Cánh cửa đóng lại trong chớp nhoáng, Bối Thiến từ nhà vệ sinh đi ra, liền nhìn thấy Lam Vũ Điệp khóc lóc như hoa lê đái vũ. Cô ta thật sự đau lòng, ngồi xuống cạnh bà.
"Dì à, người đừng đau lòng, Bối Thiến mãi mãi sẽ ở bên cạnh người."
Cô ta tựa đầu vào vai bà, đáy mắt ẩn hiện ý cười.
Trong mấy năm Bối Thiến ở nước Mễ thường xuyên ở bên Lam Vũ Điệp, bù đắp khoảng thời gian trống vắng Lệ Đình Tuyệt cùng tình thương yêu. Cho nên Lam Vũ Điệp rất thích cô ta, đối với cô ta giống như đối với con gái của mình.
"Bối Thiến, tuy con không còn là công chúa, nhưng Tuyệt chỉ được phép cưới con, đây là lời hứa của ta với con."
Cặp mắt long lanh giống như ngôi sao trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Lam Vũ Điệp chứa chan ấm áp, bà nâng ngón tay mảnh khảnh lên, giúp cô ta vén tóc.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com