webnovel

27+28+29

Chap này theo lời kể của Kit.Cuối cùng thì thằng Ming nó cũng được trở thành Nam khôi như lời nó đã nói trước đó.Lúc họ tuyên bố kết quả, tôi cũng không ngạc nhiên bao nhiêu cả. Đúng là em Wayo nhận được nhiều giải thiệt, nhưng người thích hợp trở thành mặt mũi của trường như thằng Pa chính là thằng Ming. Khán giả ở xung quanh rất hài lòng với quyết định đó. Thằng Ming không được giải làn da đẹp và điểm hữu nghị chắc là do điểm bị âm bởi vì hay đi ghẹo gan thiên hạ. Cho nên để nó làm Nam khôi trường như vậy là thích hợp rồi.Rồi tại sao tôi lại ngồi suy nghĩ lý do nó được làm Nam khôi vậy?... Đó đâu phải là cơ sự gì của tôi (cao giọng). Và khi nó vừa đạt được danh hiệu (tư thế thể hiện niềm vui cứ như được cúp Pichichi), tôi biết rằng tôi nhất định sẽ đư���c đi ăn với nó lần nữa chắc luôn.Đi hôm nào cũng được nhưng ngoại trừ ngày mà nó vừa mới được nhận băng đeo vai Nam khôi trường như hôm nay.Nhưng liệu nó có nghe tôi không đây... Đó mới là vấn đề.Tao không muốn nổi bật đâu... Từng có kinh nghiệm rồi. Ngồi ăn hủ tiếu bên đường với thằng Pa chết tiệt, lúc đó vừa mới nhận được danh hiệu. Thằng quỷ... cứ tưởng là siêu sao tới làm quán hủ tiếu người ta sập tiệm. Ai đời mà người ta tới xin chụp hình quá trời...Không muốn lịch sử tái diễn như hôm đó. Bởi vì vậy... đi hôm nào cũng được ngoại trừ hôm nay...Sau khi giúp thằng Pa khiêng hoa hồng của em Yo (Mẹ nó, bao nhiêu bông vậy trời?) để vào cốp xe nó. Tôi nhanh chóng kêu thằng Beam lái xe chở tôi về nhanh nhất có thể (tránh thằng Ming). Nhưng thằng Beam chết tiệt (Kẻ chưa bao giờ hiểu chuyện gì hết) lại đang vui vẻ với việc tám chuyện với gái sau sân khấu. Thiệt chứ... đáng lẽ tôi nên tự mang xe tới."Beam... đi thôi.". Tôi nói câu này lần thứ 1 triệu. Nhìn xung quanh một cách đề phòng, sợ thằng chủ nhân danh hiệu cao nhất năm nay sẽ lảng vảng quanh đây. Và có thể là nó còn đang bận chụp hình với công chúng lâu lắm. Bởi vì vậy, thời điểm này là thích hợp nhất rồi."Một chút.". Nó vỗ vai tôi rồi ra vẻ định đi tán gái tiếp."Thằng chết tiệt.""Mày gấp gáp đi đâu vậy? Đâu có đi ăn với thằng Pa đâu.""Mày không đói hả?""Thì... đói, nhưng mà đợi chút."Đồ con trâu... Ngày mà ghét nó thật sự chính là ngày hôm nay đây."Mày gấp gáp một cách bất thường vậy. Đang trốn ai hả?"..Ghét gấp đôi bởi vì nó biết tỏng..."Không có trốn, tao... đói.""Trốn thằng Ming hay sao?""Mày quay lại tán gái tiếp đi."."Mấy anh đang nói chuyện gì vậy ạ?". Thấy chưa... Bởi vì thằng Beam chết tiệt không chịu đưa tôi ra khỏi đây cho rồi, nên thằng Nam khôi trường năm nay mới đứng hiên ngang bên cạnh tôi đây này. Khi tôi vừa ngẩng mặt lên nhìn nó không bao nhiêu thì nó đã nhoẻn miệng cười khoe hàm răng trắng của nó với tôi ngay lập tức. "Em giỏi không?..."Ờ, mày giỏi... Mày đấm Muay tới nỗi tao không dám ghẹo gan mày luôn, thằng quần."Ờ, Ming. Chúc mừng nhé.". Beam nói "Học sinh trường mình giành lấy danh hiệu Nam khôi trường đại học 2 năm liên tiếp rồi. Năm sau nếu có đứa đẹp trai vào nữa thì không phải tao sẽ được trở thành người lăng xê luôn sao.""Cũng hay đó anh.". Thằng Ming đồng ý. Trong tay nó ôm hoa, ôm giải thưởng, ôm đồ này nọ đầy ra đó."Cần tao giúp không?". Tôi xung phong tình nguyện giúp... Có gì đâu, tôi cũng không phải người vô tình tới cỡ đó."Em xách nổi.". Thằng Ming lách người né. "...Đói rồi. Đi, đi ăn theo như mình đã hứa đi."Thấy chưa, thấy chưa hả?... Tôi nói rồi rằng nó nhất định chọn ngày hôm nay. Ngày mà nó siêu đẹp trai và là ngày mà nó sẽ được khai sinh trước thiên hạ rằng là người nổi tiếng nhất của sinh viên năm nhất năm nay."Không đi hôm nay không được hả?""Tại sao vậy?". Nó la lối giọng kiểu con nít."Thì tại...""Ờ, Ming! Mày đem bạn tao đi đi. Cản trở công việc tán gái của tao muốn chết.". Thằng Beam chết tiệt đẩy tôi cho thằng Ming. Ơ, thằng khốn n��n này, nếu có cái mâm chắc mày đặt tao lên đó rồi hiến dâng cho thằng Ming luôn rồi, đúng không? Thằng bạn xấu xa..."Sẵn lòng ạ.". Thằng này cũng hùa theo nó nữa.Tôi không biết nên nói thế nào. Nếu như thằng Beam không chở tôi về thì chắc là chỉ có thằng Ming chở tôi được thôi. Nhưng mà trước đó... chắc là tôi phải đi ăn với nó trước đã nhỉ."Mày chọn được quán chưa?..."Khi mà không làm gì được, thì chắc là phải để tới đâu thì tới vậy."Chưa". Ming cười. "Đang đợi chiều ý anh.""Để tao chọn?""Ừm, 3, 4 quán luôn cũng được. Em không cần phải giữ thân hình nữa."Ừm... Lúc ở trên sân khấu nó khoe sáu múi nữa. Bóng và pê đê la hét tới chết hết luôn rồi.Nhưng mà... tôi lại nhớ hủ tiếu quán đó một cách lạ lùng.******************************************************"Đúng nóng luôn.". Nó đem đồ cất ở cốp xe của nó xong, đi vào trong xe cùng với kéo áo sinh viên ra ngoài quần, cởi bớt một nút áo và tháo băng đeo vai ra khỏi người nó.Rồi tôi nhìn mọi hành động của nó chi vậy trời?

"Muốn có được hả anh?". Ming hỏi nữa đùa nữa thật lúc nó xử lý cái băng đeo vai xong."Muốn có làm cái khỉ gì.""Hey, thử đeo đi.""Thằng chết tiệt, mày khỏi đi.". Ming kéo tôi lại định đeo băng đeo vai cho tôi."Thử đi, thử đi. Nhé! Nhé! Nhé!"Mẹ nó... Mỗi lần gặp nó nói như vậy tôi đều chịu chiều nó hết. Hay là bởi vì tôi lười nói chuyện dông dài với nó vậy?Không lâu sau, băng đeo vai mà mấy đứa nhóc trên sân khấu giành nhau muốn chết đã ở trên người tôi."Gớm quá... Lấy ra.""Hey, anh... hợp ghê.". Ming giơ ngón cái like liên tục."Hợp cái khỉ gì? Tao muốn lấy ra."Ming mỉm cười và giúp tôi lấy ra... "Hợp làm người yêu Nam khôi chứ gì."Tao không còn gì để nói hết. "Mày lái xe đi được chưa vậy?"

"Vâng, vâng.". Thằng Ming dù cho nó mệt nhưng vẫn còn đủ sức ghẹo gan tôi tiếp...Người yêu Nam khôi điên khùng gì chứ... Mày nghĩ là mày sẽ cưa đổ được tao hay sao...Mẹ nó... không biết nên làm vẻ mặt sao luôn..."Lúc ở trên sân khấu đó anh... thấy em tự tin như vậy nhưng em sợ muốn chết. Em tự gây áp lực bản thân tới cỡ nào, anh biết không?"Làm sao mà biết được chứ..."Nếu như không được làm Nam khôi thì chắc là không được lái xe cho anh như bây giờ.". Và nó cắn KitKat mà nó moi ra từ ghế sau h���i nào không biết trong khi đang lái xe."Rốt cuộc mày muốn đạt danh hiệu là bởi vì tao hả?"

"Đừng đi nói với mấy người cổ vũ cho em nhé... rằng đúng rồi.""Khỉ.""Nói thiệt mà.""Mày đúng là...""Ngầu chứ gì?""Ngầu mẹ gì.""Mỗi lần mắc cỡ... anh đều thích thốt câu chửi tục nhỉ!"."Mắc cỡ mẹ gì, thằng quần! Cha già mày!"."Thấy chưa...""Thằng Ming chết tiệt.""Em nói đúng. Hahaha.". Bị tôi chửi câu tục vào mặt (khá là nhiều) nhưng không hề thấy nó bị chấn động, lung lay gì nhiều. "Giọng của anh đó... Không có thô lỗ, không có lưu mạnh. Thế nên nhìn giống như... người dễ thương thích la lối. Đại loại vậy đó.""...Chết tiệt.""Em lại nói đúng nữa chứ gì.".Tôi quay qua nhìn ra ngoài cửa sổ. Càng ngày càng cảm thấy lạ lạ với lời nói của nó. Thằng Ming chết tiệt nó lanh thật. Nó biết cách ghẹo gan và lại biết cách làm cho người ta có triệu chứng lạ lùng..Tiếng điện thoại của nó vang lên... Ming với tay nhấn nhận cuộc gọi và mở loa ngoài bởi vì nó đang lái xe."Vâng...""Anh ơi... Anh được danh hiệu hả?". Tiếng con gái... rất dễ thương nữa chứ. Giống như kiểu con gái ngọt ngào, dịu dàng vậy. Nói với thằng Ming bằng cách xưng hô mà người ta hay chọc rằng ba mày là người đàn mộc cầm hả mà cứ ta-reng ta-reng suốt.(Cái cách xưng hô trong đây giống với tiếng ta-reng )..Tôi không có nhiều chuyện. Chỉ là nghe thấy bởi thằng Ming mở lớn tiếng lắm."Hey, sao em biết được vậy?"Nó lạ ở chỗ là ba thằng Ming cũng chơi đàn mộc cầm."Waew gọi điện nói. Chúc mừng anh nhé. Thấy tập luyện cực lắm luôn mà.""Cảm ơn. Tại sao không tới xem vậy?"... Cuộc trò chuyện thật ngọt ngào cứ như là người yêu với nhau giống như cách xưng hô mà tụi nó gọi nhau vậy."Thiệt là, thì trường của anh ở ngoại ô tới cỡ đó.""Gái thành thị như em mới không muốn tới chứ gì.""Thì vậy đó. Lúc đầu cũng không muốn đi cho lắm đâu, nhưng nhìn hình mà Waew gửi tới rồi thì muốn đi ngay lập tức luôn.""Tiếc chứ gì. Người ta đẹp trai đó.". Có 'người ta' nữa chứ, thằng Ming..."Thì đó...". Tiếng cô gái có vẻ nhỏ bớt đi. Cũng như tiếng hít thở của tôi cũng trở nên nhỏ đi."Ờ nè, em. Anh đang lái xe. Để khi rảnh rảnh thì anh gọi cho nhé.""Đừng quên gọi tới đó... Cô đơn lắm luôn. Bạn cùng phòng không có ở nhà.""Ừ". Ming quay vô lăng rẽ xe. "Đừng quên ăn cơm tối nhiều nhiều đó. Em đang ốm ốm nữa.""Ừ, anh cũng vậy nhé.""Ừm.""Gọi lại nhé.""Vâng ạ."Đầu dây bên kia cúp máy rồi... cùng với sự im lặng gây ngột ngạt kéo tới bao trùm lấy.Thằng khỉ này... rốt cuộc thì mày như thế nào vậy?"Anh muốn ăn quán nào ạ?""Tao bắt đầu không thấy đói rồi.""Ơ, phải ăn chứ. Giờ cũng tối lắm rồi.""Tao thật sự không thấy đói nữa.""Vậy quán này... kế bên 7Eleven này đi vậy."******************************************************Thằng Ming đậu xe, nó muốn ăn mì hoành thánh Chay 4 hả? Tôi bước xuống xe theo sau thằng đẹp trai ăn mặc không chỉnh tề cực kỳ cho tới quán kế bên 7Eleven đông nhất trong trường đại học này.(Chay 4: tên nhãn hiệu mì hoành thánh hoạt động theo hệ thống ở Thái)Nổi bật cho lắm vào...."Ăn gì đây ạ?". Ming hỏi tôi với khuôn mặt mỉm cười. Không biết tại sao nụ cười đó lại trở nên đáng ghét hơn bình thường gấp triệu lần..."Giống mày đi vậy.".Mẹ nó, bực bội quá... Tôi muốn về phòng trọ nằm học bài rồi đó."Ok...". Ming đi gọi món. Người ta ngoảnh mặt nhìn nó cùng với có âm thanh vang vọng xung quanh rằng: Nam khôi năm nay kìa cậu... Ngay cả con gái chủ quán Chay 4 cũng trở nên đứng hình khi nghe thằng Ming gọi mì..Làm gì biết được nó trăng hoa, giả tạo tới cỡ nào...."Nước ạ.". Nó đi múc nước miễn phí cho tôi nữa. "Sợ anh đổi ý nên em chọn ngồi quán này đại luôn.".Nhìn có vẻ như nó đã nghĩ đúng... chuyện tôi sẽ đổi ý.Bởi vì nếu nó không đậu ở đây, tôi sẽ nói nó chở tôi về phòng trọ.Thì tại... bực mình mà.."Bị gì vậy anh?""...""Làm vẻ mặt đúng bực mình. Em thấy không yên lòng rồi đó.""Mày không có gì để nói với tao hả?""Dạ?""Thật sự không có hả?" .Ming làm vẻ mặt khó hiểu... "À...". Nó kêu đúng lớn. "Chuyện của Moowan, đúng không?".Moowan nào vậy? Có xôi nếp ăn cùng không?(Moowan: tên món 'Thịt heo kho ngọt', hay ăn với xôi nếp)."Người yêu cũ của em đó anh."Tôi đang cầm gia vị chơi chơi phải dừng tay đột ngột."Theo như những gì nghe được, không giống cũ chút nào.". Tại sao tôi lại nói cái câu cực kỳ ngớ ngẩn này ra vậy?."Hey... em quên.". Tự nhiên thằng Ming vò đầu mình tới nỗi suýt hỏng kiểu tóc đã được làm đẹp đẽ. "Em quá quen việc nói chuyện với Moowan nên không kịp nghĩ tới anh sẽ nghĩ thế nào. Oh, cảm ơn ạ.". Nó nhận tô mì đầu tiên rồi đẩy qua cho tôi. "Là như vầy nè anh... Moowan là người mà em quen lâu nhất trong dàn người yêu cũ... Bao nhiêu người ta?". Nó đếm ngón tay. Tôi chau mày lại mà không nhận ra rằng bản thân mình tập trung nghe nó nói tới cỡ nào. "13...".Phụt... Nước mà tôi vừa hút vào suýt chút nữa bay vào mặt thằng đẹp trai có 13 đứa người yêu cũ.."Eh... Hay 15 ta?""Chuyện của mày.""Xin lỗi, không có đếm kỹ.". Ming lấy khăn giấy đưa cho tôi lau miệng. "Em quen với Moowan được khoảng hơn 1 năm thì chia tay. Cô ấy là người yêu cuối cùng của em. Hai đứa tụi em thân nhau lắm tới nỗi khi chia tay nhau cũng không thay đổi cách xưng hô được. Thế nên khỏi đổi luôn. Moowan vẫn hay gọi điện cho em. Em thì vẫn nói chuyện với cô ấy, chỉ là bạn thôi ạ.""Rồi tại sao lại chia tay vậy...""Cô ấy phát hiện rằng em... đang thích người khác.""Tại sao mày khốn nạn vậy?"Ming nhún vai... "Lúc đó em cũng không có thích người đó tới mức sẽ đeo đuổi đâu. Nhưng em cũng không có yêu Moowan nhiều tới nỗi tiếp tục quen với cô ấy được. Bởi vì vậy... độc thân thì hơn."Đúng phức tạp... Thằng khỉ Pa đâu có phức tạp như mày đâu... Nó thích Wayo... Nhưng cũng thỉnh thoảng ngủ với phụ nữ tới tự dâng mình miễn phí cho nó thôi... Nhưng thằng này, có người yêu rồi lại đi thích người khác, và thích kiểu không đủ nhiều tới mức đeo đuổi. Cái quái gì vậy?"Đừng làm vẻ mặt như vậy chứ anh. Bây giờ em đang đeo đuổi người đó đó.""...""Người đang ăn mì đây nè."Khặc khặc khặc... Tôi sặc một cách không kiểm soát được."Hey, anh có sao không?"Rốt cuộc tôi là nguyên nhân làm cho thằng Ming với em xôi nếp thịt heo đó không quen nhau tiếp được à?"Mày có chém không vậy?""Không có chém đâu anh... Đúng là em đào hoa thiệt, nhưng khi thích thì thích thật đó.""Đủ rồi.""Đủ cái gì?""Ngưng nói đi.""Anh hết hiểu lầm em chưa?""Tao đâu có hiểu lầm gì đâu.""Nhưng anh bực bội lắm luôn đó.""Bực bội mẹ gì...""Sợ em còn vương vấn với Moowan chứ gì..."Tôi chọt đôi đũa xuống tô mì thay câu trả lời... giống như người đang bực mình vậy...."Giờ vậy đi. Em sẽ ngưng nói chuyện với Moowan.""Hey". Tôi bất ng���. Ngẩng mặt lên nhìn thằng Ming."Cô ấy nói sẽ quên em nhưng cô ấy lại vẫn không chịu quên em đi cho rồi... Em sẽ ngưng nói chuyện với cô ấy.""Thằng khỉ... Con gái họ sẽ buồn lòng đó...""Còn cảm giác của anh thì sao ạ?".Tôi khựng lại...."Em tiếp tục nói chuyện với Moowan rồi tiến tới đeo đuổi anh. Anh nghĩ rằng anh sẽ cảm thấy thế nào?"Tôi đứng hình vì nhiều chuyện trộn lẫn vào nhau. Cả sự thẳng thắn quá mức của thằng Ming và chuyện của em xôi nếp thịt heo. Tôi không biết nên cư xử sao luôn rồi đó."Muốn làm gì thì làm đi.". Vài chuyện không phải trực tiếp là chuyện của tôi. Tôi quyết định nói ra như vậy trong khi tiếp tục tập trung vào tô mì trước mặt. Dù nói là không đói nữa... nhưng giờ tôi muốn ăn tô thứ hai rồi...."Vậy...".Ming nói giọng nhỏ nhẹ. Thế nên tôi ngẩng mặt lên nhìn nó và đó là điều mà tôi không nên làm chút nào. Ánh mắt thằng Ming trở nên đào hoa nhất thế giới này...."...đeo đuổi nhé?".Có vụ nhướng mày hai cái và cười tới híp mắt... Tôi gồng nắm đấm một cách vô ý thức và thả lỏng ra để lấy cái tay đó gãi đầu.."... Cho phép không?".Tôi gãi đầu tới nỗi giống như tóc của tôi có gàu vậy.."Mày không ăn đi... Nguội hết rồi đó.""Thì trả lời trước đi...""Thằng Ming chết tiệt, ăn hay không ăn? Không ăn thì tao ăn gấp.".Thiệt không nên nói mà. Thằng Ming đẩy tô của nó mà nó chưa có đụng vào cho tôi một cách không cần suy nghĩ."Có vẻ ăn mạnh nhỉ. Không sao, em nuôi nổi.""Thằng khỉ này, nhìn xa tới cỡ đó rồi hả?""Thì anh không trả lời, nên em tự suy diễn rằng anh cho phép."Không biết nên nói gì với nó tiếp nữa... Tôi tiếp tục ăn tô thứ hai mà không để ý gì nó nữa...Gặp bị tấn công thẳng thừng như vậy, không biết nên làm gì luôn...Hay là việc tôi tuyên bố rằng thích con gái... sẽ bị lay động bởi thằng nhóc này...Và buổi hẹn hò (trong suy nghĩ của một mình thằng Ming) tới đây đã kết thúc. ******************************************************Ôi... Vẫn chưa hết chương truyện này nữa.Mingkwan lái xe chở tôi về nhà trọ. Nó cúi mặt cúi mũi nhìn khu trọ của tôi rồi than thở lầm bầm "Khu trọ gần khu trọ thằng Yo luôn. Em chuyển tới khu này luôn được không ta?""Mày ở khu nào?""Sao hả? Định đi kiếm em hả?"Khi thấy khuôn mặt mừng rỡ như con nít của nó rồi thì tôi mới nghĩ ra rằng thiệt không nên hỏi mà."Haha, ở khu phía bên kia đó anh. Nhưng mà hay tới khu này bởi vì phải đi đón thằng Yo. Nhưng từ bây giờ chắc là không cần nữa. Bởi vì nó có tài xế cá nhân siêu đẹp trai của riêng nó rồi.". Nó nói "Hey, không đúng. Em phải tới đây thường xuyên hơn trước.""Cái quái gì vậy?""Tới đón anh chứ sao.""Không cần, tao có xe. Kế bên phòng tao là thằng Beam, tao quá giang xe nó cũng được.""Sắp bắt đầu học kì rồi. Học thì mỗi người học một khu...""Rồi sao?".."Em muốn thấy mặt..."..Thằng nhóc này... "Nói cứ như là chưa bao giờ tới nhìn lén tao ở khoa vậy.".."Hey, câu nói của anh giống như đèn rọi dẫn đường cho em luôn vậy đó!!!""Tao đi đây.". Tôi mở cửa định bước xuống xe. Cùng lúc đó điện thoại của thằng Ming phát ra tiếng chuông....Màn hình hiện hình ảnh một cô gái xinh đẹp mà nếu thằng Beam thấy thì chắc sẽ chảy nước miếng. Người hay búp bê vậy...Tôi biết rằng xôi nếp thịt heo gọi tới. Thế nên tôi định nhanh chóng xuống xe, để cho thằng Ming nói chuyện với xôi nếp thịt heo tiếp...Nhưng cánh tay dài của thằng Ming lại nắm lấy tay tôi, để cho tôi ngồi tiếp...Nó mở loa ngoài, mỉm cười với tôi một chút trước khi rót tiếng nói vào đó."Sao...""Chậm ghê... Không chịu gọi lại gì hết.""Đang đi ăn với người yêu."Thằng khỉ... Mày đừng có tự ảo tưởng rằng tao là người yêu mày. Tôi há miệng định la lên chửi, nhưng tay thằng Ming với tới bịt miệng tôi lại. Rồi thân nó to hơn tôi biết bao nhiêu, s���c tôi không đấu lại nó được chút xíu nào..."Ng... người yêu hả?". Cô gái có vẻ nghẹn lời bởi vì câu nói cực kỳ ảo tưởng của thằng Ming."Ừm.""Nói dối.""Không có nói dối.""Tại sao anh lại nói em chứ?...""Không có nói dối thiệt mà.""Bao lâu nay... nói chuyện với nhau... Em cứ tưởng rằng hai chúng ta sẽ làm lành với nhau được chứ."Ming, người vẫn đang bịt miệng tôi, nhìn chằm chằm vào mặt tôi trước khi nói rằng...."Lúc mình quen với Wan... Wan phát hiện rằng mình đang thích người khác, đúng không?...""Rồi... sao...?""Người đó đó... Người yêu của mình bây giờ."Tôi vùng vẫy muốn cầm lấy điện thoại thằng Ming rồi biện minh với xôi nếp thịt heo quá đi rằng không giống như những gì thằng Ming nói. Nhưng có vẻ nh�� đầu dây bên kia mất tỉnh táo rồi. Cô ấy hét rồi chửi thằng Ming đủ kiểu rằng tại sao lại cho cô ta hy vọng...Nó nói rằng không có... Nó nói chuyện với cô ấy bởi vì cô ấy hay có vấn đề để xin ý kiến của nó thôi.Lúc đầu tôi nghĩ rằng chắc nó nói quá sự thật. Người từng quen nhau thì phải còn một chút sự gắn bó chứ. Nhưng điều mà thằng Ming nói, có vẻ như là sự thật. Bởi vì con gái người ta hét quá trời tới nỗi nghe không hiểu gì, thế nên Ming xin cúp máy.Nó buông tôi ra... rồi nó thở một hơi thật dài.Tôi ngồi chớp mắt lia lịa... Không nghĩ ra rằng nên nói gì trong tình huống này."Con gái họ buồn lòng đó...""Em cũng buồn... Nhưng em chỉ nhìn một mình anh, muốn em phải làm sao?"Tôi nói không nên lời luôn... "Tao có gì tốt tới cỡ đó chứ?""Không có đâu.". Ơ, thằng khỉ này... "Nhưng mà em thích... chỉ có vậy thôi."Sự tĩnh lặng bao trùm lấy cả xe... Cuối cùng cũng tới lúc tôi phải bước xuống xe."Chúc mừng nhé.". Tôi nói với nó lần cuối cùng trước khi rời đi..."Chúc mừng chuyện...?""Danh hiệu chứ gì.""À, đúng rồi.". Nó với tay tháo băng đeo vai đang treo trên ghế rồi đưa cho tôi. "... Của anh.""Của tao cái khỉ gì? Của mày...""Của anh. Em làm vì anh.""Thôi...Thằng khùng, mày còn phải dùng để chụp hình này nọ.""Thì nếu khi nào dùng, em sẽ được tới chỗ anh lấy chứ sao...".Nó làm ánh mắt đáng thương.."Em muốn gặp anh nữa... Gửi lại... không được ạ?".Tôi nghĩ nó bắt đầu biết được điểm yếu của tôi là gì rồi...."Nhanh nhanh tới lấy đi vậy.". Băng đeo vai màu đỏ được giành khỏi tay thằng Ming một cách mạnh bạo trước khi tôi bước xuống xe.Nó không quên hạ kính xe xuống với la lên nói với tôi......"Tối nay trả lời LINE nhé!!!!"

"Anh tới phòng Beam với Kit, lát anh quay lại nhé."Anh Pha nói với tôi trên LINE. Tôi gửi nhãn dán báo đã biết cho tới bây giờ đã trôi qua hơn 1 tiếng đồng hồ rồi mà anh Pha vẫn chưa quay lại. Không có đợi đâu, không có đợi. Tôi chỉ kiếm gì đó làm trong khi tôi đợi anh ấy quay lại thôi. Tóm lại... tôi đang đợi anh ấy mà nhỉ?Tôi lăn lộn đọc truyện tranh hết 7 cuốn. Chơi với mô hình của mình hết vài con (Đặc biệt là Nami, ngực tưng được lòng anh Yo lắm bé à). Không hề có dù chỉ một chút suy nghĩ rằng sẽ ôn lại bài học dù cho ngày đầu tiên khá là cực nhọc với tôi đi chăng nữa. Nhưng mà vừa mới bắt đầu học kì, còn gần 2 tháng mới thi giữa kì. Xin phép thư thả chút đi.Thư thả với bản thân không lâu, vấn đề mà tôi không tưởng tượng ra được đã tới gõ cửa phòng tôi rồi.....Thằng Ming... mà từ lúc tách ra ở quán cà ri, tôi không có thấy mặt nó nữa..."Mày đi đâu...". Đang định hỏi nó rằng nó đi đâu về. Nó không đợi tôi nói xong thì đã đi tông vai tôi và bước vào nằm lên giường của tôi...Như thế này gọi là bất thường....."Bị cái khỉ gì vậy?". Tôi hỏi nó ngay lập tức. "Xảy ra chuyện gì? Chuyện anh Kit hả?""Ừm.""Bị gì vậy?""Tao không biết rằng nên cảm giác cái mẹ gì bây giờ nữa.""Mày kể ra đi.". Tôi kéo áo sinh viên của nó lên để nó ngồi dậy. Mặt nó méo mó tới nỗi hết đẹp trai. Thấy vậy thôi mà nó còn thắng tôi nhiều điểm lúc dự thi Nam khôi nữa đó (Còn ở đó mà nói nữa)."Tao đi kiếm anh ấy ở phòng trọ, gặp anh Pha của mày nữa.""Ah ha, rồi...?""Anh Beam nói rằng anh Kit đang quen với anh ấy.""Hảảảảảảảảả?". Tôi hét lên tới nỗi tin rằng chế Pring ở phòng đối diện nghe thấy chắc luôn bởi vì lớn tiếng lắm. "Khùng quá.""Ờ... Tao rối hết cả lên rồi.". Thằng Ming ôm đầu."Quen như thế nào? Quen kiểu bạn bè?""Thằng quần Yo, quen kiểu người yêu chứ.". Thằng Ming làm ầm lên. "Mẹ nó, hồi chiều còn nói chuyện với tao giống như đang có ý với tao vậy mà. Hay là tao tự ảo tưởng ta?""Ming, mày bình tĩnh.""Bình tĩnh thế nào được? Tao thất tình đó.""Tao nghĩ nó lạ lạ. Mày không nghĩ rằng chuyện nó lạ lắm sao?""Không biết."Ờ... Tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ có thể vỗ lưng nó nhè nh��� bởi vì nó cứ làm vẻ mặt nhăn nhó và bực bội."Đây chắc là quả báo của tao nhỉ?". Tự nhiên nó lại nói như vậy. "Đang quen một người lại đi thích một người khác...""Ơ...""Tao ganh tỵ mày với anh Pha quá đi...". Ming lấy tay vò đầu tôi... "Tao đi đây. Có gì thì nhận điện thoại của tao đó.""Mày định đi đâu?""Đi uống.". Đi uống của nó chắc là đi uống rượu thuốc với ăn cá nướng nhỉ..."Cần tao đi chung không?". Tôi kêu lên hỏi. Sợ nó say rồi lái xe rớt xuống mương."Không sao. Bạn khoa Kỹ thuật tao toàn thô lỗ, mạnh bạo. Không sợ tụi nó ăn mày hả?". Ngay khi nó hỏi, tôi im lặng với nó... Nhớ ra hồi tặng hoa bầu chọn Popular thì lại làm cho tôi cảm thấy e sợ bạn cùng khoa với thằng Ming...Và hơn nữa, anh Pha đã gõ cửa và đi vào trong phòng rồi..."Ming... mày ���n không?". Anh Pha hỏi, làm cho tôi biết rằng anh Pha muốn nói tới chuyện gì với thằng Ming."Em nói thẳng rằng em rối lắm anh, nhưng mà cũng..." Ming nhún vai. "...Chăm sóc cho bạn em giùm và điểm yếu của nó... ở chỗ bắp đùi gần chỗ... ơ...""Ming chết tiệt! Nói cái mẹ gì vậy?". Tôi kêu lên."Đi nhé anh."Ming vỗ vai anh Pha rồi chạy vọt đi. Anh Pha làm vẻ mặt sốc một chút trước khi đóng cửa...Tôi chớp mắt liên tục nhìn anh Pha đang nhìn chằm chằm bắt bẻ tôi."Anh nên nghĩ đến chuyện nào trước đây? Giữa chuyện Ming biết điểm yếu của Yo lúc nào với chuyện...". Anh Pha buông người ngồi xuống bên cạnh tôi. Đáng sợ tới nỗi tôi phải nhích qua tránh xa. "...điểm yếu của Yo?""Lúc đi cắm trại đó anh. Thằng Ming nó chọc.". Tôi quay mặt tránh đi và la lên trả lời."Vậy hả?... Ch��� chọc thôi, chắc không?". Anh Pha đưa mặt tới gần."Thiệttttt". Tôi phải dùng tay đẩy mặt anh Pha ra xa. Làm vẻ mặt cứ như định ăn tôi hay sao ấy...."Sao Yo sợ anh quá vậy?... Làm người yêu với nhau rồi mà.". Anh Pha cười nói."Thì nhìn đi. Đúng đáng sợ."

"Vẫn còn mắc cỡ với anh hả?". Anh Pha phát ra tiếng hít thở quanh má tôi... Định thơm má mà cũng không chịu thơm, cứ làm ra vẻ như sắp thơm vậy hoài.Điều đó càng làm cho mặt tôi đỏ ửng hơn..."Thằng cha Pha kia, thôi đi.""Yo không chỉ có điểm yếu ở mỗi chỗ bắp đùi thôi nữa rồi.""Chỗ nào nữa? Nói ra xem."..."Anh đây nè, điểm yếu của Yo."..Ờ... Vâng... Xin chịu thua... Hắn càng nói càng đúng. Tôi lấy gối đẩy mặt anh Pha ra rồi buông người nằm xuống. Tên kia thì ném cái gối đi rồi trườn tới nằm cạnh tôi.Trong tay anh ấy mở tài liệu ra, có vẻ là tài liệu mà anh ấy đi lấy ở chỗ anh Kit. Ngay khi nằm xuống thì anh ấy mở ra đọc luôn. Có phải tất cả bác sĩ đều như vậy không ta?"Siêng năng ghê.""Không siêng năng thì làm sao mà nuôi Yo được?""Oh ho~... Nói thiệt không vậy?""Thiệt chứ... Bác sĩ nghèo nàn như anh, em chấp nhận được không, công tử?"Tôi cười ha hả... trước khi anh Pha trườn tới đem bụng tôi làm gối và mở tài liệu ra đọc tiếp như không có gì."Bụng người đó, không phải gối.""Ơ, vậy hả? Thấy êm như nhau.""Đồ...". Tôi làm rối tóc anh Pha trong khi anh Pha cứ cười lớn... Mà cũng khá là hạnh phúc đó, việc mà mình yêu ai đó và trái tim người đó cũng hướng về mình....Lo cho thằng Ming quá..."Anh Pha...""Có gì không?""Anh Beam với anh Kit quen nhau thiệt hả?"Anh Pha đ��t tài liệu xuống trước khi quay qua nhìn mặt tôi. "Không biết tụi nó nữa.""Ơ hay...""Anh thấy nó là lạ. Lúc nãy nói chuyện với thằng Beam rồi.""Rồi anh ấy nói thế nào?"*Cốc*... Anh Pha gõ đầu tôi."Anh nói với em thì em đem đi nói với bạn em chứ gì.""Rồi đó là chuyện không nên nói hả?""Thôi được rồi.". Anh Pha đưa mặt tới gần tôi tới nỗi suýt chút nữa là hôn tôi luôn rồi... Tôi chớp mắt lia lịa với anh ấy luôn. "Mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi."Anh ấy nhìn chằm chằm tôi như vậy giống như đang suy xét gì đó."Mặt như vậy, điểm yếu nằm ở bắp đùi thiệt hả?"..Thấy chưa... Đừng có mà thử nghiệm khoa học gì quanh đây đó. Không có vui đâu!Anh Pha bắt đầu nắm chân tôi trong khi tôi bắt đầu cảm thấy nổi da gà, nhanh chóng né anh ấy. Nhưng né đi đâu cũng không thoát được đâu, giường có bấy nhiêu thôi mà..."Thử đụng chút.""Đồ.... Nhìn như vậy cũng không biết được đâu, vùng vẫy tới cỡ này.". Tôi la lên chửi, gõ đầu anh ấy nhè nhẹ 2, 3 cái, phòng khi chịu ngừng giỡn. Nhưng nhìn có vẻ như sẽ không chịu ngừng dễ dàng, nắm chân tôi rồi từ từ lướt lên. "Tên khỉ này, một hồi trúng bây giờ!""Oh ho~, tới nỗi chửi... Hahaha". Anh Pha cười lớn. Bây giờ không nắm chân tôi nữa nhưng lại thay bằng đưa mặt tới gần.Hỏi thật... Tại sao thằng cha Pha mỗi khi tôi ở trên giường thì thích chọc tôi quá vậy? Từ lúc đi quay clip dự thi Nam khôi rồi đó... "Không nghĩ tới sẽ làm việc gì khác sao?"Tôi hỏi anh ấy. Bởi vì sau khi ngừng chọc tôi thì anh ấy nằm sấp bên cạnh tôi và cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy. Tôi nói thẳng từ tận đấy lòng nhé, nếu như hắn mặt mũi tầm thường, bình dân thì tôi không có cảm giác gì đâu. Đằng này hắn đẹp trai như thần, mặt sáng mịn, mũi thì như muốn tông vào mặt tôi rồi và lông mày thì không biết là lông mày hay là cầu thép nữa, đậm dữ lắm.Sinh ra đẹp trai mà không cần phải làm gì hết, thật sự đáng ganh tỵ mà.

Thành ra tôi nhìn chằm chằm lại anh ấy và chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy..."Đem về ngủ chung được không?". Anh Pha nói ra nhỏ nhẹ. "Muốn đem về nhà cùng, làm sao giờ?""Ý nói mấy con này hả?". Tôi hất mặt về phía đám thú nhồi bông mà tôi có được lúc dự thi và chúng nó được xếp hàng dài trên đầu giường. Anh Pha nhìn đám đó rồi chau mày, sau đó thì anh ấy...Gạt đám thú nhồi bông đó ra khỏi giường...."Thằng cha Pha...". Tôi la lên mắng. "Cái gì vậy nè?""Chỉ có thú nhồi bông của anh mới được ở trên này, hiểu không?""Không hiểu.""Quyết định vậy đi.". Anh Pha kết luận, lại tiếp tục đưa mặt tới gần tôi dần dần nữa.Nếu như gần tới như vậy thì mày hôn tao luôn đi cho rồi!"Hôn nhé."..Vừa nói xong thì anh Pha hôn tôi... Thật ra đó không hẳn gọi là hôn, chỉ chạm nhẹ môi. Sau đó anh ấy cứ cúi mặt xuống hôn nhẹ tôi và cứ hôn nhẹ, hôn nhẹ, hôn nhẹ, hôn nhẹ...Tim đập mạnh và nó cứ mạnh dần lên bởi hành động này....."Đủ rồi.". Tôi đẩy mặt anh ấy ra."Môi mềm quá.""Thôi đi.""Sao vậy?""Cái này không gọi là hôn, cái này gọi là chạm môi thôi.". Tôi dạy cứ như anh Pha là con nít lớp 1."Gì đó? Thích kiểu ngậm mút hả?"Tao nói hồi nào vậy?..."Thế thì..."Nếu định làm luôn thì không cần phải hỏi đâu... Tôi nhắm nghiền mắt nhận sự tiếp xúc từ đôi môi anh Pha không có ngậm mút, gợi tình như anh ấy nói. Nó ngọt ngào, ngọt ngào tới mức tôi quên mình và mềm nhũn cả người. Chắc chết! Người này hôn giỏi hơn tôi nghĩ và tôi cảm thấy giống như mình sắp tan chảy trên cái giường này rồi....Rrrr Rrrr Rrrr...Tiếng điện thoại tôi rung lên cắt ngang. Tôi đẩy người anh Pha ra để nhận điện thoại nhưng người này lại không chịu buông tha tôi và không chịu buông tha cho đôi môi của tôi.Âm thanh vang lên chụt chụt liên tục."Đủ...". Tôi nhanh chóng nói. "Đủ rồiiii!""Đây...". Anh Pha tay đúng dài, với tay lấy điện thoại và cứ làm náo động khuôn mặt tôi tiếp. Hỏi thật, định cho tôi bắt máy mặc dù đang ở trong trạng thái này hả? "Bắt máy đi.". Hắn xác nhận rồi..."A...". Tôi kêu lên khi anh Pha chuyển mục tiêu từ miệng tôi sang vành tôi của tôi để miệng tôi có thể rảnh rỗi. Chắc chết quá! "A...Alô". Tôi đánh vai anh Pha bởi vì nhìn giống như hắn đang ăn thịt tôi như thế nào ấy, không chịu ngừng đùa giỡn với mặt của tôi. Cả người tôi mềm nhũn hết rồi nè."Sao rồi?..."Âm thanh quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia... "Anh Forth hả?"..Anh Pha ngẩng mặt từ vành tôi của tôi ngay lập tức. Tôi nuốt một ngụm nước bọt. Bối rối, ngượng ngập, không biết nên có cảm xúc gì. Nên bất ngờ vì anh Forth gọi tới hay nên mê mẩn với việc mà anh Pha vừa làm đây..."Ừ, bắt đầu học kì ngày đầu tiên sao rồi?"...."Cũng... Oops". Người nào đó không cho tôi trả lời. Cúi mặt cúi mũi bao vây lấy miệng của tôi. Lần này còn đưa đầu lưỡi vào nữa tới nỗi tôi không trả lời anh Forth được. Tôi phải đánh anh ấy thật mạnh luôn nhưng dù thế nào anh ấy cũng không chịu buông..."Alô, alô! Đang làm gì vậy?"..Khi bác sĩ Phana hài lòng rồi thì anh ấy đưa mặt lên và nhướn mày với tôi. Lần này thì đợi xem tôi sẽ nói chuyện với anh Forth cái gì, như thế nào. Không quên đùa giỡn với mũi tôi, đùa giỡn gò má tôi. Mẹ nó, cứ đó mà giỡn hoài.Bây giờ thành cái bia cố định cho cái tên chân dài trước mặt muốn làm gì thì làm tùy ý thích."Em... đang chuẩn bị ngủ... ạ."Tôi trả lời một cách không dám chắc lắm."Vậy hả? Anh làm phiền hả? Xin lỗi nhé."..Đúng vậy... Phiền lắm... Cúp máy đi thằng khốn kiếp... Tôi đọc khẩu hình miệng anh Pha ra như vậy..."Xin lỗi ạ, vậy thôi nhé.". Tôi nhanh chóng cúp máy trước khi nói với anh Pha. "Làm như vậy thì làm sao Yo trả lời anh ấy đ��ợc chứ?""Nói rằng đang chơi đùa với anh có thể là hơi tàn nhẫn. Vậy thì thể hiện ra cho nó nghe thấy luôn đi vậy.". Anh Pha nhún vai. Chắc chết! Đúng thấy ghét."Hài lòng chưa?". Tôi hỏi anh ấy."Hài lòng cái gì?""Chuyện...". Chuyện cứ quấy rối tôi đây nè."À... Chưa đâu.". Anh Pha lấy ngón tay chà chà mũi tôi. "Lúc đầu định đi ngủ rồi, nhưng có người gọi điện cho người hot... Anh thấy anh phải nhấn mạnh trạng thái quan hệ của anh một chút... Mắc công người hot quên mất."Anh Pha cúi mặt xuống lần nữa. Lần này tôi giữ lại kịp.

"Nhấn mạnh thế nào?... Đủ rồi đó... Thở không kịp rồi.".."Em là người yêu của ai, nói anh nghe đi.""Hả?" Hắn chơi trò gì của hắn vậy?"Em là người yêu của ai, nói anh nghe... Nhanh lên, không thì anh giỡn với em cả đêm chắc luôn."..Tôi tin tưởng người như anh Pha rằng hắn dọa thiệt, làm thiệt... Nhắm mắt nhắm mũi nói đại cho rồi, phòng khi mọi chuyện sẽ tốt hơn. Bởi vì bây giờ tôi trở thành người bị yếu thế cực kì, không cử động được."Nói nghe xem.""Còn hỏi nữa. Hỏi để được cái gì vậy?""Thì muốn nghe."..Tôi thở dài trước khi mỉm cười. "Là người yêu của anh Pha ạ, hài lòng chưa?".."Hờ hờ, tốt!". Anh Pha vò đầu tôi trước khi đứng dậy. Cái gì đó đập thẳng vào mắt tôi bởi vì nó nổi bật trên người anh Pha...Dù cho nó ở dưới lớp vải... nhưng nó lại nhô ra tới cỡ đó!.."Tài liệu, tài liệu đâu rồi?". Anh Pha nhìn có vẻ bối rối và gấp gáp."Anh Pha!""Hử?...""Nó...". Tôi nhìn về phía chỗ đó và làm vẻ mặt như tôi chưa vào giờ thấy mặc dù tôi hiểu rõ. Nhưng mà điều đó nó sốc thật, sốc nặng lắm, không kháng nghị không được mà.Thì nó làm phồng cái quần ra tới như vậy..."Hey, nhìn làm gì chứ.". Anh Pha lấy một cái gối khác bịt mắt tôi. "Anh về phòng đây. Đi nhé Yo, ngủ ngon nhé. Yêu nhé!"....Nhìn có vẻ như anh ấy hơi mắc cỡ. Tôi nghe tiếng tưng tưng gì đó không biết theo sau trước khi phòng được đóng cửa. Tôi lấy gối ra và mỉm cười với chính mình.Cúi xuống nhìn cái của mình chút... Oh ho~, nhà ngươi cũng không khác gì hết.

Nhưng tại sao size nó lại khác số, khác đẳng cấp tới như vậy chứ...Rồi nếu như một ngày, tôi và anh ấy làm chuyện đó...Đó là chuyện của tương lai! Tôi sẽ khoan nghĩ tới. Thật sự không có nghĩ, thật sự không có nghĩ mà!...Cuối cùng có gì đó làm cho tôi ngưng nghĩ về chuyện này. Tôi nuốt nước bọt để đuổi chuyện này ra khỏi đầu. Bởi vì tôi thấy điện thoại của anh Pha được đặt trên Bộ sưu tập của Phana.Chắc là để quên điện thoại... Tôi định sẽ chạy đi đưa cho nhưng khi tôi lật nó lên thì tôi lại thấy thông báo gì đó không biết đầy ra đó.Không phải tôi muốn bất lịch sự đâu, thiệt đó!... Nhưng mà thấy rồi thì lại muốn biết tiếp....JJ: Pha... Dạo này không trả lời LINE của JJ gì hết.JJ: Có người yêu rồi hả?PLOYYII: Nói thiệt không vậy?BEAM MED#41: Gọi cho tao chút đi....Mỗi một chuyện toàn là chuyện đáng xía vào không hà, anh chị em ơi. Tôi nuốt nước bọt. Bây giờ có vẻ như anh Pha vẫn chưa nhận ra rằng để quên điện thoại. Thôi được rồi, một chút xíu thôi chắc là không sao đâu. Anh Pha không biết đâu.Tôi quyết định bấm vào nhiều chuyện, thế nhưng lại kẹt mật khẩu 4 con số. Nghiệp chướng chưa... Mật khẩu gì bây giờ?Tôi bấm đại sinh nhật anh Pha trước, sau đó là năm sinh, sau đó là 4 con số cuối số điện thoại. Mẹ nó, không đúng cái nào. Thế là tôi bấm sinh nhật của mình vào....Vậy mà đượcccc!...Bây giờ có thể nhiều chuyện hết mình cho tới khi anh Pha nhận ra rồi. Tôi nhấn vào LINE có con số đỏ báo rằng hơn 500 tin nhắn chưa đọc.Toàn là gái không... Tao muốn điên mà.Tôi lướt lướt qua, thấy có nhiều người nói chuyện cứ như tủi thân cái gì đó. Bấm vào đọc thì có sao không nhỉ?...Bấm mẹ luôn đi...PHANA: Xin lỗi nhé, có người yêu rồi.PLOYYII: Nói thiệt không vậy?...PHANA: Xin lỗi nhé, có người yêu rồi.Mackie: Hảảảả? Tại sao mình không nghe tin gì hết?Mackie: Có xạo không vậy?...PHANA: Có người yêu rồi, đừng gọi tới phiền nữa nhé.NOEY XOXO: T______T...PHANA: Đừng đeo bám nữa, mình thật sự có người yêu rồi.CHF'CAKE: Thiệt hả? Nói thiệt không vậy? Không tin!..Và còn vô số cái anh Pha nói. Toàn là có người yêu rồi, có người yêu rồi, có người yêu rồi. Tôi vừa mới để ý rằng anh ấy nói từ ngày mà chúng tôi đồng ý làm người yêu với nhau...Trời phật... Tôi há hốc mồm. Cảm thấy sung sướng một cách không tả được.************************************************Lúc khuya anh Pha nhận ra rằng để quên điện thoại.Anh ấy từ từ mở cửa phòng tôi... Đi tới lấy điện thoại, không quên đi tới mở mền ra và hôn vào trán tôi..."Ngủ chưa?"Tôi cảm nhận được, nhưng không trả lời anh ấy... Bởi vì nếu trả lời, anh ấy sẽ biết rằng tôi vẫn chưa ngủ và sẽ xảy ra việc chơi đùa trên giường rồi không được ngủ nghỉ luôn. Bởi vì cả hai ai nấy đều có giờ học buổi sáng."Nhóc nhỏ...". Lầm bầm xong thì vò đầu tôi trước khi đi ra khỏi phòng tôi.Mong là sẽ thấy hình nền mới trong điện thoại của anh ấy mà tôi mở máy tính lên ngồi làm cho... Là hình anh Pha và có dòng chữ......WAYO'S...Nó có nghĩa là...Anh ấy là của tôi, là của Wayo.Chết tiệt, mắc cỡ... Tôi đã làm cái gì vậy nè!

"Chiều mày không có giờ học, đúng không?""Đúng.""Tao tới gặp nhé."...Thằng Ming không nghe tôi gì hết và đó là nguyên nhân làm cho nó bị đám Thiên thần bạn tôi ve vãn đây nè. Buổi chiều không có giờ học nhưng cũng phải xếp nhóm thí nghiệm, chuẩn bị dụng cụ và mua sách thí nghiệm. Trong khi chờ đợi, thằng Ming đợi ở bên ngoài không nổi, vào trong ngồi đợi sách thí nghiệm ở trong lớp của tôi luôn. Và như vậy đó thưa các bạn khán giả, nên nó mới bị ve vãn bằng lời nói, ánh mắt và mọi cách mà tụi Thiên thần nó làm được.Còn tôi thì ở cạnh tụi nó suốt... Tụi nó chưa từng coi tôi ra gì... Ngoại trừ khi con số 1 nó quên mình muốn nắm 'trọng điểm' của tôi thì tôi mới có giá trị trong mắt tụi nó."Ming, rốt cuộc tui hay nó xinh hơn?". Con Mon chỉ về phía con mập số 1 oan gia của nó, sắp tát lộn nhau rồi. Thế là trở thành trò hề trước lớp luôn. Không có đứa bạn nào tốt bụng vào giúp cản hết, chắc là sợ."Ơ...""Nói ra đi, không cần phải ngại. Nói đi rằng tui xinh hơn... Trả lời vừa ý, có phần thưởng đó.". Điệu bộ dữ dội lắm, con hải tượng."Phần thưởng hả? Không lấy được không?". Thằng Ming nói. Dù cho nó nói cũng không có ai thèm nghe."Cậu ta nói xạo làm gì, con mập! Tao xinh hơn mày, dù cho ngực của tao nhỏ hơn đi chăng nữa. Ming... Đợi mình một thời gian nhé. Để dành tiền làm ngực một chút, bây giờ tiền chỉ đủ mua thuốc tránh thai thôi.""Hừ, ngực không tưng như tao thì ngậm miệng đi, con Mon!""Cầu cho nó tưng đập lên cái mũi xẹp lép của mày luôn đi, con mập!""Tát lộn luôn đi, nếu như nói tới cỡ đó!""Tới đi nào, tới đi!".Hai đứa nó làm ra vẻ sắp tát nhau... nhưng lại không tát... Chưa bao giờ tát nhau thiệt hết..Tôi vừa nhìn vừa cười. Có một người nhìn có vẻ như không cười chung, đó chính là thằng Ming. Tôi biết trong lòng của nó đang suy nghĩ chuyện gì. Và đó cũng có thể là nguyên nhân khiến nó bám dính tôi cả buổi chiều như vậy....Chuyện anh Kit...Chưa bao giờ thấy nó chán nản, phiền muộn bởi vì ai hết. Thằng Ming mà tôi quen biết, nó tinh ranh, gian manh muốn chết. Hồi nó học trung h���c, một số người nó quen để khoe với bạn bè, một số người thì bạn bè nói rằng nó đang quen mặc dù nó không có quen. Biết bao nhiêu là tin đồn mà nó đã gặp phải. Nhưng tin tôi đi rằng dù nó đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nó vẫn chưa từng giữ ai lại trong lòng để suy nghĩ tới nỗi sắp điên và mặt u ám tới như vậy..Nó cứ nói với tôi rằng không phải và không phải, chuyện anh Beam và anh Kit quen nhau đó..Tôi không có ý kiến. Chỉ có một nghĩa vụ duy nhất là lắng nghe và ở bên cạnh nó như một người bạn tốt. Nói thẳng nhé, thấy bộ dáng nó thì tôi nhớ tới bản thân mình hồi trung học phổ thông lắm, lúc tôi nổi khùng tự suy diễn biết bao nhiêu chuyện về anh Pha. Bây giờ thằng Ming không khác gì tôi lúc đó cả. Và tôi cũng biết rằng nó cảm thấy đau khổ bao nhiêu về việc không biết được trong lòng người đó nghĩ gì dù cho có làm gì đi nữa."Còn lâu không vậy?". Thằng Ming nói."Mày định kêu tao đưa đi đâu vậy?""Khoa Y."Tôi trơ mắt... "Hey, mày cũng biết là người ta học cả sáng lẫn chiều.""Không biết. Tại hôm nay tao không có giờ học.""Vậy tại sao phải kéo tao đi theo?""Thì nếu... không biết nữa... Nếu anh Beam và anh Kit quen nhau thì làm sao tao trả lời được rằng tao đi kiếm anh Kit. Nếu anh ấy hỏi tao, tao sẽ trả lời rằng dẫn mày đi kiếm anh Pha."...Ơ, vậy luôn chứ, thằng khùng....."Mày hiểu không? Tao không có tin.""Rồi mày định chứng minh bằng cách nào? Định đi hỏi thẳng anh ấy hả?""Mày có suy nghĩ nào tốt hơn vậy không hả, vợ anh Pha?"Nhìn kìa, nhìn nó gọi kìa... Một hồi tao vỗ đầu... "Tao nghĩ người mày nên hỏi nhất là anh Kit. Thật hay không thật thì anh Kit có lẽ là người trả lời mày rõ ràng nhất. Vì vậy mày đi hỏi anh Kit đi.". Tôi nói ra."Nhưng mà mày định đi mặc dù anh ấy vẫn còn đang học ấy hả? Kế này có tốt thiệt không vậy?""Thì đó.". Nam khôi trường năm nay cắn móng tay... Tôi nhìn nó thì lại cảm thấy hơi lo lắng. Tôi hiểu rằng nó căng thẳng tới mức nào. Tôi từng trải qua thời điểm đó rồi. "Mẹ nó, làm sao giờ?"..Lúc nó than thở là đúng lúc chồng sách học thí nghiệm được khiêng tới. Bạn trong lớp tôi lấy rồi chia ra, trả tiền đầy đủ. Sau đó tôi đi bên cạnh thằng Ming phía trước tụi Thiên thần chuẩn bị tát lộn bởi thằng Ming. Mấy lớp khác bước ra khỏi phòng thí nghiệm đều nhìn thằng Ming không chớp mắt bởi vì đều biết rằng nó học khoa Kỹ thuật, không biết làm cái quái gì ở tòa nhà khoa Khoa học...."Cặp bồ với Yo hả?"...Đó là tiếng lọt vào tai tôi... Tao biết ngay rằng sẽ có người nghĩ như vậy mà..."Chắc không đâu. Nhìn có vẻ cả hai đều thích con gái mà."..Ừm, người này có suy nghĩ được đó..."Ming thì có thể đúng, nhưng Yo thì không hề. Tao nghĩ cậu ta thích con trai."..Mẹ nó, chán. Tôi chỉ thích một người con trai, chứ không có thích toàn bộ con trai trên thế giới!..Vừa đi vừa nhìn mặt thằng Ming đang làm vẻ mặt phiền muộn một lúc, đầu của tôi tông vào cái gì đó. Thằng Ming thấy được sự việc, kéo tay tôi lại sợ tông vào nhiều hơn nữa. Và điều đó làm cho tôi thấy thứ mà tôi suýt chút nữa tông phải là cái gì....Cái người xin số tôi và cũng là người tình cờ gặp ở trung tâm mua sắm hôm trước chứ đâu.Sao gặp thường xuyên dữ... và tôi cũng sợ ánh m���t của nó lắm.

Đột nhiên nghi ngờ rằng bạn nó nhờ nó xin số thiệt hay là chính bản thân nó xin."Hey... Tới rồi kìa, tới rồi kìa.". Nghe tiếng bạn nó vang lên từ phía sau lưng, cả đám con trai. Tôi biết sơ rằng nó ở ngành Vật lý."Đổi người để cặp rồi hả?". Nó cười tươi khoe hàm răng trắng. Nó mặt mũi bảnh bao, cười lên đẹp trai mà sao lại đáng sợ như vậy ta?. "Hôm qua cặp một người, hôm nay cặp một người khác. Không phải dạng vừa nhỉ? Toàn là Nam khôi không.""Ai vậy?". Thằng Ming, người trước đó không vui vẻ gì, hỏi tôi."Tao cũng không biết.""Tự giới thiệu cho cũng được. Mình tên Park, ở ngành Vật lý.""Ừm, đi nhé.". Tôi nhanh chóng lung lay tay thằng Ming đang nhìn chằm chằm đương sự để đi tiếp một cách nhanh nhất. Chỗ này là trung điểm của tầng này bởi vì gần thang máy. Dù cho xảy ra chuyện gì thì ai cũng nhìn thấy hết...Rồi thằng Park với thằng Ming có phải là ít nổi bật đâu....."Yo!"Thằng Park kêu lên sau lưng tôi. Tôi nhắm mắt một cách nặng lòng trước khi dừng bước."Mình có được số của cậu rồi đó."..Tới nỗi bạn tôi nó nhìn mặt tôi một cách không hiểu được..."Gọi thì bắt máy nhé."..Tôi nhanh chóng kéo tay bạn rồi nhanh chóng bỏ đi. Mẹ nó, đáng sợ muốn chết. Tôi biết rằng tôi không nên quyết định chuyện gì dễ dàng hay quá nhanh chóng. Nhưng việc tôi thể hiện rõ ràng rằng không thích, không nói chuyện, không dây dưa gì với nó nhưng nó vẫn cố gắng tiếp tục tấn công, tôi nghĩ nó bắt đầu đáng sợ chỗ này rồi đó."Chết tiệt!". Thằng Ming càm ràm. "Cái khỉ gì vậy, Yo?""Tao không biết.""Cần tao với bạn tao tới giải quyết không?""Thằng quần!". Tôi chửi nó. "Bày đặt hay. Một hồi đánh nhau cả khoa luôn giờ. Kỹ thuật đụng độ Khoa học hả? Thôi đi, không có gì đâu.""Mong là không có gì đi vậy. Ngay cả khi tao không phải anh Pha của mày, tao còn cảm thấy lo cho mày nữa là.""Cảm động ghê... Có ý gì với tao không?...""Mặt mày không giống KitKat""Ờ, tao xin lỗi.". Tôi ra vẻ chắp tay vái. "Rồi rốt cuộc mày định thế nào?...""Tao..."..Trong khi nó đang chuẩn bị nói thì đúng lúc đó điện thoại reo lên."Dạ... Đúng rồi. Hey, Suýt quên! Em xin lỗi! Dạ, dạ. Để em đi gấp. Hả?... Cái gì?... Tên gì anh? Moowan?"

Thằng Ming có chuyện rồi... Đó là người yêu cũ của nó, không phải sao?... Tôi nhớ được. Tôi nghe thằng Ming cứ nói ta-reng, ta-reng mấy tháng luôn mà.(*Tiếng đàn mộc cầm)"Ở khoa h��! Dạ, dạ. Em đi ngay bây giờ.". Thằng Ming nhấn cúp máy rồi nhìn mặt tôi. "Chết mẹ rồi mày.""Gì vậy?""Moowan tới!""Hử?""Bây giờ đang ở khoa tao. Cô ấy đang đợi tao.""Mày hẹn với người ta hả?". Tôi làm vẻ mặt khó hiểu."Không có hẹn.""Thì nhanh đi gặp người ta đi. Để con gái đợi không nên đâu.". Tôi nhanh chóng đẩy đẩy thằng Ming cho nó đi nhanh."Thật ra tao có buổi chụp hình quảng bá cho khoa. Anh Forth vừa mới gọi điện nhắc tao lúc nãy. Chết tiệt! Biết bao nhiêu chuyện tới tìm tao luôn.". Nó vò đầu rồi nắm lấy vai tôi. "Yo, tao yêu mày lắm đó..."....Cảm giác khác hoàn toàn so với lúc anh Pha nói với tôi.Điều mà thằng Ming nói... rõ ràng là mưu lợi mà....."Đi tới khoa chung với tao đi. Tao năn nỉ."************************************************Tôi tới khoa nó rồi tôi có ích gì chứ...Điều chắc chắn là ngay khi bước chân xuống xe thì gặp gái đẹp vẫy tay từ xa luôn. Oh ho, lên đại học rồi Moowan đẹp hơn trước nhiều. Từ học sinh trường tu viện ngây thơ cột tóc đuôi ngựa dài, giờ này vượt qua từ 'ngây thơ' dữ lắm rồi với đồ sinh viên bó sát và cái váy hơi ngắn một chút....Làm cho dân Kỹ thuật nước miếng chảy cả làng....Người không có thời gian chảy nước miếng như thằng Ming đi tới gặp... Có vẻ như nó nặng lòng, nặng lồng ngực, nặng đủ mọi thứ. Moowan mừng rỡ khi nhìn thấy thằng Ming. Nhìn cũng đủ biết rằng cô ấy vẫn còn có ý với nó, không hề thay đổi. Nhưng mà thằng Ming kìa... nhìn khó chịu sao sao ấy không biết. "Tại sao không báo trước rằng sẽ tới?""Nói với Waew rồi mà. Hôm nay ngủ ở phòng Waew nữa đó.""Đây Yo nè, còn nh��� Yo không?". Thằng Ming nói. Thế nên tôi mỉm cười với Moowan."Oh ho~, Yo đây hả? Sao đẹp trai hơn trước dữ vậy!". Cô ấy nhìn tôi từ đầu tới chân một cách không tin vào mắt mình."Ơ... hehe". Tôi cười khô khan."Dù sao thì ở đây với Yo trước đi nhé... Phải đi chụp hình quảng bá cho khoa.". Thằng Ming nhìn có vẻ khó xử lắm, nhưng tôi biết rồi rằng nó kêu tôi tới làm gì..... Hôm sau mày phải đãi tao lẩu shabu rồi đó..."Đi chung không được hả?". Moowan nói giọng nũng nịu. "Người ta bỏ công cúp học mấy môn để tới kiếm vậy mà.""Thì... nó...". Có vẻ thằng Ming không còn đường thoát. "Ok, vậy đi chung cũng được. Nhưng mà không biết xong lúc mấy giờ đó."

"Anh sẽ đưa em đi kiếm gì đó ăn sau khi xong việc đúng không!"...Thế là hết, kế hoạch vụ anh Kit của thằng Ming. Nó nhìn mặt tôi có vẻ như khó quyết định. Tôi chỉ biết nhún vai. Nghiệt ai người đó gánh nhé bạn...."Chắc... là... được.""Ok, vậy đi!". Moowan quàng tay thằng Ming trêu ngươi bao nhiêu ánh mắt dân Kỹ thuật đang nhìn tới. Thằng Ming nó đem tôi theo làm gì chứ khi mà trong mắt Moowan chỉ có mình nó. Tôi gãi đầu, nhìn đứa bạn tôi khi mà tự nhiên được người yêu cũ tới kiếm. Mà người yêu tôi thì sao, bây giờ học xong chưa nhỉ?...Tôi bấm gọi đi vài lần. Tới thì tới đó, nhưng mà không có người bắt máy. Chắc là đang làm thí nghiệm.************************************************"Không ngờ rằng mày cũng tới.". Anh Forth đi tới chào hỏi. "Rồi đây là ai? Đẹp ghê.". Anh ấy hỏi khi thấy mặt Moowan đang ngồi cách tôi không xa. Cô ấy cứ nhìn thằng Ming, không thèm để ý người nào khác tại nơi này."Bạn thằng Ming ạ.". Tôi trả lời trong khi nhìn thằng Ming đang chụp hình với khung hình rất đẹp. "Người yêu cũ...". Cái này là tôi nói thầm cho mình anh Forth nghe.

"Oh ho, người yêu cũ nó mà đẹp tới cỡ này, rồi người yêu hiện tại nó đẹp tới cỡ nào nữa?". Anh Forth buông người ngồi xuống bên cạnh tôi....Hờ hờ... Khi nào mà anh KitKat hẹn ước chung thân với thằng Ming... Tôi trả lời luôn rằng khác nhau như hai cực...."Tối qua bị gì vậy? Điện thoại sóng yếu hả?"Tối qua... Lúc anh Forth gọi tới, thằng cha Pha đang vui vẻ với việc quấy rối tôi! Nhưng mà làm sao tôi trả lời thẳng thừng được, mang tiếng chết."Đại khái là vậy đó anh...""Giọng mày có vẻ ậm ừ đó."...Muốn điên... Bởi vì vừa nói vừa bị hôn cái này, hôn cái kia, kêu tôi phải làm sao? Tôi gãi đầu không biết nên trả lời thế nào với anh Forth. Anh ấy cười hừ hừ trong họng trước khi nói."Là tao có lỗi, gọi điện phiền mày.""Anh Forth...""Biết là vậy, nhưng mà tao biết làm sao được.". Anh Forth nhún vai. Đôi mắt anh ấy chứa vẻ buồn bã không giấu được. Tôi cảm thấy không yên lòng luôn, nhưng tôi thật sự cũng không làm gì được. "Nếu tao là nó... chắc tao cũng làm y như nó, không có gì khác biệt.""Làm... làm gì vậy anh?""Nhắm muốn ăn mày chứ gì."..Tôi thề rằng, lông của tôi dựng đứng hết lên tại mọi điểm....."Thì nhìn mày đi... Trắng thì cũng trắng... Người thì ốm ốm... Eo chắc cũng thon lắm nhỉ... Gợi cảm cực kỳ."..."Chỉ có mình tao mới được nói như vậy với Yo, thằng Forth khốn kiếp."...Tôi giật mình khi nghe thấy tiếng của người mới tới. Không thể là ai khác ngo���i trừ anh Pha. Dáng vẻ giận dữ từ xa, sẵn sàng gây sự mọi lúc."Anh Pha, sao tới được đây vậy?". Tôi kêu lên hỏi."Sao phải ngạc nhiên? Hẹn hò với thằng Forth hay sao?". Anh Pha nhìn chằm chằm mặt anh Forth."Thì phải ngạc nhiên chứ. Làm sao biết được Yo ở đây? Không có nói chuyện điện thoại nữa."Anh Pha làm vẻ mặt là lạ. "Hỏi bạn của Yo... mà bạn Yo ai cũng như vậy hết hả?""Đi kiếm tới tận khoa Yo luôn hả?""Chứ gì. Hồi sáng quên đem điện thoại theo. Học xong rồi qua kiếm liền nhưng mà Yo lại không có ở đó, tới lượn lờ với thằng Forth ở đây."..."Bớt bớt giùm đi.". Anh Forth ngăn lại. "Dù cho tao muốn thành sự thật đi nữa nhưng nó cũng không phải thật. Đừng có nói nhiều.""Nói gì đó!". Anh Pha gồng chặt nắm tay. Tôi giữ chặt cánh tay anh ấy. Không biết đi ăn tổ ong ở đâu về, dáng vẻ đúng bực bội..."Bình tĩnh...". Tôi nhanh chóng nói..."Anh tin tưởng Yo. Nhưng mà nói rồi, đừng có cấm không cho anh ghen. Cái đó làm không được đâu.".."Ganh tỵ?". Thái độ anh Forth cũng kiếm chuyện không ít..."Thằng chết tiệt này!". Anh Pha ra vẻ định xông vào....."Dừng lại!". Anh Kit vừa mới tới nơi, tách hai người họ ra. "Bình thường tụi bây hợp cạ nhau muốn chết. Giờ định tan rã bởi vì gái... ối, không phải... bởi vì một đứa con trai hả?".."Nó ghẹo gan!". Anh Pha nhìn chằm chằm mặt anh Forth."Nó kiếm chuyện với Yo, không có lý lẽ.". Bên còn lại cũng không chịu thua y chang nhau..."Đủ rồi đó hai tụi bây. Đủ rồi!". Anh Kit cản lại. "Bình tĩnh! Thằng Pha chết tiệt, tao biết rằng mày ghen, nhưng mà thằng Forth tính nó đủ tốt để không đâm sau lưng mày. Còn Forth, mày kiềm lòng mình chút đi... Em nó quen với bạn tao rồi."....Dứt lời anh Kit... Cả phòng rơi vào im lặng.Tôi đứng ở giữa, cảm thấy bản thân mình nhỏ như kiến. Việc nhìn thấy người từng thân thiết với nhau đi cãi nhau bởi vì tôi thật sự làm cho tôi cảm thấy rất tồi tệ. Nhưng điều mà anh Kit nói ra, tôi không cãi lại được rằng nó không phải sự thật và đó là điều mà cả hai anh ấy nên làm nhất...Thằng Ming chụp hình xong rồi đi tới nhập hội. Nhìn nó có vẻ ngạc nhiên vì có nhiều người đứng chụm một chỗ nhưng mà có vẻ nó ngạc nhiên anh Kit nhất....Người nó muốn đi kiếm... lại ở gần nó....Có người không hề để ý tới sự việc điên điên khùng khùng này, đó chính là Moowan."Anh... Sao rồi? Mệt không? Đây, nước nè.". Moowan đưa nước cho thằng Ming....Và tất cả hành động đó đều ở trong ánh mắt của anh Kit...Tôi nhìn ra được ánh mắt của nó. Ánh mắt nó nói rằng 'Chết rồi!'.Anh Pha nắm tay tôi cùng với kéo tôi ra khỏi chuyện tình rối rắm của thằng Ming... Tôi nhìn bạn tôi đang rơi vào tình huống nuốt không được mà nhả cũng không xong, cùng với chúc nó may mắn bằng miệng...(Nuốt không được mà nhả cũng không xong = không biết nên làm gì, bí đường, hết cách)************************************************"Giờ chúng ta lại phải giải quyết với nhau lần nữa mặc dù mới quen nhau không bao nhiêu ngày ấy hả?". Anh Pha lấy tay vỗ lên trán mình. "Yo cuốn hút người khác hay là anh ghen quá mức?""Không biết nữa.". Tôi nói. "Anh Pha, anh Forth nói đúng đó. Yo đâu có gì với anh ấy đâu.""Thì đó... Chắc là anh ghen quá.""...""Thì nhìn Yo đi... Người ta tiếp cận nhiều tới như vậy, muốn anh không ghen sao mà được chứ!". Anh Pha vò đầu tôi. "Ngày mai đeo kính đi...""Hey, xấu lắm.". Tôi nhanh chóng nói lại."Anh nhìn Yo từ trước bởi vì Yo đeo kính đó, đừng quên."..Tôi cãi không nên lời....."Dễ thương với anh là đủ rồi, không cần phải dễ thương với ai khác nữa đâu. Đồng ý không?"....Tôi chưa kịp đồng ý thì tôi đã nghe thấy tiếng của hai người đang bước xuống. Đó là bạn tôi và anh Kit mà! Tôi nhanh chóng kéo tay anh Pha đang không hiểu gì trốn phía sau một cái tủ cũ."Gì vậy?". Anh Pha không hiểu."Nghe lén chứ gì, anh Pha. Im lặng đi.""Yo là cái tụi thích biết chuyện thiên hạ hả?"Chắc chết... "Anh Pha có muốn biết không?""Ừm... Kit nó cũng là bạn anh."Tóm lại cũng muốn biết y chang nhau thôi...*Thơm má*...Tự nhiên tôi bị thơm trộm má. Tôi làm cái tay định đánh anh Pha nhưng anh ấy nhún vai không thèm để ý. "Ai kêu người em thơm làm chi."Còn có hứng làm chuyện này nữa chứ..."Tao không có gì để nói với mày.". Đây là giọng anh Kit. Giận tới nỗi đen mặt đỏ mặt mà tôi chưa bao giờ thấy. Bình thường tôi thấy anh ấy có phong cách thư thả, thoải mái, nhìn có vẻ trưởng thành, có lý lẽ. Nhưng mà cái này thì hơn sự tưởng tượng chút."Nhưng em có.". Bạn tôi trả lời. Ánh mắt nó nhìn cũng đủ biết rằng quan tâm người trước mặt nó tới cỡ nào. "Anh Kit...". Nó đưa tay tới nắm lấy cánh tay anh Kit.Và nó bị anh ấy hất tay một cách không thương tiếc...Đúng hardcore. Tôi há hốc mồm. Anh Pha thì nghe mỗi tiếng ở bên cạnh và cứ nhìn tôi, với tay tới gảy môi dưới của tôi chơi chơi... Chắc chết, giờ có phải lúc không!.."Buông tao ra...". Anh Kit trả lời."Anh định đi đâu?""Tao gấp.""Đi gặp anh Beam hả?"Anh Kit im lặng... Câu nói này đủ để làm anh Pha chú ý và ngừng chơi đùa môi dưới của tôi."Ừm."..Tiếng đồng ý của anh Kit làm cho thằng Ming mặt biến sắc luôn.Nghiệp chướng rồi... bạn tao..."Rốt cuộc... đó là thật đúng không? Điều mà anh Beam nói, hai anh... đồng ý quen nhau?"..Tôi không thấy rõ mặt anh Kit, nhưng tôi thấy được mặt bạn tôi một cách rõ ràng. Anh Kit quay lưng với thằng Ming, bởi vì vậy tôi mới biết rằng lúc anh ấy nói, anh ấy làm vẻ mặt thế nào..."Ừm..."..Tiếng đó đối với thằng Ming lớn cỡ tiếng sét đánh..."Biết rồi thì thôi dính líu gì tới tao đi."..Tôi nắm lấy đầu mình... Anh Kit bỏ đi khỏi thằng Ming, bỏ lại thằng đẹp trai cao kiều đứng không vững phía sau...."Đi kiếm người yêu con ông đánh mộc cầm của mày đi."...Anh Pha thở dài... Nắm lấy cánh tay tôi cứ như biết rằng tôi cảm thấy thế nào. Tôi nhìn thằng Ming một cách lo lắng. Bây giờ đi ra không biết có trở thành làm cho nó nặng thêm không bởi vì tôi nghe lén hết toàn bộ.Không biết đã trả đủ hay chưa, tội lỗi mà nó đã từng làm...Nhưng bây giờ tôi tội nghiệp bạn tôi từ tận đáy lòng......"Người ta không thôi dính líu được... muốn người ta phải làm sao chứ!"

Lúc tôi học lớp 12Đêm giao thừa sau khi tôi ăn vịt MK với gia đình xong thì tôi nằm lăn lộn trên giường vì không có gì để làm. Hơn nữa còn chán thằng Ming vì nó đi đếm ngược cùng bạn bè của nó trong khi tôi phải ở nhà. Thật ra tôi cũng muốn đi đó, nhưng mà tôi đang tập trung sự can đảm để chuẩn bị làm một việc.Chào hỏi facebook anh Pha...Tôi không được gặp anh ấy lâu lắm rồi... Từ việc vào xem cái facebook chưa phải là bạn bè, anh Pha nhìn có vẻ nổi tiếng ở trường đại học lắm. Còn có hình đẹp và rõ được tag vào quá trời. Không biết đi làm cái gì ở trường đó mà còn được lên sân khấu nữa. Tôi không hay vào facebook bởi vì tôi không thích chơi cho lắm. Thế nên lâu lâu tôi mới vào xem facebook anh Pha, người đặt quyền riêng tư tới nỗi gần như không thấy được hằng ngày anh ấy đăng những gì.Tôi cắn móng tay, cuối cùng cũng không dám chào hỏi dù cho có xảy ra chuyện gì đi nữa. Và vào lúc đó, có người chào hỏi facebook của tôi... Người này không phải là bạn của tôi trên facebook. Có định hỏi rằng liệu tôi có thời gian rảnh khoảng 2, 3 tiếng đồng hồ trong một ngày không đây?'Mừng ngày cuối cùng của năm cũ."Nó có điên không vậy? Bạn bè cũng chả phải. Tôi đọc ngay khi nó chào hỏi nhưng không trả lời. Cho tới khi...'Đang đọc thì trả lời một chút đi mà.'Thấy chưa... Tôi cực kỳ không thích nói chuyện với người lạ mặt, nhất là nói chuyện qua chat.'Muốn trả lời thế nào?''Trả lời mừng ngày giao thừa như nhau đi.'Thằng lạ lùng... hiển thị hình tối thui chưa đủ, còn ở đó đòi hỏi theo ý mình.'Mừng ngày giao thừa.'Chơi chơi theo nó đi vậy phòng khi nó sẽ ngưng trả lời lại.'Đang làm gì vậy? Hôm nay không đi đâu hả?'Nó không ngưng...

'Ở nhà. Mắc gì xía vào? Ai vậy trời?''Chắc là cậu quen đó. Eh... Hay là không quen? Không biết nữa.''Nếu rảnh quá thì đi thả lồng đèn không tụng kinh qua năm mới đi nhé.''Thật ra thì muốn đếm ngược.''À, vâng... Xin mời!''Đi cùng không? Vẫn còn thời gian.'Ai muốn đi với mày?... Tôi chề môi với khung chat trong khi vào facebook anh Pha với ảnh bìa vẫn như cũ, ảnh đại diện vẫn như cũ từ hồi trung học phổ thông tới giờ...'Đang làm gì vậy? Đọc rồi không trả lời nữa.''Nhiều chuyện.''Nghía facebook thiên hạ?'Cái thằng này... Sao mà biết hết trơn vậy?'Rồi cậu xía vào chuyện của mình làm gì?''Thì tại cô đơn. Bạn bè đi chỗ khác hết.''Mình giúp cho đỡ cô đơn được?''Nhiều nữa là đằng khác ^^'Eh... Tôi nhìn khung chat một cách suy xét. Nhìn từ cái tên, ��nh đại diện và cuối cùng tôi cũng quyết định click vào xem.Thật sự là một cái facebook không có cái quái gì hết. Có bạn bè không tới 30 người, ai nấy tôi cũng đều không quen.Có phải biến thái không ta?'Nè, mình không phải biến thái đâu đó. Mình quen cậu.' Nó đọc được suy nghĩ của tôi hả!'Cậu người cao cao, ốm ốm, trắng bệch. Khi đi lưng hơi khom một chút. Có đứa bạn cao hơn, mặt mũi đẹp trai, đúng không?''Ừm, rồi sao?''Mình thật sự quen cậu đó.''Biết mình, nhưng chào hỏi qua mặc dù không phải là bạn bè trên facebook?''Thì... nhát mà.'Tin nhắn của nó làm cho tôi khựng lại... Nó giống tôi y chang bởi vì tôi cũng không dám chào hỏi gì anh Pha dù chỉ là một tin nhắn.Nhưng ít ra cái tên này nó hết nhát rồi...'Không muốn phiền gì nhiều đâu, chỉ muốn nói chúc mừng năm mới.''Uh huh!''Có thật nhiều niềm vui nhé. Chúc cậu mãi mãi dễ thương như vậy.'Tôi không trả lời gì... Nhưng rồi tôi cũng quyết định đánh chữ...'Mình cũng chúc cậu năm mới vui vẻ.''^^'....'Mình sẽ thử không nhút nhát xem.'========================================{ = Phana = }Lúc tôi học năm nhất... Khoảng thời gian năm mới đối với tôi vào năm đó rất là khác biệt so với lúc trước. Tôi không có về nhà ăn mừng với gia đình bởi vì ở trường cho nghỉ không bao nhiêu ngày và người như tôi, người được nhận danh hiệu Nam khôi trường năm nay, không đời nào được ăn mừng với nhà chắc luôn. Trường đại học có sự kiện và tôi phải ở lại làm mặt mũi cho trường mỗi khi có con ông cháu cha và các quý tộc phu nhân tới thăm. Thật là một cái gì đó rất ư là tuyệt vời, vui vẻ nhất trên đời.Haizzzz... Tôi thở dài sau khi xong hết nhiệm vụ. Vào lúc chiều tối ngày 31 tháng 12, thay vì tôi được ở bên gia đình (hay ít nhất cũng nên ở cạnh thằng Beam và thằng Kit), thế mà thành ra tôi nằm ườn ra trên giường chú chó ủ rũ, cô đơn vậy chứ. Có lẽ đây là năm mà tôi phải cô đơn qua năm mới. Suýt chút nữa muốn đăng status facebook thi với người khác.Nói tới chuyện facebook, tôi không online bao lâu rồi nhỉ? Từ hồi tôi được nhận danh hiệu và mở nó lên vài tháng trước, việc mà tôi bị chào hỏi, bị làm sập tường, bị tag vào hình tôi, bao gồm cả biết bao nhiêu quảng cáo, tôi không dám vào facebook chơi lần nào nữa. Hôm nay tôi tự nhiên muốn chơi... định vào xem một chút.Chắc rồi... Thì tại tôi không có gì làm vào đêm giao thừa mà.Ngay khi tôi online...Con số đỏ đỏ xuất hiện cho tôi thấy tới nỗi hoa mắt. Cả số lượng người add friend, số lượng tin nhắn chat qua, bao gồm cả những thông báo khác có số lượng lớn nhất làm cho tôi há hốc mồm.Tôi chọn việc bỏ qua nó, search tên thằng Beam và thằng Kit. Nhấn like những việc mà tụi nó làm trong thời gian nghỉ năm mới một cách im lặng.Thằng Beam nó đi Hong Kong.Còn thằng Kit nó đi ăn mừng ở Áo!Ờ, cuộc sống tươi đẹp cho lắm vào... Bỏ rơi tao héo úa ở trường, không được nghỉ mặc dù vào ngày nghỉ đây này.Tôi suy nghĩ một cách chán chường khi nhiệm vụ trong việc chơi facebook của tôi kết thúc. Đúng vậy, làm sao mà tôi có nhiều nhiệm vụ được khi mà người tôi quan tâm nhất chính là 2 đứa bạn. Nhưng mà... thật ra tôi cũng có một người nữa mà tôi quan tâm.Người mà tôi không dám add friend... dù cho trôi qua bao nhiêu năm đi nữa.Cảm ơn tr���i phật vì em ấy không cài đặt chỉ bạn bè mới thấy được những gì em ấy đăng trên facebook. Nhưng mà tin tôi đi rằng cũng không khác biệt bao nhiêu hết. Yo cũng giống tôi, lâu lâu mới vào chơi, lâu lâu mới vào đăng bài...Rồi ngày như thế này, em ấy sẽ đăng cái gì nhỉ?Tôi không nên chào hỏi em ấy một chút sao...Khi mà tôi không dám chắc rằng em ấy vẫn còn thích tôi hay không... Thế là tôi đăng xuất facebook này và đăng nhập một facebook khác của tôi mà tôi dám thể hiện chính bản thân mình...Tôi dùng facebook đó chào hỏi Yo lần đầu tiên và có thể là được chào hỏi lần cuối cùng, bởi vì Yo nhìn có vẻ bực mình dữ lắm. Hahahaha!Ít ra tôi cũng được chúc mừng năm mới Yo rồi. Tôi há miệng ngáp trước nhấn offline khỏi facebook. Chắc là lâu cỡ 1 năm sau tôi mới vào online xem lần nữa.....Thật ra sau đó không bao nhiêu phút, đáng lẽ tôi nên đợi.Bởi vì tôi có sự bất ngờ từ Yo... Em ấy chào hỏi tôi, chào hỏi tôi với tư cách tôi là Phana, không phải thằng có tên facebook điên khùng gì không biết....Chúc mừng năm mới ạ, anh Pha.

Tôi bực bội chuyện thằng Beam vì chưa được nói chuyện với nó lần nào nữa sau khi nó tuyên bố như vậy. Tôi bực bội cả chuyện không nên là chuyện của tôi nữa kìa.Sao mày nói mày kết thúc với cô ta rồi mà!.."Mẹ nó!". Tôi kêu lên, thằng Pha ở trong phòng của tôi giật nảy mình."Bị cái mẹ gì vậy, thằng quần?""Tao bực mình.""Ờ, chuyện gì?""Kệ mẹ nó đi."..Mẹ nó, cảm thấy muốn đấm mọi thứ cản trở trước mắt quá đi mà. Ghét cảm giác của bản thân lúc này nhiều lắm. Tại sao không kiểm soát nó được? Tại sao không được như ý muốn? Tại sao lại phải như vậy chứ?.."Pha!""Cái gì?". Nó ngẩng mặt lên từ việc tìm kiếm tài liệu."Mày có được nói chuyện gì với thằng Beam chưa? Bị cái quái gì, phòng cũng không ở, điện thoại cũng không chịu bắt máy.""Mày bực mình chuyện thằng Beam hả?". Nam chính của truyện quay đi tiếp tục quan tâm tới tài liệu. "Trả lời được một câu thôi là không biết. Chắc Beam nó về nhà, nếu như mất tích tới như vậy.""Hey!""Tao chỉ đoán đại."..Mẹ nó, muốn điên... Như vậy thì phải đi uống. Đừng làm hổ danh bác sĩ man rợ!.."Tối nay đi uống đi, tao đãi.". Tôi đẩy nhẹ tay thằng Pha đang ngồi không xa."Hey, ngày mốt có kiểm tra của giảng viên bác già, tao không có nghe cô giảng cái gì luôn đó.""Tao kèm cho.". Tôi nói như vậy chứ tôi cũng cái nghe cái không thôi hà. "Tao đãi mà."..Đem đồ chùa ra dụ, trùm băng bác sĩ man rợ mà lại không đi sao? Tôi thấy thấy cái cổ dài của nó nuốt nước bọt một chút nữa. Có vẻ như cũng muốn đi."Chọn quán đi... Tao gọi điện báo với Yo chút.""Ừm, quán Chonburi."Tôi sẽ uống cho quên hết mọi thứ luôn. Cả thằng bạn biến mất khỏi cuộc đời tôi và cả thằng bạn của người yêu bạn, không biết rằng tại sao nó lại ảnh hưởng tới suy nghĩ của tôi tới như vậy.************************************************Quán Chonburi, 21 giờ.Bác sĩ man rợ chỉ đi 2 người với nhau như vậy giống như thiếu mất cái gì đó, nhưng mà kệ mẹ nó. Khi mà người còn lại mà tôi muốn nói lý lẽ với nó muốn chết mà nó không chịu bắt máy từ tôi, thì muốn tôi phải làm sao? Tôi gọi rượu ngay khi tới quán và ngay khi rượu được đưa tới, tôi chơi 'On the rocks' tới nỗi bạn tôi suýt nữa cản không kịp.(On the rocks: Đổ rượu mạnh, đậm đặc vào nước đá và uống mà không hề pha loãng với nước hoặc thức uống khác).."Thằng quần, muốn tao vác mày về từ sớm luôn hả?". Pha kêu lên mắng. "Bình tĩnh đi chứ. Uống từ từ đi được không?""Để yên cho tao.""Thằng chết tiệt này!". Pha buông cái ly đó cho tôi. "Cứ như thất tình nhỉ?""Nói gì đó?". Thay vì nó giúp cho tôi thấy đỡ hơn, thằng Pha chết tiệt nó lại làm cho tôi thấy tồi tệ hơn. "Giống chỗ nào? Nói cho đàng hoàng coi.""Bắt đầu kiếm chuyện rồi đó mày.". Pha lắc đầu một cách chán chường. "Rõ ràng là nắm lấy trái tim người ta rồi nhưng lại có bộ dáng coi không được."..Tôi không thèm để ý lời nói của thằng Pha, để ý tới thức uống có cồn trước mặt thì hơn. Đ��� chướng tai gai mắt hơn nhiều. Thằng Pha không uống giống như tôi, có vẻ như nó nghĩ rằng phải lái xe cho tôi bởi vì sau cùng có thể tôi sẽ đi đến cái kết say không biết trời đất.Say cũng tốt. Có thể không có cái gì tốt hơn nhưng có lẽ nó sẽ giúp cho tôi quên đi phần nào..."Mày biết không...". Chắc là bắt đầu nặng rồi. Sao dễ say quá vậy! Tôi bắt đầu nói nhiều rồi. "...Tao chưa bao giờ nghĩ tới dù chỉ một chút rằng thằng bạn nó thích tao. Thấy nó cứ đi với gái, ngày ngày cứ ngắm gái. Ai mà biết được chứ!"..Tôi không biết rằng thằng Pha có đang nghe hay không nhưng có một điều chắc chắn rằng xung quanh tôi yên lặng, chỉ có tiếng nhạc của quán giúp xoa dịu. Tôi thích quán này ở chỗ nhạc mở không lớn. Là quán có mục đích cho người ta tới nhấp bia trò chuyện..."Rồi mẹ n��, khi vừa nói thích tao xong, mất tích..." Tôi càm ràm. "... Thằng Ming khốn nạn đó nữa. Mẹ nó, khốn nạn!""Đa tình ghê, thằng quần...". Pha ngồi trước mặt trả lời lại."Đa tình mẹ gì?""Càm ràm một người đi, chứ đừng càm ràm hết mọi người như vậy.""Tao nhọc lòng, mày hiểu không?". Cảm ơn thức uống có cồn nơi đây làm cho tôi dám nói chuyện mà tôi không dám nói hơn trước. "Tao rối, mày không rối hả? Chuyện thằng Beam, chuyện thằng Ming khốn kiếp đó nữa.""Tao không thấy rối. Lạ chỗ nào đâu? Tao nói rồi rằng thằng Beam nó lạ lạ với mày nhưng nó chưa bao giờ biểu hiện cho mày thấy.""Tao vẫn chưa hoàn toàn tin đâu.""Rồi việc nó mất tích như vậy từ lúc nó nói thích mày nghĩa là thế nào? Không phải bởi vì nó không dám đối mặt với mày hả? Bạn bè quen nhau nhi��u năm nhưng nó lại nó rằng thích. Mày nghĩ rằng nó sẽ đi học vui vẻ bình thường được sao?"..Im lặng... Tôi im lặng... Thở một hơi dài nhất mà tôi từng thở dài từ trước tới giờ. Như tôi đã nói, tôi chưa từng nghĩ rằng thằng Beam sẽ có ý với tôi như vậy. Có thể là thằng Pha nói rằng đúng, nhưng ngày hôm đó nó nói rằng quen với tôi trước mặt thằng Ming, tôi cảm thấy không giống như thằng Pha nghĩ.Mẹ nó! Chuyện khốn kiếp đến với tôi chi cho lắm vậy? Nam chính của truyện cũng chả phải....."Nhưng mà tao thấy... chuyện thằng Beam chắc cũng không phiền lòng mày bằng chuyện bạn của Yo đúng không?"..Thằng Pha nhất định là đang lừa hỏi chuyện người bắt đầu mơ màng chắc luôn. Tôi không dám chắc rằng điều mà nó vừa hỏi đúng hay không... Bao lâu nay tôi luôn đặt mức quan trọng của bạn bè ưu tiên hàng đầu... Và bây giờ, tôi lại coi trọng chuyện của người nào đó hơn trước rồi chứ.Người mà tôi chưa từng nghĩ rằng cho nó chui vào trong đầu tôi nữa là..."Mẹ nó!". Tôi nốc cạn ly thay câu trả lời. Cùng lúc đó thằng bác sĩ man rợ còn lại mất tích cả ngày, giờ mới ló mặt ra cho thấy.Nó buông người xuống ngồi cạnh thằng Pha, không nhìn mặt tôi dù chỉ một chút. Có vẻ như nó đang buồn rầu....."Có gì muốn nói với tao không, Beam?"....=================================={ = Ming = }Ôi! Cái gì đã khó sẵn rồi, giờ lại khó hơn trước nữa.

"Ở phòng trọ của Waew phải không? Lát tới đón nhé, có chuyện muốn nói. 9 giờ rưỡi tối."Tôi gọi điện nói với Moowan rồi cúp máy. Bây giờ tôi đang nằm dài trong phòng thằng Yo, người bạn hiểu rõ lòng tôi nhất. Nó ngồi trên bàn học nhưng không để ý gì tới bàn học bởi vì đang quay cái ghế lại nhìn cái người dài dài của tôi nằm trên giường."Có nổi không vậy bạn?". Yo hỏi tôi một cách lo lắng."Tao cảm thấy giống như... sắp chết.". Tôi nói "Đã nói với anh Kit mọi thứ rồi rằng tao không có ý gì với Moowan nữa. Nhưng mà mày hiểu cảm giác của tao không? Người con gái quen biết với một đứa con gái khác trong khoa tao ở trong địa phận như vậy. Là mày, mày không cảm thấy gì sao? Người từng quen nhau mà."

"Thằng quần, tao hiểu. Khoa Kỹ thuật đôi khi cũng giống như trường nam sinh vậy.""Giờ này chắc hiểu lầm tới đâu luôn rồi quá.""Mày quan tâm đúng trọng điểm không vậy? Anh ấy thừa nhận rằng quen với anh Beam rồi."Nó nhắc lại làm gì chứ... "Tao biết rồi!""Mày thất tình rồi.""Thằng quần Yo!". Tao quay qua chửi. Tôi biết rằng nó nói giỡn như vậy bởi vì nó thân với tôi. Nhưng tôi phải chửi nó bởi vì tôi không muốn ai nhắc lại chuyện này với tôi.Chuyện mà tôi vẫn không tin, dù thế nào đi nữa cũng không tin.

Tưởng rằng tôi sẽ chịu thua hả?... Dù cho bị anh Beam giết đi chăng nữa, tôi cũng chịu..."Rồi hẹn với Moowan, định đi giải quyết cho kết thúc hả?""Đúng vậy.""Nếu con gái họ không chịu kết thúc?""Thật ra tao từng nói rồi đó.""Dứt khoát chút đi chứ.""Là tao sai. Ai mà biết được là sẽ tới kiếm tao chứ.""Giờ vậy đi.". Yo quay qua nói chuyện với tôi một cách nghiêm túc. "Nói thẳng ra luôn. Wan là người xinh đẹp, dù sao cô ấy cũng biết sẵn rồi rằng một ngày nào đó, cô ấy cũng sẽ tìm được người mới.""Ừm... Tao cũng chỉ định nói mọi chuyện cho cô ấy rõ ràng thôi."....Tôi nằm lăn qua lộn lại ở trong phòng thằng Yo cho tới khi gần 9 giờ rưỡi rồi mới đi đón Moowan ở khu trọ của Waew. Khi Moowan biết rằng tôi rủ cô ấy ra ngoài lúc trời tối, cô ấy càng ăn mặc đẹp."Tại sao lại làm vẻ mặt như thế vậy, Ming?""Lên xe đi. Hay là định nói chuyện ở đây?"Mặt Moowan tái nhợt đi một chút. Tôi thở dài rồi cố gắng đẩy mọi thứ, mọi cảm giác trong lòng ra nói thẳng."Mình nói rồi rằng mình không có ý gì với Moowan nữa, đúng không?"Điều đó làm cho tiếng nức của cô ấy đang tích tụ ở cổ họng sẵn sàng chờ chực tới lúc để phát ra."Thì biết... nhưng mà người ta nhớ, muốn gặp, phòng khi có chút cơ hội.". Cô ấy la lối, nước mắt chảy ướt đẫm hai gò má."Xin lỗi nhé, nhưng mà không có đâu. Chúng ta chỉ có thể làm bạn bè với nhau thôi, Wan."Ngôn ngữ tiếng mộc cầm của tôi và cô ấy biến mất trong chớp mắt khi tôi nói chuyện nghiêm túc với cô ấy."Đừng làm cho mọi chuyện khó khăn hơn như vậy nữa. Mình xin lỗi, mình thật sự xin lỗi."Moowan lấy tay đẩy tôi thật mạnh tới nỗi lưng tôi va vào xe."Xấu xa!." Cô ấy khóc và mắng tôi. "...Dù cho trôi qua bao lâu đi nữa, cậu vẫn y như trước nhỉ.""Thật ra mình không có như trước đâu. Mình vừa mới không giống như trước vào lúc này đây thôi. Mình hiểu Wan, hiểu rằng Wan cảm thấy như thế nào."Đúng... Sao mà tôi lại không biết rằng nó đau tới cỡ nào chứ?"Xin lỗi... Chăm sóc bản thân thật tốt nhé."...Tôi nói một cách nhẫn tâm rồi quay lưng với cô ấy và bước lên xe trước khi lái xe đi ngay lập tức. Tôi sẽ không mềm lòng như ngày hôm nay nữa, ngày mà t��i không nghĩ rằng người tôi nói thật sự kết thúc cô ấy rồi lại tới nhìn thấy và làm cho mọi chuyện rối rắm, hỗn loạn lên như vậy.Haizzz... Thật muốn thở một hơi dài cả triệu giây. Sao mọi chuyện lại rối rắm như vậy chứ? Và tại sao tôi lại phải cảm thấy ngột ngạt, khó chịu trong lòng như vậy chứ?...Tôi xua đuổi Moowan là vì ai? Vì người đã có người yêu rồi ấy hả?....Mẹ nó... Say xỉn một chút chắc không sau đâu. Giờ học ngày mai cúp mẹ luôn cho rồi...================================== { = Kit = }"Sao hả?""Thì theo như đã kể đó.""Thằng chết tiệt!". Tôi ra vẻ định xông vào thằng Beam. "Tao không có mắc cười đâu đó. Tao không mắc cười!""Hahaha. Pha, mày thấy mặt nó không?". Thằng Beam cười lớn tới nỗi muốn rớt hàm. "Tao làm tới mức trốn học để cho nó giống th��t luôn đó bạn.""Thằng quần!". Tôi định đấm thằng Beam nhưng thằng Pha kéo tay lại. Không thì có máu chảy đầu rơi chắc luôn. "Chơi cái trò quái gì của mày vậy? Tao sốc đó, hiểu không?""Biết làm sao được? Cái người tới tán tỉnh mày nó phải bị chơi vố nặng một chút.""Trước đó mày cũng cổ vũ lắm mà, không phải sao?""Thì trước đó tao đâu có biết bản tính nó đâu.""Chết tiệt...". Tôi vẫn chưa hết giận thằng bạn."Hey, thằng quần Kit, tao xin lỗi! Tao không giỡn nữa mà. Tao không giỡn nữa.". Nó làm vẻ chắp tay vái. "Tao không có thích mày. Tao yêu mày như một người bạn, hài lòng chưa?""Pha, mày biết đúng không?". Tôi quay qua nhìn đứa bạn còn lại."Cái gì? Tao không biết. Tao đang nói chuyện LINE với người yêu tao.". Nó đưa điện thoại lên cho xem."Mày đừng có mà lảng tránh.""Tao thấy tụi bây 3 người bận rộn với nhau, tao không muốn xía vào nhiều. Một hồi lại càng rối hơn.". Pha nói với giọng điệu trầm tĩnh. "Tụi bây là bạn của tao lâu rồi. Dù cho xảy ra chuyện gì, tao cũng luôn đứng về phía tụi bây.""Nếu bạn bè định yêu nhau... cũng được đúng không?". Thằng Beam đưa mặt tới hỏi thằng Pha....Chắc chắn rằng tôi phải cầm muỗng lên gõ đầu nó. "Mày đủ rồi... Đủ! Ngưng diễn chính là ngưng diễn.""Hey, trước mặt thằng Ming ngưng diễn không được đâu đó. Bây giờ nó tin hoàn toàn rằng tao quen với mày rồi."..Nó không có sai đâu khi nghĩ như vậy, khi mà chính bản thân tôi là người nhét suy nghĩ này vào đầu nó mới hồi trưa đây mà..."Định lừa người khác thì phải lừa bạn mình trước. Tao thấy kế này tuyệt vời đó. Tao tốn thời gian tận 5 phút bên cạnh Starbucks.""Thằng khỉ... Mắc cười lắm không?". Tôi vẫn chưa ngừng chửi thằng Beam dễ dàng vậy đâu."Dạo này nó ra sao rồi?". Beam quay qua hỏi thằng Pha."Yo nói là nặng lắm... Bởi vì Yo không có đặt món đồ xuống.""Thằng khỉ Pha, mày đừng nghĩ rằng mày là nam chính thì mày không bao giờ sai.""Ơ, vậy hả? Tao xin lỗi.". Thằng Pha nhún vai. "Thì tình trạng nó nặng như tao nói đó. Hào quang Nam khôi trường đại học dập tắt hẳn luôn. Kit, mày cũng thấy mà."..Tôi thở dài... Mọi chuyện có quả thì phải có nhân, cái gì phải xảy ra thì nó sẽ xảy ra. Tôi không nghe không thấy gì hết....."Trời đất!". Thằng Beam kêu lên."Cái gì?". Tôi quay qua hỏi."Nó có vẻ chết linh lắm. Nó tới đó rồi.". Tôi quay qua nhìn thấy hướng thằng Beam chỉ, thấy Nam khôi trường năm nay đi vào trong quán với khuôn mặt có chuyện rất nhọc lòng. Không biết tại sao tôi lại cúi gầm mặt xuống ngay khi nó đi tới. Và nó đi ngang qua bàn tụi tôi mà không hề để ý gì. Có vẻ như có khá là nhiều tâm sự tới nỗi không để ý tới sự vật xung quanh....Tôi thấy nó đi tới ngồi ở quầy bar rồi gọi Vodka và Martini mỗi thứ một ly. Sau đó thì nốc cạn và nó gọi thêm nữa."Nhìn dáng vẻ của nó chắc hôm nay còn dài lắm. Dài lắm.". Thằng Beam lên tiếng phụ họa cho cảnh phim. "Tao có chơi nó vố nặng quá không?""Có thể không phải là chuyện của tao.". Tôi dốc ly lên uống."Tao thấy chắc chắn là chuyện của mày.". Pha đưa ra ý kiến."Không phải.""Tới gọi nó không?""Hey, mắc gì?""Bộ dạng mày như cũng muốn biết mà.". Beam ra vẻ định đứng lên. Tôi kéo tay nó lại."Đừng có đụng gì tới nó nữa.""Hừ.". Beam mỉm cười ở khóe miệng. "Vậy tao về trước đây. Bất ngờ cho thằng Kit kết thúc rồi, không vui gì hết. Về học bài trước đây, phải theo bài học hôm nay cho kịp.""Ờ, chúc may mắn.""Gặp lại sau."Thằng Beam vẫy tay thật nhanh rồi đi ra khỏi quán. Thật không muốn tin rằng nó làm cho tôi suy nghĩ chuyện của nó mặc dù không có gì trong bụi tre cả. Tôi liếc nhìn về phía cái người đang ngồi ở rìa quầy bar rồi thở dài. Có vẻ như nó sẽ uống nhiều và còn uống dài dài như thằng Beam nói.(Không có gì trong bụi tre = Không có gì đáng ngờ, đáng chú ý)...."Tính sao?". Pha hỏi tôi, có vẻ như nó đang kiểm tra phản ứng tôi."Tính sao cái gì?""Về luôn không? Hay định mang em nó về cùng?""Mang cái quái quỷ gì chứ?""Thì tao phải lái xe cho mày mà, nên tao phải hỏi mày định tính sao.""Khoan... khoan hãy về."Tôi uống tiếp để che giấu thằng bạn. Okay, cũng được. Tôi thừa nhận cũng được rằng tôi lén liếc nhìn Ming xem nó uống một mình sẽ như thế nào. Nó có nằm luôn hay không? Hay là sẽ có cô gái nào tới mang nó đi. Nói thẳng nhé, tôi nhìn nó suốt tới nỗi thằng Pha đang ngồi đối diện còn thấy mà.Thằng Ming uống nhiều hơn tôi dữ lắm mặc dù tôi tới trước. Nó cứ gọi, cứ gọi và toàn gọi hàng mạnh không. Tôi thấy mặt nó đi từ 10 phút trước rồi và bây giờ nó đi nhiều hơn trước nữa. 'Đi' ở đây không hề có nghĩa bình thường đâu. Nói đơn giản là nó say rồi."Kit!"Tôi nắm chặt ly lúc thằng Ming lắc lư qua lại."Kit chết tiệt!"Và vào lúc đó... Thằng Ming gục cổ chuẩn bị té khỏi ghế.Lúc nó té... có một cô gái giúp giữ nó lại và tôi làm cho cái ly trong tay văng nước tràn đầy ra ngoài.Không đợi nghe tiếng thằng Pha, tôi đứng dậy và đi tới xử lý người đang ngồi ở rìa quầy bar ngay lập tức."Xin lỗi, đây là đàn em tôi.". Tôi nói với cô gái đó như vậy. Nhìn có vẻ như cô ta đang mong đợi gì đó từ thằng Ming và rồi cô ta bị thất vọng. Thằng Pha đi tới giúp tôi rồi tôi và nó kéo nhau vác xác thằng Ming đi. Cũng khá là loạng choạng bởi vì tôi cũng bắt chóng mặt một chút rồi...."Tao trả tiền rồi đó, cả của thằng Ming và của mày.". Pha nói "Rồi định cho nó ở đâu đây? Biết phòng trọ nó không?"Tôi lắc đầu, chỉ biết rằng ở phía bên kia của khu trọ tôi."Sao giờ? Chở nó tới chỗ Yo thì Yo cũng ngủ mất rồi."Thằng Pha chớp mắt lia lịa với tôi, diễn không khéo cho lắm. Dù thế nào thì tôi cũng biết rằng nó muốn cái thằng thân như trâu mà tôi đang vác đây tới ngủ ở phòng tôi. Không đời nào....."Ming... tỉnh táo lại và nói tao nghe phòng trọ mày ở đâu.""Ưmmmmm"..Mẹ nó... Say tới nỗi choáng, say tới nỗi không nghe được người ta nói gì luôn hay sao vậy?Tôi thở dài, nhìn mặt thằng Pha một cách vô phương và đầu hàng..."Ờ, phòng tao thì phòng tao vậy."...Thằng Pha cười... trước khi đưa thằng Ming lên xe của nó với sự trợ giúp của tôi.************************************************Cho tới khi đem cái thân người to con của nó tới giường của tôi, nó làm cho tôi mệt tới nỗi gần như tỉnh rượu. Tôi đổ đầy mồ hôi ngoắt tay tiễn nó nói rằng 'Không sao, tao lo nổi' lúc nó đi ra khỏi phòng. Tôi nhìn bộ dạng thằng Nam khôi trường năm nay đang nằm dang tay dang chân thể hiện đặc quyền hết mình rằng cái giường này là của nó mặc dù không phải vậy.Rồi tối nay tôi ngủ ở đâu đây?... Có giờ học buổi sáng nữa... Có thể nào xui hơn nữa không?"Chết tiệt, tránh ra đi mày.". Chắc chắn rằng buồn ngủ như vậy thì tắm cũng không cần tắm, răng cũng không cần đánh (Tôi học bác sĩ và thật sự yêu sạch sẽ lắm đó). Tôi ngồi lên giường dùng tay đẩy đẩy cái thân trâu của thằng Ming qua một bên rìa để tôi có thể nằm một chút (Tao tuyệt đối sẽ không nằm dưới sàn). Thằng Ming nó nhúc nhích đó, nhưng nó nhúc nhích có một chút. Mẹ nó, định làm cho tôi cực nhọc tới cỡ nào nữa đây?.."Ưmmmm... KitKat ơiiiiiiiiii". Tự nhiên nó kéo tay của tôi và đớp lấy."Thằng khỉ! Đây là người, không phải bánh.". Tôi đánh thật mạnh vào nó mà không e ngại gì. "Nếu như mày giả vờ say, tao đạp mày té giường thiệt đó."..Nó nhai nước bọt thay câu trả lời... Tôi thở dài một cách mệt mỏi, buông người xuống nằm lên giường và dùng cả tay, cả chân trong việc đẩy cái thân thằng Ming ra xa. Và nó lui ra xa một cách ngoan ngoãn mà không chống đối gì.Tôi nhắm mắt... Nằm nghiêng người quay về phía lưng thằng Ming... Và điều đó làm cho tôi nhận ra rằng... tôi không ngủ được gì hết.Cùng lúc đó, người còn lại trên giường quay mặt lại và nằm nghiêng người quay về phía tôi. Nhưng nó ngủ sâu rồi. Và nó lại còn di chuyển khuôn mặt tới gần dữ lắm tới nỗi tôi phải nín thở....Mày đừng có mà đóng phim Hàn Quốc với tao đó!!!!!...Anh đèn từ ban công là thứ duy nhất làm cho tôi nhìn thấy rõ mặt nó trong lúc này. Nó là Nam khôi trường đẹp trai khác phong cách với thằng Pha. Mặt nó đẹp trai theo kiểu chất Thái và sắc sảo với lông mày dày và chóp mũi cao của nó. Da mặt mịn màng màu mật ong và lông mi dày ở trên đôi mắt thường hay nhìn tôi với ánh mắt nửa thật nửa đùa.Hôm nay tôi không biết rằng nó phiền muộn chuyện gì. Nhưng có một điều chắc chắn rằng người làm cho tôi phiền muộn, nó đang nằm đối diện với tôi.Tôi nhìn nó tới nỗi quên rằng nó ở gần tôi tới cỡ nào...Tôi cử động người định quay mặt tránh đi... Nhưng cái tay to của thằng Ming ôm lấy eo của tôi và kéo tôi lại để người tôi sát vào người nó... Và sau đó.....Nó mở mắt."Heyyyyyyy...""Suỵt!". Nó nói với tôi."Mày giả vờ say hả!""Suỵtttttt!""Thằng khốn kiếp, buông tao ra!!!""Suỵtttttttttt!"...Tôi vùng vẫy trong vòng tay của thằng Ming. Thiệt muốn điên! Hôm nay tôi bị lừa bao nhiêu chuyện rồi vậy?.."Buông ra, không thì tao đấm."..Ming không buông, cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt tôi qua bóng tối bao trùm quanh đây. Tay đang gồng nắm đấm của tôi run rẩy. Không biết là run do cảm giác nóng giận hay là do không biết nên cư xử sao cho đúng nữa."Em xin lỗi nhé."...Và nó kề môi lên môi của tôi nhè nhẹ trong khi tôi không kịp

nhận ra. Mẹ nó... thằng khốn kiếp! Tôi đẩy người nó ra cùng lúc đấm vào mặt nó một cú, nhưng lại không đủ mạnh.

Tại sao tôi lại không đấm nó thật mạnh vào chứ?...."Anh là KitKat ngon nhất thế giới luôn đó, biết không?"...Bộ dáng say xỉn mà nó đã biểu hiện biến đi đâu mất rồi không biết... Cái cảm giác nó hôn lên môi tôi vẫn còn vương lại....."Em có động lực để chiến đấu rồi..."

Chương tiếp theo