"Cô..." Hàn Thái Anh bị câu nói của Lâm Triệt chọc giận hơn nữa, bà ta liền kéo bả vai cô và đẩy ngã xuống đất: "Cô nhìn lại cô là thứ gì, nhà này nuôi dưỡng cô lớn đến như vậy đã là tâm bồ tát rồi, không để cho cô với bà mẹ điên của cô chết ngoài đường, giờ cô còn dám cãi lại, muốn ăn đòn đúng không?"
Đột nhiên dấu vết ái muội trên cổ Lâm Triệt lần nữa xuất hiện đập vào mắt đối phương.
Hàn Thái Anh giống như phát hiện ra gì, liền kêu lớn lên: "Được lắm, Lâm Triệt! Tôi biết cô sẽ không yên phận sống trong Lâm gia, cô và mẹ của cô chỉ cùng một loại đi câu dẫn đàn ông thôi, nhưng muốn quyến rũ đàn ông thì đi chỗ khác, đừng ở đây làm trò xấu mặt gia đình này! Tần Khanh là người thừa kế của Tần gia, người ti tiện như cô có thể xứng sao, cậu ta sẽ không thèm liếc mắt đến cô dù chỉ một cái nhìn!"
Lâm Triệt không hề có cảm giác đau vì cái tát của bà ta, nhưng lời bà ta vừa nói lại đâm vào lòng cô, tâm cô đau nhói không thể kiềm chế được.
Lâm Triệt nở nụ cười lạnh, hừ một tiếng, tự điều chỉnh trang phục của mình, kéo lên che lại bờ vai, vẻ mặt không quan tâm phủi phủi quần áo: "Nếu dì thấy tôi không xứng, anh ấy sẽ không liếc mắt đến tôi, vậy việc gì mà dì phải khẩn trương?"
Hàn Thái Anh nhướng tai nghe động tĩnh bên ngoài, Tần Khanh và Lâm Lị vẫn nói chuyện ríu rít vui vẻ, bà ta lại có chút sốt ruột sợ bị phát hiện. Hàn Thái Anh liền thấp giọng, tiến đến gần Lâm Triệt, hung hăng nói lời uy hiếp: "Tốt nhất cô đừng giở trò gì!"
Bà ta suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Lát nữa người của Trình gia sẽ đến đây, mang theo nhị thiếu gia nhà họ, đừng nói là người dì này không suy nghĩ cho cô, cô và cậu ta nên gặp mặt nhau làm quen trước đi. Trình gia ở C quốc này là gia đình danh giá, cô được gả đến đó thì có phúc hưởng không hết."
Đôi mắt Lâm Triệt rung động, cô sao lại không biết nhị thiếu gia của Trình gia là người thế nào! "Dì, dì muốn gả tôi cho một tên ngốc?" Lâm Triệt thất thanh kêu lên.
Đây mà nói là suy nghĩ cho cô sao? "Làm sao vậy, cô không thích?" Hàn Thái Anh hững hờ đáp.
"Muốn gả thì dì tự đi mà gả, đừng lấy tôi làm con rối!" Lâm Triệt nhanh chóng đứng dậy kéo cửa phòng.
Hàn Thái Anh vừa thấy, lập tức liều mạng giữ cô lại.
Lâm Triệt giờ khắc này không màng gì nữa, quay đầu đẩy Hàn Thái Anh ra.
"Lâm Triệt, cô dám bỏ đi, tôi sẽ nói ba cô lấy tro cốt mẹ cô ném ra biế!!!" Hàn Thái Anh ngã sóng soài trên mặt đất, thét lên.
Lâm Triệt vẫn bỏ chạy ra ngoài mà không màng đến điều gì. ...
Lúc này Cố Tĩnh Trạch đã bị gọi trở về đại trạch Cố gia. Chuyện anh qua đêm với một cô gái tức thì đã được báo cáo cho ông nội của anh, Cố Tiên Đức.
Cố Tĩnh Trạch vẫn kiên trì, nhìn thấy Cố Tiên Đức liền mở miệng: "ông nội, mẹ con vốn dĩ không hiểu đầu đuôi sự việc, con và cô ta không phải hai bên tự nguyện, chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi."
"Tĩnh Trạch, con vì sao phải cố chấp như vậy, con cứ suy nghĩ một chút đi, chẳng lẽ kết hôn với cô ấy làm con thật sự không chịu nổi sao, con cũng đã phát sinh quan hệ với người ta, chẳng lẽ không có chút cảm giác gì sao?"
"Không có!" Cố Tĩnh Trạch dứt khoát trả lời. "Tĩnh Trạch, ông thật thất vọng về con." Nét mặt già nua lạnh lùng của Cố Tiên Đức nhìn Cố Tĩnh Trạch, khí thế của ông toả ra lấn áp người khác.
Cố Tĩnh Trạch bất mãn nhìn Mô Vặn Tình, nhưng bà lại điềm nhiên như không có chuyện gì.
"Cố gia chúng ta không phải loại người gây ra chuyện mà không chịu trách nhiệm, huống chi cô ấy lại là người có thể giúp con có được một cuộc hôn nhân bình thường, cũng có thể giúp con chữa khỏi bệnh, con nên lý trí hơn một chút, hơn nữa con quả thật đã đụng đến con gái nhà người ta, không lẽ mới đây lại phủi bỏ hết?"
Cố Tiên Đức kiên quyết nói. Cố Tĩnh Trạch nhìn ông nội của mình: "Nhưng con không có quen biết với cô ta! Ông nội, ông ép con kết hôn với một người không quen biết, con sao có thể đồng ý?"
"Vậy giờ ông nói, nếu con cự tuyệt kết hôn thì ông sẽ làm cho cô người yêu nhỏ bé của con.. tên gì nhỉ? À là Mạc Huệ Linh, ông sẽ khiến cô ta phải mất đi sự nghiệp của chính mình, từ đây sống không bằng chết?" Ánh mắt Cố Tiên Đức và Cố Tĩnh Trạch rất giống nhau, thời điểm toát ra khí thế uy hiếp người khác thì đáy mắt trở nên nhàn nhạt, tròng mắt ẩn hiện sự lạnh lùng âm u.
Cố Tĩnh Trạch trả lời: "Ông biết con sẽ không để yên cho ông làm như vậy!"
Cố Tiên Đức đáp: "Ông biết con là đứa cường ngạnh, ông không quản được, ba anh em con đều như vậy, đứa nào cũng giỏi giang lợi hại, một đứa kế nhiệm vị trí tổng thống, một đứa theo con đường nghệ thuật. Chỉ còn có con, trong công việc thì trầm ổn, nhưng tính trời sinh lại ngoan cường. Chỉ là, ông không thế quản được con thôi, nhưng với tiểu nha đầu kia cũng chưa phải hết cách, không tin thì chúng ta cứ thử xem?"
Đôi mắt đen nhánh của Cố Tĩnh Trạch hiện lên sự chán ghét, nhưng lại nặng nề rồi trở nên ảm đạm.
....
Lâm Triệt bỏ chạy ra ngoài chưa được bao nhiêu bước, liền nhìn thấy một đống xe chạy đến. Là người của Lâm gia...!
Lâm Triệt muốn tháo chạy, cô cảm nhận được lần này Lâm gia không nói đùa, họ thật sự rất coi trọng hôn sự này, toàn bộ đám vệ sĩ vây quanh túm lấy cô.
"Con bé này, dì đã đối tốt với con như vậy, mà con lại bỏ chạy, người đâu, bắt trói tam tiểu thư trở về!" Hàn Thái Anh nói với giọng châm biếm.
Lâm Triệt nhìn Hàn Thái Anh, hận không thể tiến đến tát cho bà ta một bạt tai. Nhưng cuối cùng thì cô chỉ có một thân một mình, so với đối phương người đông thế mạnh thì hoàn toàn bất lực.
Lâm Triệt lập tức bị trói đem về Lâm gia.
Các chuyên viên đã có mặt giúp cô trang điểm trải chuốt, Hàn Thái Anh ở một ên nàn Lâm Triệt với ánh mắt thâm độc đắc ý: "Chỉ dựa vào cô, muốn chạy trốn khỏi lòng bàn tay tôi? Chốc lát khi trang điểm xong thì đi gặp nhị thiếu gia của Trình gia!"
Lâm Triệt cắn răng tức giận muốn tránh né, nhưng lại không thể tránh được.
Hàn Thái Anh âm thầm đánh giá gương mặt Lâm Triệt, cô gái nhỏ này khi trang điểm lên đúng là rất xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú diễm lệ đủ để bất kỳ người đàn ông nào cũng phải rung động. Bà ta trong lòng thật lo nghĩ, nhanh nhanh muốn gả cô đến Trình gia, bằng không cứ để cô lượn lờ trước mặt Tần Khanh, vạn nhất một ngày nào đó Tần Khanh động tâm thì địa vị thiếu phu nhân Tần gia của Lâm Lị khó lòng giữ được.
Không lâu sau, bên ngoài người hầu bẩm báo người của Trình gia đã đến.
Hàn Thái Anh liền ra lệnh cởi trói cho Lâm Triệt. Cô lập tức bị kéo ra cửa tiếp đón người của Trình gia, sau đó liền nghe một giọng nói lanh lảnh: "Chúng tôi biết tam tiểu thư này chỉ là đứa con riêng, có phần không xứng với nhị thiếu gia Trình gia, nhưng xem ảnh thì trông cũng không tệ. Chỉ cần sau khi được gả vào Trình gia có thể giúp nối dõi tông đường thì tuyệt đối sẽ không bạc đãi."
Nối dõi tông đường? Sinh con?
Lâm Triệt cười lạnh, cô là công cụ đẻ mướn sao?
Cô liếc mắt nhìn thấy đối phương đứng đó, phỏng chừng là một người đàn ông nhưng lại chỉ cao tầm một mét sáu, tay chân run run, đầu loạng choạng nhìn tứ phía, trông như một đứa trẻ con lôi thôi, miệng còn đang ngậm tay của mình.
Hàn Thái Anh đứng một bên nở nụ cười thâm ý: "Đã thấy chưa, Lâm Triệt, đó chính là chống tương lai của cô, sau này cô được hưởng phúc rồi, đến đó đi!"
Lâm Triệt hoàn toàn nhận ra sự đắc ý trong giọng nói của Hàn Thái Anh.
Lúc này nhị thiếu gia của Trình gia kia bỗng nhiên nổi điên, khóc rống lên chạy loạn, mọi người nháy mắt đuổi theo tạo cảnh hỗn loạn.
Hàn Thái Anh hoảng sợ, nhìn tên ngốc này chạy đông chạy tây, khiến bà ta chán ghét đến mức muốn phỉ nhổ. Trong lòng bà ta đột nhiên cảm thấy thật may mắn, hiện tại là Lâm Triệt phải gả cho tên ngốc này, không phải Lâm Dư con gái bà ta, nếu không chắc bà ta phải tức chết.
Nhưng khi vừa quay người lại thì phát hiện bên cạnh không có ai...
"Lâm Triệt! Lâm Triệt chạy đi đâu? Đuổi theo cho tôi! Bắt được thì đánh chết cho tôi!" Ánh mắt Hàn Thái Anh biến đổi, gương mặt tức giận đỉnh điểm.
Lâm Triệt không biết mình phải chạy đi đâu, cô chỉ biết mình phải chạy hết sức mình, mỗi một giây đều dốc hết sức bỏ chạy.
Bất chợt một chiếc xe thản nhiên dừng lại trước mặt cô! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Triệt nhẹ nhàng cúi xuống nhìn phía sau xe, gương mặt kiêu căng của Cố Tĩnh Trạch đã xuất hiện trước mắt cô.