Lương Mộc Tình rơi đũa lên bàn, chớp đôi mắt to nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như tượng kia.
"Không cần. Anh bận như vậy, anh cứ đi làm đi."
Lương Mộc Tình nuốt đồ ăn, lẩm bẩm.
"Chồng đương nhiên nên đưa vợ đi làm."
Lương Mộc Tình vô tâm ăn cơm, anh đưa cô đi thì không phải cô phải mặc những bộ đồ đó à.
Ngày hôm sau, cô dậy sớm, trang điểm nhẹ, sau đó nhìn bộ quần áo trên giường. Một chiếc váy liền màu lam ưu nhã, do chính cô thiết kế.
Mà một bộ khác là đồng phục chính thức, hơn nữa còn vải áo mưa, màu xám, bên cạnh là một đôi giày thể thao.
Nam Cung Ngạo đúng là tri kỷ, còn đưa cho cả giày cho cô. Ngay lúc cô định với chiếc váy thì điện thoại reo lên, cô vội duỗi tay nghe, giống như cô bé lọ lem bừng tỉnh giấc mộng.
Cô tìm được điện thoại, là Nam Cung Ngạo gọi đến, cô chỉ có thể nghe máy.
"Anh đến rồi à?"
Cô hy vọng anh không tới, hoặc là bị kẹt xe, đứng giữa đường không đi được.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com