tôi. Em ấy không trả lời gì cả, chỉ mở cửa và bỏ đi, để tôi lại một mình trong phòng.Đây là câu trả lời của em ấy sao?Em ấy không thể chịu đựng nổi tôi? Không thể chấp nhận được công việc quá tải của tôi?Tôi không muốn chấp nhận điều này. Đúng vậy, tôi đã đối xử tệ với em ấy, tôi không ngọt ngào với em ấy như tôi đã từng trong quá khứ, nhưng có một thứ tôi không giả vờ đó là tôi không có nhiều thời gian cho em ấy.Tôi thật sự không có nhiều thời gian...và giờ thì tôi đang nghĩ liệu tôi có xứng đáng với em ấy không.Tôi ngồi trên ghế, xoa trán mình.... Tôi chưa bao giờ lo sợ như thế này trước đây.Y tá mở cửa phòng bước vào..."Bác sĩ à, nhớ ăn nha, em để bữa trưa của anh bên kia. Anh có mười phút trước khi gặp bệnh nhân vào buổi chiều đó."Tôi gật đầu...lấy hộp cơm trưa mà tôi nhờ y tá mua cho mình...nhưng trước khi tay tôi chạm đến hộp cơm, nó lướt qua khung hình mà tôi chụp với Yo khi em ấy dự thi nam khôi trường.Tôi chậm rãi nhắm mắt...cố gắng không nghĩ về gì khác ngoài tập trung vào những bệnh nhân buổi chiều để chẩn đoán bệnh cho họ một cách chuẩn xác......Ở chung cư.10:30 tối. Thường thì Yo luôn luôn ngồi trên sofa và xem tivi đợi tôi về, có vài ngày tôi nhìn thấy em ấy đợi tôi tới ngủ quên và vẫn để tivi mở. Nhưng hôm nay căn phòng yên ắng và tối hù, t��i bắt đầu sợ. Tôi mở đèn lên và đi tìm em ấy.Em ấy cũng không ở trong phòng tắm, nói một cách đơn giản, Yo không về nhà. Tôi lại lên cơn đau đầu, nhìn vào chiếc bàn nơi mà em ấy luôn luôn để ví và chìa khóa xe trên đó, em ấy thật sự không trở về nhà.Tôi bắt đầu nghĩ rằng em ấy đã bỏ tôi đi. Tôi vội vã mở tủ đồ, quần áo của em ấy còn ở đây. Tôi thở hắt ra, nhanh chóng gọi cho Ming.Nhìn như cậu ta đang ở với Yo, cậu ta tắt điện thoại...Tôi quay sang gọi Kit."A lô." Giọng cậu ta ngái ngủ. "Có chuyện gì vậy? Muốn đi chơi hả? Tao không muốn đi đâu.""Không phải, Ming đâu rồi?""...Đang ngủ cạnh tao nè.""Gọi nó dậy, tao muốn nói chuyện với nó.""Có chuyện gì hả?""Gọi nó dậy."Một lát sau Ming trả lời điện thoại. "Vâng, anh Pa.""Yo đâu rồi?""Giờ anh có thời gian để ý đến nó hả?"Tôi thở dài một cách kiên nhẫn. "Mày nghĩ là giờ tụi mình lớn hết rồi thì tao sẽ không dám đấm mày hả, Mingkwan?""Em đùa thôi. Yo thấy đau lòng đó. Nhưng em thật sự không biết giờ nó đang ở đâu? Em với nó tách nhau ra ở bệnh viện.""Thật sao? Em ấy không về nhà. Em ấy đã đi đâu chứ?" Tôi sắp khùng rồi, tim tôi đang lo lắng cho em ấy. Đã trễ rồi. Em ấy đã đi đâu?"Anh đã gọi ba của nó chưa?""...""Chết tiệt...đợi một chút, em sẽ giúp anh!"Giờ thành ra Ming phải giúp tôi kiếm bạn của nó. Tôi cúp máy, ngồi trên giường, tôi vẫn mang sơ mi và quần tây đen.Điện thoại reng.... Tôi biết ba của Yo đang ngủ nhưng tôi phải làm phiền ông ấy."Con rể à. Chuyện gì xảy ra vậy? Yo lại gây chuyện nữa hả?""Ba à, con xin lỗi. Thật ra là vì con mà Yo mới...""Có chuyện gì?" Giọng của ông ấy thay đổi. "Yo không có đó ạ?""Nó không có trong phòng với con sao?""Con vừa đi làm về và con không thấy em ấy đâu hết. Con gọi Ming, nó nói Yo không ở với nó.""Chết thật.... Đợi một chút, để ba gọi bạn cảnh sát của ba giúp tìm nó.""Er. Sẽ có vấn đề lớn sao ạ?" Tôi lo lắng."Không có gì to tát cả. Cảnh sát có thể tìm thấy nó nhanh hơn chúng ta."Tôi cúp máy, xoa đi xoa lại thái dương của mình. Tôi gọi Yo nhưng em ấy đã tắt điện thoại. Tôi cố gọi em ấy lần nữa, nhưng em ấy vẫn không mở máy lên. Tôi sợ điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra với em ấy hơn là sợ những gì giờ Yo đang nghĩ về tôi.Em ấy đang đi đâu?.... Tôi bắt đầu vò đầu bứt tóc không biết lúc này em ấy đang ở nơi nào.Một lúc sau, điện thoại lại đổ chuông. Ba của Yo gọi lại...và tôi vui mừng khi nghe tin tức từ ông ấy."Kiếm được từ tấm bằng lái của nó, giờ nó đang ở trường trung học.""...""Đi làm lành với nó đi, nếu có chuyện gì xảy ra với con của ba, dù đêm hay ngày đi nữa thì con cũng sẽ không được thấy nó nữa đâu.""Con biết rồi ạ."............Ở trường.Chết tiệt, đáng sợ quá, tôi đậu xe mình cạnh xe của Yo và đi kiếm em ấy. Có vài ánh đèn ở trường nhưng mà không phải ở tất cả mọi nơi. Bảo vệ đến nhìn tôi hai, ba lần và hỏi tại sao tôi đến đây. Khi ông ấy rọi đèn pin vào tôi, ông ấy vui vì tôi trở lại thăm trường mặc dù giờ quá trễ rồi. (Tôi thường leo qua tường tr��ờng khi tôi học trung học nên ông ấy vẫn nhớ tôi)Ông ấy bảo tôi cách đây không lâu cũng có một cựu học sinh cũng đến thăm trường. Em ấy thay đổi rất nhiều, đẹp trai hơn, cao hơn. Tôi cười và nói với bảo vệ rằng tôi đến để đón em ấy, sẽ không tốn nhiều thời gian đâu.Tôi nhìn thấy lưng em ấy. Em ấy ngồi trên khán đài cạnh sân bóng. Tôi không biết điều gì thúc đẩy em ấy đến thăm trường lúc giữa đêm thế này nữa."Anh Pa." Yo hoảng sợ khi thấy tôi đứng trước khán đài mà em ấy đang ngồi."Xin chào! Kẻ gây rắc rối!"Yo định bỏ đi nên tôi lên tiếng chặn em ấy lại. "Có giống trong quá khứ không?""Gì hả?""Yo đã ngồi đó và nhìn trộm anh, còn anh thì chơi bóng bên này." Tôi cười khi nói chuyện, Yo giữ im lặng một lúc, em ấy có vẻ choáng vì tôi vẫn còn nhớ. "Chỗ đó là chỗ yêu thích của em, đúng không? Anh luôn luôn thấy em ngồi đó.""Huh." Em ấy không nhịn được nở một nụ cười."Tụi mình về nhà đi, giờ trễ lắm rồi.""Em muốn ngồi ở đây, anh nên về đi.""Em khùng hả? Anh đến để đón em vì vậy em nên về nhà với anh.""Giờ anh tốt nhất là về đi, nghỉ ngơi, mai anh lại còn làm việc nữa.""Em đang lo lắng cho anh hay em đang châm chọc anh vậy?""Er..." Em ấy mím môi mình lại trước khi lên tiếng lần nữa. "Có thể là cả hai."Tôi thở dài...săn tay áo của mình lên."Vẫn nhìn trộm anh cho tới khi có được anh nhưng sao giờ em còn suy nghĩ như vậy?""Anh Pa, làm sao em không nghĩ như vậy được?" Yo bắt đầu lớn tiếng. "Anh không để ý gì tới em, không có một chút nào hết.""Thật ra anh có.""Không, không đúng.""Anh thật sự có." Được rồi. Nếu tôi không thẳng thắn với em ấy, chúng tôi có thể không có cơ hội nào để làm hòa với nhau đâu."Anh đã thử em.""Cái gì?" Wayo sốc."Anh chỉ thử em thôi. Sự thật là, anh lạnh lùng với em là giả vờ nhưng anh không có thời gian dành cho em là sự thật.""...""Anh không biết em có chịu nổi anh hay không nên anh thử lòng em. Nếu em không thể chịu được..." Tôi giữ im lặng một chút trước khi nói ra những từ đó. "Vẫn không phải là quá trễ để bắt đầu cuộc sống mới của em và rời khỏi anh đâu..." Nếu em ấy ở với tôi, em ấy có thể sẽ không hạnh phúc. Trong tương lai có thể tôi sẽ bận hơn bây giờ nhiều.Đột nhiên, chiếc giày Nike rơi xuống. Giống như là nó rơi từ trên cao vậy. Tôi gần như bị ném trúng, nó gần như đáp xuống gương mặt đẹp trai của tôi. (Editor: Haha! Ăn giày nha con!)"Anh mất trí hả?""Huh?""Em hỏi, anh bị mất trí phải không?"Nè...em ấy sắp ném chiếc giày còn lại vào tôi rồi. Không, không phải em ấy sắp, mà em ấy thật sự đã chọi chiếc giày vào tôi! (Editor: Má! Đanh đá vãi đái =) )"Bình tĩnh đi." Tôi nhanh chóng tìm nơi trốn và nói với em ấy."Anh Pa, em đã đau lòng vì anh hỏi em rằng em có chịu được anh với công việc của anh không. Em hỏi anh... Anh mất trí đúng không?" Em ấy bắt đầu không ngừng hét lên. "Anh khùng rồi phải không? Tụi mình đã hẹn hò nhiều năm, anh nghĩ là em không biết gì về anh sao? Bận, không có nhiều thời gian riêng tư, em biết tất cả, sao anh lại nghĩ em kh��ng thể quen với những việc đó hả?""Uh...""Đừng có nói gì hết." Yo cởi áo khoác của em ấy ra và lại ném về phía tôi. Giờ thì trúng tôi rồi. "Em đã đau lòng vì anh không chịu nói chuyện với em. Tại sao lại lạnh nhạt, không bận tâm đến em hả? Tại sao? Làm vậy không tốn thời gian à?"Ouch...giống như tôi mới bị đâm giữa tim vậy."Em có thể chịu được nếu anh không có thời gian nhưng em không thể chịu nỗi việc anh không nói chuyện với em, anh hiểu không hả?""Hiểu rồi." Tôi cạn lời, chỉ có trả lời em ấy nhỏ nhẹ. Dường như Yo rất tức giận, em ấy bước xuống khán đài. Bỗng một số chuyện không mong đợi xảy ra. Có thể đám thanh niên đã đến tụ tập ở mấy hàng ghế trên khán đài, Yo dẫm phải mảnh thủy tinh của mấy chai nước và chân em ấy đang chảy máu. (Editor: Đệt! Số nhọ vl =) bị ăn bơ rồi giờ ăn miểng chai =) )"Argh!""Nè!" Tôi vội vã tới giúp em ấy đứng dậy và kiểm tra vết thương, không sâu lắm nhưng chân em ấy đầy máu. "Anh sẽ đưa em đi băng vết thương.""Xui quá đi."Tôi đưa giày cho em ấy và cõng em ấy trên lưng... "Em có đau không? Kiên nhẫn một chút!""Đau quá à." Yo than phiền. Em ấy kêu lên "Ouch!" mỗi lần thấy chân mình đau."Anh nhớ khi tụi mình còn học trung học." Tôi nói chuyện với em ấy trên đường đi. "Em bị thương và Ming đã cõng em."Tôi luôn luôn nhớ. Lúc đó Ming đang cõng Yo đi ngang qua tôi trong khi tôi đang chơi bóng. Tôi đi theo sau lưng họ vì tôi muốn biết có chuyện gì xảy ra với em ấy."Là lần mà đầu gối em bị trầy đó hả?" (Editor: Trầy đầu gối mà phải cõng! Bánh bèo vô dụng =)) )"Ừ, là nó đó.""Rồi sau đó thì sao?""Lần đó anh đã muốn tự mình cõng em.""Vậy, sao anh không tự xuất hiện?" Yo núp mặt sau vai tôi."Còn em, sao lần đó em không nói với anh là em thích anh?""Em muốn nói nhưng mà em sợ anh thích con gái""Em chỉ đang tưởng tượng thôi.""Anh không biết ai làm em nghĩ như vậy à?""Được rồi, đừng có la lên nhiều quá, sẽ ảnh hưởng tới chỗ bị thương đó." Tôi cười một chút, tụi tôi gần đến xe rồi. "Yo...anh xin lỗi.""...""Xin lỗi vì đã lạnh nhạt với em. Em biết không, anh đã ép buộc mình làm vậy. Anh chỉ muốn em kiên nhẫn hơn. Công việc của anh sẽ mãi mãi giống như vậy.... Anh muốn em ở bên cạnh anh và anh mong em có thể thích ứng với điều đó. Có thể là anh đã quá tàn nhẫn. Anh thật sự xin lỗi."Yo vẫn giấu mặt mình sau vai tôi, em ấy im lặng một lúc trước khi lên tiếng. "Anh nên tin tưởng em."Tôi khựng lại một chút.... Phải, lần này là lỗi của tôi."Anh không có thời gian dành cho em. Em có ổn không?""Khi anh đọc sách giáo khoa để lấy chứng chỉ của anh, anh đã không đến gặp em gần hai tuần, em vẫn chịu đựng được.""...""Anh Pa, em không sợ anh không có thời gian cho em nhưng em lo sợ trái tim anh. Trái tim anh vẫn thuộc về em phải không?""Ừ, vẫn là của em.""Người phụ nữ đó?""Anh đã nói với em rồi. Cô ta đến tán tỉnh anh. Mặc dù anh đã dặn y tá giữ cô ta ở ngoài nhưng cô ta vẫn đến.""Không phải vì anh muốn có một gia đình hoàn hảo như những người khác sao?""Không, chuyện đó không liên quan chút nào." Tôi nhẹ nhàng để em ấy ngồi vào xe. "Chỉ có em là gia đình của anh, anh không cần gì khác nữa." Tôi giúp em ấy thắt dây an toàn. Em ấy chạm vào cổ áo tôi."Từ bây giờ.... Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa, việc anh không nói chuyện với em, được không?""Được rồi, anh hiểu mà.""Anh phải là chính mình như trước đây.""Hiểu rồi.""Tốt lắm." Đột nhiên em ấy tựa vào để hôn lên má tôi. Tôi cảm giác hơi run vì chúng tôi hiếm khi nào ngọt ngào với nhau, nên sau khi em ấy hôn má tôi, tôi cũng hôn em ấy lại cho công bằng.Kể từ nay, dù chuyện gì có xảy ra.... Tụi tôi sẽ cùng nhau vượt qua.Một lúc sau, Yo mỉm cười.... Em ấy không còn đau lòng nữa.... Và tôi, tôi cũng không thử lòng em ấy nữa vì tôi bi���t em ấy sẽ như thế nào...................Chap này theo lời kể của Wayo.....Một tuần sau."Yo, anh phải đi đây, cho anh hôn cái nào." Anh Pa vác túi của mình lên vai và đến bên tôi vì tôi đang băng bó chân. Sau đó, anh ấy hôn tôi. "Ngoan nha, đừng có dùng chân nhiều quá. Nếu em đói thì gọi Ming hoặc tự gọi đồ ăn ấy.""Vâng thưa sếp." Tôi trả lời và chạm vào tay anh ấy một chút trước khi anh ấy đi. Tôi chỉ cần vậy thôi, tôi không cần anh ấy phải ở với tôi cả ngày.Ba của tôi để tôi nghỉ ngơi tới khi vết thương của tôi lành hẳn, nên tôi có thể ở trong phòng suốt ngày, không cần phải ra ngoài như tuần vừa rồi.Cuộc sống của tụi tôi từ giờ sẽ đơn giản, không có gì quá xô bồ, anh Pa đi làm, tôi cũng đi làm. Khiến cuộc sống mỗi ngày của tụi tôi đầy hạnh phúc và cố gắng biến nó thành điều tuyệt nhất.Sự nổi tiếng của anh Pa và tôi đã ít hơn trong quá khứ. Trang Cute Boy có rất nhiều tân binh và mọi người sẽ la hét lên vì họ. Tôi cười, tôi đã trải qua khoảng thời gian đó và nó thật sự là một kí ức đẹp, thời điểm mà anh Pa rất nổi tiếng và khoảng thời gian của những tin đồn về tôi. Khi tôi nghĩ lại thì chúng chính là những sắc màu của cuộc sống. (Editor: Kể lại mà thấy buồn, ai cũng có thời huy hoàng mà Wayo, tuy thế nhưng cưng vẫn luôn huy hoàng trong Phana!)Tôi kéo lên xem những bài đăng trên các trang Facebook của mọi người. Nhìn như có một chủ đề nóng ở trang Pantip mà bạn của tôi thích và chia sẻ rộng rãi."Bạn đã từng yêu ai rất nhiều chưa?.... Tôi yêu người yêu tôi rất nhiều.... Và đây là những kí ức giữa tôi và em ấy với nhau."Mọi người đều nói như nhau rằng họ ghen tỵ với người đó. Tôi lướt mắt nhìn. Giờ thì có quá nhiều chủ đề ở trang Pantip nhưng tôi không hứng thú để theo dõi nên tôi bỏ qua.Vài phút sau, Ming tán gẫu với tôi trên Facebook..."Chết tiệt, mày có thấy không?"Nó gửi cho tôi cái địa chỉ của chủ đề nổi tiếng đó..."Mày cũng giống mấy người khác hả?""Cứ xem đi, chết tiệt, nó cảm động tới nỗi tao sắp khóc nè."Cái gì trời!!!.... Cần tôi xem cái chủ đề nóng hổi này hả?.... Tôi lấy vài thứ để ăn từ tủ

lạnh, đặt nó cạnh máy tính để tôi có thể đọc một cách thoải mái. (Cuộc sống của người thất nghiệp.)"Xin chào! Tôi là một người nào đó, giờ tôi là bác sĩ ở một bệnh viện. Tôi muốn viết xuống cảm xúc của mình tới người nào đó. Tôi đã mua một chiếc máy ảnh khi tôi và em ấy yêu nhau, nên có vài bức ảnh tôi lấy từ những người khác, và tôi phải xin phép chủ nhân của từng bức ảnh để sử dụng trong bài đăng của mình.Chuyện của tôi là một câu chuyện đơn giản, tôi là một cậu học sinh trung học, tôi đã yêu em ấy rất lâu. Em ấy cũng là một học sinh trung học, hơi kì lạ, đeo mắt kiếng và nhìn ốm yếu, nhưng tôi vẫn thích em ấy, tôi nhìn trộm em ấy mỗi ngày, lần đó tôi đã nghĩ em ấy không biết.*Hình Wayo ở trường cấp hai*

.... Lúc ấy tôi cảm thấy như muốn giết chính mình. Em ấy cũng thích tôi, em ấy muốn tặng quà cho tôi nhưng đã nghe một vài thứ làm em ấy đau lòng, nên em ấy biến mất khỏi cuộc sống của tôi.*Hình tấm thiệp của Yo*

Đó là khoảng thời gian chán nản khi biết tụi tôi thích nhau rất lâu nhưng tôi đã không tạo dựng một mối quan hệ nào với em ấy, lúc nào tôi cũng muốn tự đánh mình. Nhưng câu chuyện của tôi vẫn chưa kết thúc đâu.Khi tôi là tân sinh viên (năm nhất) ở trường đại học, tôi quyết định trở thành "nam khôi" của khoa để cạnh tranh với những người khác dù tôi không muốn. Nhưng tôi phải làm vậy vì đám bạn tôi bảo có thể em ấy sẽ nhìn thấy tôi ở đâu đó. Tôi phải thật đẹp trai để em ấy không thay lòng. Tôi thật ngốc khi tin lời lũ bạn, và sau đó cuộc sống của tôi đã thay đổi mãi mãi.*Hình Phana trong cuộc thi nam khôi của trường đại h��c*

*Hình Phana quay trở lại trường cũ*

Khi tôi nhìn vào gương, tôi nghĩ mình đẹp trai. Nhưng khi tôi yêu, tôi nghĩ mình vẫn chưa đẹp trai đủ. Nên tôi chăm sóc bản thân mình từ khi tôi tốt nghiệp trung học, khi mà em ấy bỏ tôi đi.*Hình Phana tập gym* *Hình Phana đi làm đẹp*

Có thể vì tôi chăm sóc đặc biệt tốt cho bản thân nên tôi đã giành được danh hiệu "Nam khôi của trường". Sau đó tôi luôn luôn sử dụng Facebook để kiểm tra cập nhật trạng thái của em ấy nhưng em ấy hiếm khi nào cập nhật nó cho đến khi tôi nghĩ là em ấy đã không còn chơi nó nữa.Tôi bình tâm trong một năm, với bạn bè, tập trung vào việc học. Mặc dù ảm giác muốn tự đánh mình thường hiện ra đến nỗi tôi phải đi uống rượu, nhưng tôi vẫn tin rằng một ngày nào đó tôi sẽ gặp lại em ấy lần nữa. Và nếu ng��y đó đến, tôi sẽ không để em ấy đi dù cho em ấy có muốn tôi cút đi hay không.*Hình Phana trong quán nhậu vào năm nhất đại học*

Cuối cùng, ngày đó cũng tới. Chúa đã gửi đến một cậu nhóc đẹp trai ở cùng kí túc xá với tôi. Lúc đầu, tôi không thể nhớ ra em ấy vì em ấy thay đổi quá nhiều. Em ấy thay đổi nhiều hơn tôi tự mình làm điều đó. Em ấy khác đến nỗi tôi phải ngạc nhiên.*Hình Wayo mang đồ ngủ khi em ấy ở năm nhất*

May là em ấy tham gia cuộc thi "Nam khôi của trường". May là em ấy dám cãi nhau với tôi nên tôi mới dám nói chuyện với em ấy. Và may là em ấy vẫn còn yêu tôi.*Những tấm hình trong suốt cuộc thi "Nam khôi của trường"*

*Hình Wayo trên sân khấu*

*Hình Wayo ở cạnh bãi biễn*

Tôi đã ngỏ lời hẹn hò với em ấy trước khi đại học bắt đầu sau đó. Tụi tôi là cặp đôi mà rất nhiều người để ý tới. Không chỉ vì em ấy rất nổi tiếng mà còn vì em ấy cũng có được tôi nữa. Bọn tôi vẫn ở trong mối quan hệ đơn thuần như các cặp đôi khác. Tiếp đến sẽ có rất nhiều bức ảnh, chúng được chụp từ máy ảnh "Ya Ya" của tôi. Những bức ảnh này là biểu trưng cho khoảng thời gian dài chúng tôi bên nhau...giờ đã gần được tám năm rồi.*Hình bọn tôi đi đến Koh Lan*

*Hình bọn tôi đi Singapore*

*Hình bọn tôi đến Chiangmai*

*Hình Phana nhận áo choàng bác sĩ*(Editor: Méo có ảnh -_- )*Hình ngày lễ tốt nghiệp của Wayo*

*Hình ngày lễ tốt nghiệp của Phana*

*Tuyển tập những tấm hình, ở quán cafe, đi ăn, vân vân...)*

Mục đích tôi viết câu chuyện này không phải để khoác lác về người yêu tôi nhưng tôi muốn nói với mọi người r���ng tôi yêu em ấy rất nhiều, tôi yêu em ấy và tôi muốn dành cuộc sống và suốt quãng đời còn lại của mình với em ấy. Tôi muốn chia sẻ cả niềm vui lẫn nỗi buồn với em ấy. Tôi xin lỗi vì đã đăng quá nhiều hình. Có thể sẽ hơi hài khi bạn đọc câu chuyện này nhưng nó thật sự xuất phát từ trái tim tôi.Người yêu tôi chưa biết tôi đăng tải câu chuyện này nữa. Tôi không muốn bạn em ấy nói với em ấy là tôi đã đăng nó lên. Tôi muốn em ấy tự nhìn thấy. Tôi không biết phản ứng của em ấy sẽ ra sao khi đọc nó. Em ấy sẽ bẽn lẽn à? Hay em ấy sẽ giết tôi sau khi đọc câu chuyện của tụi tôi "Chuyện của hai nam khôi"?Yo nếu em đang đọc nó, em phải biết rằng anh yêu em rất nhiều, em là gia đình của anh, và từ giờ trở đi dù cho anh chỉ có mình em nhưng em vẫn mãi là gia đình của anh..Tụi mình có nên chính thức làm điều đó một cách trịnh trọng không?*Hình nhẫn cười hiệu "Cartier"*

Em sẽ lấy anh chứ?

Chap này theo lời kể của Wayo.Từ cái ngày mà tôi đùng đùng giận anh Pa vô cớ, anh ấy cứ dính theo tôi dường như 24/24. Đi đâu cũng 'em Yo', làm gì cũng 'em Yo'.Haizzz, lúc cần thì không thấy đâu, giờ thì cứ làm quá à!!!Sau ngày đi xem phim với Park, hắn thấy là lạ, cứ như là trúng vé số vậy. Mặt mày tươi hẳn cả lên. Lại còn cười hoài nữa chứ! Thực hết thuốc chữa.Tại Khoa Khoa học..Tôi gặp Park đang đi đến chỗ tôi ngồi nghỉ"Chào Yo! Cậu sao rồi?", mặt hắn vẫn hớn hở"Sao? Vẫn như mọi hôm. Có chuyện gì à?", tôi ngờ vực trả lời."À không! Chỉ là tôi muốn hỏi sao hôm qua cậu lại rủ tôi đi xem phim cùng thế? Bình thường có hay ngó ngàng đến tôi đâu?"

"Chỉ là buồn cộng chút rảnh rỗi nên sinh nông nổi thôi!", tôi chán ngắt trả lời."Ra vậy! Thế cuối tuần này cậu rảnh như vậy nữa nhá! Đi công tác từ thiện với tôi"Tôi ghét nhất lúc này, vẻ mặt hắn vẻ van nài."Không được! Tôi bận rồi!"Hắn vẫn không buông tha, "Đi đi! Dù gì cũng là hoạt động cộng đồng mà!""Tôi bận phải đi với anh Pa rồi!"Sắc mặt hắn thay đổi 180 độ, "À! Ra vậy! Vậy thôi tôi không phiền cậu nữa!"Park quay lưng đi, tôi thì vẫn cứ trưng nguyên bộ mặt như đưa đám ấy!"Yo! Em yêu!"Giọng nói đó! Cách xưng hô kì quặt đó không ai khác...là anh Pa.Nay anh ấy ăn mặc rất đẹp, nói thật không phải khen chứ người yêu tôi đẹp thật!"Anh Pa...sao anh lại ở đây?""Sao anh lại không được ở đây?""Thì..à, sao anh hét to thế?"Anh ấy mỉm cười "Người của anh, anh gọi, anh có hét tên ai đâu mà họ có ý kiến!"

"Nhưng em...""Ngại hả...?"Tôi chả biết nói sao cả, thật là xấu hổ, tôi gật nhẹ đầu."Yo của anh thật dễ thương, em làm gì cũng dễ thương hết..."Anh ấy véo má tôi, tay thì xoa đầu tôi như chú cún con vậy."Tối nay anh ngủ ở lại phòng em được không?""Hả? Tối nay??? Sao không ở phòng anh?" tôi trố mắt lên"Thì tại anh...nhớ em quá! Cả tuần nay không phải em cũng nói anh ít quan tâm em sao?""Đó là do em chưa biết chuyện...""Thôi mà Yo, không phải em đã đồng ý cho anh chăm sóc em với danh nghĩa bạn trai sao?" Chết! Anh ấy nói ngay vụ đêm đó. Tôi không thể phủ định được."Thôi, được rồi, nhưng cho anh ngủ dưới sàn, cho chừa cái tội lần trước!"Anh ấy cười, nhưng nụ cười này không bình thường, tôi có cảm giác bất an "Uh, thôi cũng được, tùy ý em!"Anh ấy lái xe đưa tôi đến kí túc xá, giờ cũng đã muộn lắm rồi, chỉ còn vài ánh đèn nhẹ chiếu sáng, khung cảnh đêm nay thật đẹp, không ồn ào như hằng ngày. Anh ấy cùng tôi đi lên lầu, thật mệt, chả hiểu sao lúc đó tôi lại thuê tận tít trên đây, đi mà muốn tắt thở.Tôi mở cửa phòng, vừa mở ra thì anh ấy xà ngay lên giường vẻ mệt mỏi.Tôi lên tiếng "Này! Đi tắm rửa rồi hãy ngủ!""Ờ, cho anh nằm chút nữa, em tắm trước đi!"Tôi đành đi tắm trước, người đàn ông kia thật lười biếng..Cuối cùng cũng xong, anh Pa cũng đã vào phòng tắm, tôi lấy cái khăn lâu nhẹ đầu thì ôi mẹ ơi, thứ gì thế này??? Một cái bao cao su Gucci, bên cạnh là chai gel bôi trơn. Tôi hốt hoảng! Anh Pa cũng tàn trữ mấy thứ này bên người hả??? Hay tôi đã quá tin vào thiên thần trong sáng của tôi??? Đầu tôi bỗng nảy ra ý tưởng, tôi giả vờ ngủ, tôi nghĩ anh ấy sẽ không phá giấc ngủ của tôi vì anh ấy luôn muốn tôi được nghỉ ngơi.Xoạch..Tiếng mở của phòng tắm! Đèn ngủ cũng đã bật, ánh sáng mờ mờ này thật xấu xa mà. Tôi hé mắt, trước mắt tôi là bóng người cao to, trên mình chỉ quấn mỗi cái khăn trắng...thật là khiêu gợi và hấp dẫn mà. Khoan đã, tôi đang bị cái quái gì thế này, hãy trong sáng lên Yo!!!Tim tôi như sắp bay ra khỏi lồng ngực, nó cứ đập loạn lên, ôi không xong rồi. Cứ như bị bệnh về thần kinh vậy."Yo??? Em ngủ rồi hả? Yo.."

Tôi giả vờ im lặng."Sao nay nhóc của anh ngủ sớm thế?" anh ấy thở dài."Hắt..xì!" sao lại hắt xì lúc này chứ."Chưa ngủ? Nay dám giả ngủ với anh à!!" Anh ấy thọt lét tôi."Anh Pa...haha...dừng lại..haha...""Dám đùa với anh à, dám đùa này..."Tôi cười như điên vậy, "Anh Pa...hahaha...đừng chọc nữa...em xin anh đó...haha..."Anh ấy dừng lại "Sao lại giả ngủ?""Thì em muốn ngủ mà.""Anh không tin, có gì dấu anh phải không?""Đâu có! Đâu có gì đâu..."Tôi thật tệ khi nói dối mà, đóng chả đạt gì cả."Nói anh nghe, chiều nói gì với Park?"Anh ấy biết rồi ư? Sao lại biết được chứ??? Rõ ràng là vậy mà."Anh biết hả? Thì cậu ấy chỉ rủ em đi quyên góp từ thiện.""Quyên góp từ thiện? Thật không? Hay em nói gì với nó?""Thật mà..."Anh ấy đè tôi xuống, tay ghì chặt xuống giư��ng, mặt đưa lại gần."Thế sao lại giấu anh?""Em chỉ không muốn anh suy nghĩ nhiều mà thôi."Lần này anh ấy lật tôi lại, cứ như đang rán cá vậy, mặt tôi úp xuống nệm.Anh ấy phà hơi lên cổ tôi, miệng thì ngoặm lấy tai tôi. Anh ấy đang..."Anh Pa...ah...anh làm gì vậy?""Anh chỉ đang đánh dấu chủ quyền sở hữu của anh thôi!" anh ấy ngừng rồi nói. Tay anh ấy di chuyển xuống dưới, khóa quần tôi cũng đã được mở từ đời nào. Phải, chính anh ấy đã mở nó! Cứ như kỹ năng sống vậy, anh ấy tiếp tục lột áo quần tôi ra đến khi chỉ còn lại chiếc quần lót trắng. Tôi vô cùng hoảng loạn, trước giờ tôi luôn là người rất ngại mấy việc này. Giờ thì việc này lại xảy ra với người mà tôi yêu nữa mới ác cơ chứ!"Anh Pa...làm ơn...đừng mà...ư...ah...ahhhh..."Tôi không thể kiềm chế được cảm giác lúc này!Không dừng lại ở đó, anh ấy di chuyển dần xuống "dưới" tôi. Anh ấy...anh ấy đang làm chuyện đó!!! Đầu tôi thì kinh hãi, còn miệng thì không ngừng rên la...Miệng anh ấy thật ấm...anh ấy đang chăm sóc "cậu nhỏ" của tôi. Nó đã phất cờ từ lúc nào không hay. Lưỡi anh ấy cứ đánh động ngay đầu khấc...chúa ơi, tôi chết mất!!! Cái cảm giác này..."Anh Pa...uhm...ah..."Chắc tôi điên lên mất, trong đầu tôi quay cuồng chỉ còn vỏn vẹn cái tên anh ấy. Người tôi nóng lên, mắt thì lờ đờ như thằng nghiện vậy!"Yo! Bắt đầu nhé!" Anh ấy nói với giọng nói đầy ma mị.Trời ơi! Tôi gật đầu, quỷ hay ma nhập tôi vậy? Hay là do anh ấy đã điều khiển được tôi?Vừa gật đầu xong, tôi trợn mắt!!! Một cảm giác như chết đi sống lại, đau buốt cửa sau. Tôi quay lại thì thấy anh ấy đang hì hục nhét "cậu nhỏ" vào, nó thực sự rất to, điều ấy làm anh ấy khó khăn cho việc đưa nó vào. Cuối cùng cũng vào, thật là biết cố gắng mà..."Yo! Nếu đau nói anh một tiếng, anh sẽ chậm, còn không chịu được thì anh sẽ dừng...rồi từ từ..."Nghe nửa câu còn tưởng anh ấy sẽ dừng luôn nếu tôi không chịu được, ai dè...dừng rồi từ từ!!! Thật là biết an ủi mà. Nhưng tôi thực sự không muốn anh ấy tụt hứng. Tôi gật đầu cho qua...Anh ấy từ từ di chuyển, mắt tôi như sắp phát khóc vậy!!! Đau quá, cứ như đạn bắn vào người, thực ra tôi cũng chưa biết cảm giác bị bắn là như thế nào, tôi nói đại đó!"Yo! Anh biết em sẽ thích mà! Em là của anh, chỉ mình anh thôi!"Tốc độ anh ấy nhanh dần, cảm giác đau như trước cũng không còn, thay vào đó là cảm giác khoái cảm. Tôi tự nhắc nhở mình giữ hình tượng trước mặt anh ấy, thế nhưng cơ thể tôi lại không nghe lời, nó đòi hỏi nhiều hơn thế. Tôi hoa cả mắt, anh ấy chồm ra phía trước hôn tôi, đầu lưỡi tiến vào càng sâu, cơ thế tôi càng di chuyển theo anh ấy!Đêm đã phủ khắp căn phòng, chỉ còn lại tiếng va chạm da thịt của tôi và anh Pa. Anh Pa dường như đã đạt đến đỉnh điểm, "cậu nhỏ" anh ấy trong tôi co giật."Yooooo! Anh yêu emmmm..." Anh Pa thở dốc rồi hét to.Tôi cảm nhận được một dòng khí nóng ấm đang tràn vào. Anh ấy và tôi gục xuống giường. Cả hai toát mồ hôi như tắm, tính ra cũng đã 1 tiếng đồng hồ rồi!Đợi đã..sao "nó" lại vào trong nhỉ? Không phải có bao cao su sao? Tôi vẫn còn mơ hồ."Nãy anh không mang bao hả?" tôi lấy hơi để hỏi như người sắp chết."Uh! Sao? Thích cảm giác đó hả? Lần sau cũng không bao nha?""Thích cái đầu anh!"Tôi đùng đùng đứng dậy đi ngay vào phòng tắm.Anh ấy hỏi "Em đi đâu vậy?"Tôi cáu gắt trả lời: "Đi tắm và 'RỬA' chứ đi đâu! Muốn đau bụng chết hả?"Anh ấy cười to, "Sợ có thai hả Yo yêu dấu của anh?"Tôi chả còn gì để tả độ dày mặt của anh ấy mà...

Chương tiếp theo