Đại não Lâm Triệt như bị chảy ngược máu, hoàn toàn hỗn độn. Thời điểm làn môi ướt át của anh chiếm hữu đôi môi cô một cách nồng nhiệt, cô mới hoảng loạn khôi phục ý thức...
Anh... hôn cô? Hơn nữa, còn hôn một cách điên cuồng! Chiếc lưỡi không an phận kia bá đạo cạy mở đôi môi cô, tựa như chiếm lấy hết mọi hơi thở, không để cho cô có một không gian nào riêng tư. Hai đầu lưỡi va chạm nhau quấn quít say mê hút chặt không rời, cô cảm thấy đầu mình lùng bùng, sự tê dại truyền khắp toàn thân.
Lâm Triệt mở to hai mắt nhìn gương mặt anh tuấn đang áp sát mặt mình, mùi hương nam tính quen thuộc đang vây lấy đầu mũi cô, mang theo hơi thở ái muội nóng bỏng, làm cô hoàn toàn quên đi mọi đau đớn. Bàn tay cô vẫn đang bị tay anh nắm chặt, hơi ấm từ tay anh nhẹ nhàng truyền đến tim cô.
Cho đến khi các bác sĩ khâu lại miệng vết thương thì cô cũng chưa cảm giác được đau đớn....
Thời điểm Cố Tĩnh Trạch chậm rãi rời khỏi môi của cô, đôi môi của cô vẫn lưu luyến vị ngon ngọt vừa rồi, chút tàn dư còn sót lại khiến cả hai bần thần.
Các bác sĩ đứng lên nói mọi chuyện đều ổn, chỉ do mất nhiều máu nên người cô hơi yếu, tuy nghe vậy nhưng khuôn mặt Lâm Triệt lại đỏ bừng, một khắc sau khi buông lỏng thì cô cũng rơi vào hôn mê.
Khi tỉnh lại thì Lâm Triệt phát hiện xung quanh đều một màu xanh, máy điện tâm đồ bên cạnh đang nhấp nháy.
Cô sửng sốt muốn ngồi dậy thì tức khắc cảm thấy đau xót, vết thương trên đùi còn rất đau, cảm giác được tay mình vẫn đang được ai đó nắm chặt, lúc này nhìn sang thấy Cố Tĩnh Trạch đang gục đầu vào mép giường ngủ thiếp đi.
Cảm nhận được động tĩnh của cô, anh liền mở mắt: "Làm sao vậy? Đau chỗ nào sao?" Trông anh rất mệt mỏi, Lâm Triệt thầm tự hỏi không lẽ anh đã ở đây chăm sóc cô cả một buổi tối.
Cô vội vàng nói: "Không, không có gì, chỉ là đụng phải miệng vết thương thôi."
Cố Tĩnh Trạch nghe vậy, liền ngồi dậy, vén chăn lên nhìn vết thương của cô, vẫn còn băng bó cẩn thận, xem ra là không sao. Anh thở phào nhẹ nhõm, nhíu mày nhìn cô: "Cẩn thận một chút, không cần thiết thì đừng động đậy lung tung."
Cả một buổi tối anh ở cạnh đều nghe tiếng ni non rên rỉ đau đớn của cô, khiến lòng anh rất khó chịu, anh chỉ có thể nắm chặt tay cô không rời suốt một đêm. Cho đến khi trời gần sáng thì anh chịu không nối mới gục đầu ngủ trên mép giường.
Tần Hạo có sắp xếp phòng kế bên để anh nghỉ ngơi, nhưng chỉ cần anh động đậy thì Lâm Triệt sẽ hừ hừ vài tiếng, cuối cùng anh đành xua xua tay để Tần Hạo ra ngoài, rồi tự mình ngồi đây nhìn cô cả đêm.
Cũng may kết quả không có gì nghiêm trọng, tuy tổn thương đến động mạch chủ nhưng cấp cứu kịp thời và cầm máu hiệu quả, chỉ vì mất máu nhiều nên cần tịnh dưỡng vài hôm. Bác sĩ còn nói thêm, nếu chỉ đưa đến bệnh viện muộn một chút thôi là cô có thể đã mất mạng.
Lâm Triệt cảm thấy tinh thần dễ chịu hơn nhiều, phòng bệnh này là căn phòng VIP dành cho khách hạng sang, nên không có quá nhiều máy móc, nhìn thấy giống khách sạn hơn là phòng bệnh. Nghe được vết thương không nghiêm trọng, cô mới thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nhớ tới gì đó liền kêu lên: "Ai nha, giấy tờ đất, giấy tờ nhà của tôi đâu?"
Cố Tĩnh Trạch vô ngữ nhìn cô: "Không biết."
Lâm Triệt kinh ngạc: "Không phải chứ?"
Lúc đó hoảng quá không biết đã ném đi đâu, chẳng lẽ không ai nhặt lại giúp cô ư?
Lâm Triệt bối rối nói: "Làm sao bây giờ, vật quan trọng như vậy mà..."
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô thật sâu: "Được rồi, nếu quan trọng như vậy thì sao lúc ấy em không ôm theo bỏ chạy đi, mà lại quăng qua một bên rồi nhảy bổ vô người tôi?"
Vốn dĩ anh cảm thấy áy náy với cô, không ngờ vừa tỉnh dậy cô lại chỉ nhớ tới giấy tờ đất và giấy tờ nhà.
Lâm Triệt chớp chớp mắt: "Tôi cũng không biết nữa, chắc lúc đó xúc động quá chẳng kịp nghĩ gì nữa..."
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô: "Lần sau đừng làm vậy nữa, quá nguy hiểm."
Lâm Triệt bĩu môi: "Đương nhiên, có bài học kinh nghiệm rồi, lần sau tôi sẽ biết mà chạy. Tại đây là lần đầu nên không biết phải chạy đi đâu thôi!"
Cố Tĩnh Trạch vô ngữ lắc lắc đầu.
Lâm Triệt nói: "Đúng rồi, mấy giấy tờ đó có thể làm lại không?"
"Đương nhiên là được, đã sang tên cho em thì chính là của em." Cố Tĩnh Trạch nói.
"Vậy thì tốt quá!" Lâm Triệt thở phào yên tâm.
Cố Tĩnh Trạch: "Được rồi, tham tiền vừa thôi, chuyện giải quyết ổn thoả thì em cũng nên ăn gì đó đi."
Bác sĩ đã dặn khi tỉnh lại cô nên ăn uống lấy sức, nên anh đã dặn người hầu trong nhà chuẩn bị sẵn đồ ăn cho cô. Nhìn thấy đồ ăn đem tới, cô định rướn người ngồi dậy thì anh đã đè cô nằm nghỉ: "Tôi sẽ đút em, đừng động đậy."
Lâm Triệt kinh ngạc nhìn anh. Cố Tĩnh Trạch lấy từng khay đồ ăn ra, cầm cái muỗng châm rãi múc miêng cháo nhè nhẹ thổi cho bớt nóng rồi mới đưa đến miệng Lâm Triệt.
Lâm Triệt nhìn một loạt động tác của anh rất đẹp mắt, liền mạch lưu loát mà không khỏi cười cười. Cô vô thức há miệng ăn cháo xong cắn cái muỗng không buông.
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày, nhìn môi cô đã có chút sắc hồng, lại dính phần cháo trắng nên trở nên ướt át kiều mị, yết hầu anh khẽ động, đáy mắt cũng trở nên thâm trầm hơn.
"Ôi... thật xin lỗi." Cô không nhận ra sự khác thường của Cố Tĩnh Trạch, vội nuốt cháo rồi mở miệng nói.
Cố Tĩnh Trạch cau mày nói: "Ăn cái gì cũng phải cẩn thận một chút, không được sao?"
Tuy khẩu khí có vẻ không kiên nhẫn, nhưng anh vẫn đưa tay đến quẹt phần cháo dính trên môi cô, ngón tay vừa chạm vào phần môi mềm mịn thì cảm giác tê dại đã truyền từ đầu ngón tay và lan đi khắp thân thể anh.
Lúc này di động đặt một bên bỗng nhiên reo lên, Cố Tĩnh Trạch đặt chén cháo xuống và nhìn lên màn hình, là Mạc Huệ Linh gọi đến.
Cố Tĩnh Trạch liếc mắt nhìn Lâm Triệt một cái, xong lấy di động bước ra khỏi phòng nghe điện thoại.
Lâm Triệt ngẩn người một chút, nhìn cửa phòng đóng lại mà trong lòng hơi nghĩ ngợi, xem ra không cần đón cũng biết người gọi là ai.
Cố Tĩnh Trạch vừa bắt máy thì đã nghe được thanh âm lo lắng của Mạc Huệ Linh: "Tĩnh Trạch, sao tối qua anh không tới, em gọi điện thoại thì không nghe máy?"
Thật ra tối qua di động của anh reo liên tục, nhưng lúc ấy Lâm Triệt vẫn còn mê man không tỉnh, Cố Tĩnh Trạch không muốn làm phiền cô nghỉ ngơi nên đã nói Tần Hạo cầm di động của anh đem ra ngoài.
Giờ nghe giọng nói giận dỗi của Mạc Huệ Linh, anh chỉ nói đơn giản: "Tối qua có chút chuyện nên không đến được."
"Em mặc kệ anh có chuyện gì! Cố Tĩnh Trạch, ngày khác lỡ hẹn cũng không sao, nhưng hôm qua là sinh nhật của em! Sao anh có thể để mình em chờ anh lâu như vậy!?" Mạc Huệ Linh bắt đầu khóc rống lên.
Cố Tĩnh Trạch vốn biết Mạc Huệ Linh rất thích khóc lóc, giờ nghe cô ta khóc lại không khỏi nhớ đến Lâm Triệt hoàn toàn ngược lại. Lâm Triệt không phải người thích khóc, hôm qua cô đau đến chết đi sống lại, còn cho mình sẽ chết, hàm răng run lấy bấy nhưng lại không hề có một giọt nước mắt nào.
Cố Tĩnh Trạch tiếp tục nói: "Hôm qua thật sự có việc gấp cho nên không thể tới. Thật xin lỗi, Huệ Linh, chuyện cụ thế lần sau gặp mặt sẽ nói."
"Vậy tối nay anh gặp em được không?" Giọng nói Mạc Huệ Linh bất ngờ nhỏ nhẹ.
Cố Tĩnh Trạch suy tư một chút :" Hôm nay sợ cũng không được."