"Côn, có người từng nói chưa? Từ khi nhìn thấy dung mạo của ông. Thế gian này bất kể là nam hay nữ đều không còn ai xứng với bốn chữ 'Xinh đẹp như hoa '?"
"Côn, trước kia tôi có nói với ông chưa? Tâm tình của tôi mỗi lần nhìn thấy ông ấy? Đều là cảm phục sâu sắc và âm thầm tự ti?"
"Côn. . . ."
Đường Lăng bị roi quất đã không còn tính khí gì nữa, lúc đầu là gào khóc thảm thiết, thề sống thề chết không khuất phục đến biến thành miệng đầy ' nịnh hót ', buồn nôn vô sỉ đến con rùa ' Tiểu Ngoan' đang ghét bỏ nhai thịt mãnh thú cũng lộ ra vẻ khinh bỉ.
Côn vẫn không bị lay chuyển.
Hắn có tâm sự của mình, nghĩ đến thật sự sắp phải lấy thứ đó ra, cho dù là Côn cũng có áp lực.
Thứ đó rất trân quý sao? Không! So với trữ hàng mênh mông như biển của cửa hàng thần bí thì vật này không thu hút lắm.
Chẳng qua, dựa theo thực lực hiện giờ của Đường Lăng, và với quy tắc của cửa hàng, đưa món này cho Đường Lăng là quá mức!
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com