webnovel

Chương 98: Tín hiệu thần linh.

Biên tập viên: Waveliterature Vietnam

Bánh bột thực chất là một tô mì, ở đảo quốc người ta chú trọng nước dùng là canh loãng, ở Kawaguchi cũng không ngoại lệ, súp được chế biến từ củ cải trắng, khoai sọ, bí đỏ, vì vậy hương vị của nước lèo để dung một lời nói mà mô tả thì cũng khó mà nói hết được, hơn nữa bánh bột còn đi kèm với một món nước sốt tương tự chế, rất ngon khi ăn cùng nước sốt này, hoặc nấu cùng nước sốt tương cũng rất ngon ...

"Ăn bánh bột nhất định phải có nước sốt, đây là truyền thống của Kawaguchi." Chủ quán cười tủm tỉm chỉ dẫn hai người nước ngoài bên cạnh Thủy Dã Không, "Bánh bột là thức ăn có từ thời kỳ Bình Thành, mà lúc ấy tương là thứ hiếm có, chỉ có quý tộc trong triều đình mới được ban cho sử dụng, những người dưới cấp thì không được phép thưởng thức."

"Tương đương với chức vị như hiện tại mà nói, chỉ có những người trong nghị viện quốc hội mới có thể ăn."

Khi nghe tin tức trên đài phát thanh, ông chủ quán cũng biết được những tin tức trong cuộc sống.

Đối với chủ quán bánh bột khi kể về lịch sử truyền thống nơi đây thì dễ như trở lòng bàn tay, xem ra đây không phải là lần đầu tiên ông kể về món bánh này, đây giống như sự yêu thương dành cho món bánh bột vậy.

Hải Bộ Sa vô tình phát hiện rằng cách phát âm của ông chủ quán khác với Thủy Dã Không, "Không biết" là ai phát âm sai.

Nhưng cô đủ thông minh để không nói ra điều đó, cô chỉ nhấp một ngụm nhỏ nước uống Calpis.

Ngay lúc hai người vừa ăn xong, bên ngoài ngã tư đường bỗng trở nên ồn ào lên.

"Ồ, lễ hội bắt đầu rồi." Ông chủ là người gốc ở Kawaguchi, ông giải thích cho Thủy Dã Không cùng với hai người khách bên cạnh, "Nghi lễ của đền Inari ở đây khác với lễ hội của đền Inari ở những nơi khác, đó là nét đặc sắc của chúng tôi, các thần quan sẽ lên múa một điệu múa mà chỉ có ở Inari, người ta nói đây là cách kiếm tiền của người Inari rất hiệu quả, cuối cùng là sẽ tới chương trình bắn pháo hoa, tuy rằng không giống pháo hoa trong các đại hội, nhưng nó vẫn rất đẹp."

Điệu nhảy múa của người Inari? Thủy Dã Không nghĩ rằng đền Inari dưới chân núi Phú Sĩ quanh co này lại có điệu múa tượng trưng cho vị thần?

Cảm ơn sự tiếp đãi của người chủ quán, hai người tò mò đến gần nơi náo nhiệt. Đền Inari được xây dựng trên sườn núi, xuyên qua trung tâm đền Inari là tượng một con cáo và con báo bảo vệ. Trong thần thoại hình ảnh của thần Inari là một người nửa nam nửa nữ, không có hình ảnh thần linh cố định, vì tên Inari với phát âm tên của con cáo khá giống nhau, cho nên nhiều người đã nhầm thần Inari sang hình tượng của con cáo ở trong nhiều tác phẩm.

Nhóm thần quan cũng phải đi theo, dù sao cũng chưa ai từng thấy thần Inari, lại có trường hợp nói thần Inari giống như con cáo.

Các vị thần quan trên đài cao đeo mặt nạ cáo, cầm trong tay linh mộc, đi trong tư thế kỳ lạ, miệng còn cầu nguyện điều gì đó rất kỳ cục.

"Blab la bla!"

Một lúc sau điệu nhảy kỳ lạ kết thúc, thần quan bên cạnh bắt chước tiếng kêu của con cáo.

Khi nhảy đến đây, đám người bắt đầu hướng về một phía, nơi hướng tới là một cái miếu thờ trong đó có đặt bức tranh vẽ một con ngựa, Thủy Dã phỏng đoán đây là nơi thể nói ra những mong ước của mình mà chủ cửa hàng bánh bột đã nói.

Đền Inari ban đầu là nơi để tích trữ lương thực sau mùa thu hoạch, sau này mới giải tỏa đi để xây dựng một ngôi đền tượng trưng cho tài phú, cho đến nay toàn bộ đảo quốc có số lượng đền thờ Inari là đông nhất, trải rộng các nơi. Xem ra thay vì để có một sức khỏe tốt hơn, hay gia đình bình an hơn, thì mọi người vẫn thích tiền tài hơn.

Hải Bộ cùng Thủy Dã đi theo cùng đám người kiêm chức vu nữ.

"Xin chào, có phải hai người không?" Vu nữ của đền Inari là một vu nữ vẫn còn đang học trung học, với mái tóc dài được búi sau gáy.

Thủy Dã tò mò nhìn thấy vu nữ cầm gì đó trong tay, không giống như các vị thần khác dùng để vẽ ngựa hay vẽ thần, ngôi đền Inari này trông có vẻ kỳ lạ khi sử dụng hình ảnh của một con ngựa, sau khi các tín đồ viết điều ước ra họ sẽ tới bên cạnh con ngựa vẽ lên đó một đường cong xiêu xiêu vẹo vẹo.

Nó là một câu thần chú, nó không phải là vẽ lung tung làm cho con ngựa xấu đi, mà nó là tâm ý của con người khi đang muốn điều gì đó.

Nhìn thấy hai người đang tỏ vẻ nghi hoặc, người vu nữ kiêm chức giải thích: "Đây là nét độc đáo của ngôi đền chúng tôi, thông qua nét độc đáo bằng việc vẽ lên trên bùa, tương đương với việc mỗi người đem ham muốn bên trong bản thân, mỗi người sẽ có một ký hiệu riêng, như vậy khi treo ở trong đền, thần linh không nhầm lẫn lời cầu nguyện của bất cứ ai."

"Giống như giải tín hiệu của radio?" Thủy Dã Không cười nói một câu, tiếp nhận tấm thẻ hình con ngựa trong tay vu nữ.

Thủy Dã Không da dẻ rất tốt, hơn nữa còn lộ ra nét tươi cười, đối với nữ sinh mà nói thì có sức sát thương rất cao, nhưng nhìn Thủy Dã bên cạnh Hải Bộ Sa, vu nữ có chút nhụt chí.

Thật tức giận a, những người xinh đẹp như vậy thì luôn có những người bạn trai với dáng vẻ kiệt xuất à?

Lấy con ngựa gỗ ra, Thủy Dã cùng Hải Bộ học những người xung quanh rồi sau đó viết lên tâm nguyện mình lên bức tranh bằng những ký hiệu đường cong.

Thần Inari chủ yếu phù hộ phát tài, Thủy Dã Không chỉ đơn giản vẽ ra những phù hộ chúc phúc cho bản thân, nhưng hắn không quan tâm tới tám trăm vạn thần linh, dù sao hắn chỉ viết hắn đang muốn gì trong lòng, có thể thuận tay phóng thích ra được mấy hỏa độn chạy trốn bằng đường thủy, tuyên bố rằng có tám trăm vạn bậc thần linh nhân tiền hiển thánh, cũng làm cho không ít người tin tưởng những ước mong sẽ thành sự thật.

Cũng muốn ngăn tám trăm vạn thần linh hiển linh không phải vì tấm lòng, mà đó là vì sự kinh hãi.

Thủy Dã hiểu rõ về sức mạnh của mình, hắn cùng với các lực lượng vũ trang hiện giờ giống như hai mũi giáo, nếu như trong trường hợp vận dụng đúng cách, Thủy Dã tự mình chiến đấu trên đường phố có thể phá hủy một liên đội lực lượng, nếu chạy trốn bằng đường thủy chắc năng lực sẽ lên tới hai ba cấp, tiêu diệt cả một thị trấn nhỏ ven biển cũng có thể, nhưng tiến công thì sẽ có phản công, Thủy Dả ước chừng cơ thể của hắn đừng nói đến đạn đạo, những viên đạn từ súng ngắm đặc thù đều không phòng ngự được.

Hắn có thể làm cho một đội quân bình thường bị thương vong nặng, nhưng người thường cầm vũ khí hạng nặng cũng sẽ chết sau khi Thủy Dã đi lại gần.

Đây chính là ném chuột mà sợ vỡ bình cho nên tạo ra thế cân bằng này.

Đúng vậy, không cần phải sợ. Thủy Dã trong lòng điềm tĩnh gật đầu.

Ngay sau khi Thủy Dã vẽ đường cong lên tranh, một hàng văn tự đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn.

[ đạt được phong ấn thuật: LV1]

Một đoạn xiêu xiêu vẹo vẹo chữ như gà bới này cũng có thể mở khóa ấn thuật sao?

Nhìn thấy phong ấn được giải khóa, tuy rằng đối với việc đạt được phong ấn theo kiểu này thì thật sự là dở khóc dở cười, nhưng Thủy Dã trong lòng không khỏi sung sướng, không nghĩ rằng hy vọng lại đạt được khi tới đền thần này, ở trên sân bóng chạy tới chạy lui thì không có ấn thuật nào được giải khóa, ngược lại ấn thuật lại được mở khóa ở đền lễ hội.

Hơn nữa việc giải khóa được ấn thuật mà nói thì thật là đa dạng.

Như cái tên của nó, phong ấn thuật chính là để chặn một cái gì đó, lệnh cấm này không chỉ là trên thân thể, mà còn linh hồn, chuck lạp, mà phải vận dụng ở thời điểm phù hợp để còn thể sử dụng trong những tình huống khẩn cấp, ví dụ như lượng Chuck lạp còn dư thừa đem phong ấn nó đặt vào trong một thân thể đã bị phong ấn, vào thời điểm phong ấn được mở khóa thì có thể bộc phát ra một lượng Chuck lạp vô cùng mạnh mẽ, cùng với đó là đẩy nhanh năng lượng phong ấn vĩ thú, sau đó đem vĩ thú bị phong ấn nhập vào thân thể của loài người, người bị phong ấn sẽ đạt được lượng lớn Chuck lạp hơn nữa còn thêm một phần sức mạnh, có thể nói nó như một vũ khí chiến lược.

"Thủy Dã Không, Thủy Dã Không...."

Thủy Dã Không đang suy tư về các thông tin của phong ấn thuật, thì Hải Bộ Sa liên tiếp gọi lên nhiều lần.

"Thật xin lỗi, ta vừa mới thất thần." Thủy Dã buông bút cầm lấy tấm thẻ ngựa, "Đi, chúng ta đi treo tấm thẻ ngựa lên đi."

Có rất nhiều người xếp hàng đợi vẽ ngựa, vẽ ngựa trong ngày lễ hội đắt hơn so với ngày bình thường, ước tính rằng ngôi đền kiếm được rất nhiều tiền trong tối nay, sau một lúc xếp hàng, cuối cùng cũng đến lượt Thủy Dã cùng Hải Bộ Sa đem tấm thẻ ngựa gỗ đã vẽ treo lên.

[ phù hộ về sau có thể tự do về tài chính.]

[phù hộ Thủy Dã Không sau này có thể kiếm được nhiều tiền.]

Hai bức tranh ngựa treo cạnh nhau trong tầm mắt của cả hai người, Thủy Dã thở mạnh, nhìn thấy tranh ngựa của Hải Bộ Sa, hắn cảm thấy tim đang đập mạnh tốc độ đập của tim cũng nhanh hơn.

Trên đài cao lại có tiếng cáo kêu lên, thần quan biểu diễn trên đài tuyên bố kết thúc buổi lễ, những con phố bên ngoài vẫn sẽ tiếp tục hoạt động đến nửa đêm.

Cáo, thể chất, thông linh thuật, phong ấn thuật

Thủy Dã nhắm mắt, một ý tưởng mơ hồ được hình thành trong đầu hắn.

"Thủy Dã Không, ngươi xem kaif, là pháo hoa." Tiếng Hải Bộ Sa vang bên tai Thủy Dã Không.

"Bùm bùm!"

Một ngọn pháo hoa từ đền thờ bay lên cao, nở rộ trên bầu trời đêm chùm pháo sáng lạn trông thật đẹp.

Phía nam của đất nước nơi Kawaguchiko-cho tọa lạc có thể nhìn thấy pháo hoa trên bầu trời, và đền Inari, được phù hộ bởi núi Phú Sĩ đang sáng rực rỡ trong đêm.

Tuy nhiên nếu nhìn kĩ lại sau khi khoảnh khắc bắn pháo sáng rực rỡ trên bầu trời xong, thì có một bóng đen xuất hiện lặng lẽ phía sau lưng Thủy Dã Không, sau đó nhanh chóng lẻn vào rừng rậm của núi Phú Sĩ, rồi biến mất.

Thừa dịp buổi đêm vẫn còn chưa quá khuya, Thủy Dã Không cùng Hải Bộ Sa nhanh chóng quay trở lại điền trang, mặc dù giờ này các học sinh đều đã ngủ thiếp đi, nhưng lẻn vào phòng ngủ cũng phải thật ý tứ để không quấy rầy người khác nghỉ ngơi, bởi vì, hắn không thể cùng Hải Bộ ở ngoài vào ban đêm.

Giúp Hải Bộ Sa yên ổn vị trí xong xuôi, nhìn thấy cô về tới phòng ngủ, Thủy Dã mới quay về ký túc xá.

Ở biển cây trong núi Phú Sĩ, một hình bóng hình mờ nhạt dần trở nên rõ ràng đứng lên.

Chương tiếp theo