Hàng thị vội vã chạy tới như vậy, quẳng tất cả ra sau lưng, bà đã không thể đợi thêm nữa.
Qua nhiều năm như vậy rồi.
Bà từ đầu đến cuối không thể ôm con gái ruột của mình vào lòng.
Lần này, bà làm sao có thể lỡ mất nữa.
Hàng thị cố gắng ổn định tâm trạng của mình, khẽ vỗ vỗ bả vai Lang Hoa.
Lang Hoa cảm thấy tay Hàng thị rơi xuống người nàng, giống như một cái lông chim khẽ khàng không để cho người ta phát hiện, dường như rất sợ sẽ doạ nàng. Khi còn bé tổ mẫu từng vỗ ru nàng ngủ như vậy, lúc trời mưa lúc sấm đánh nàng cũng từng muốn chui vào trong ngực Hứa thị, nhưng Hứa thị lại kêu nhũ nương ôm nàng đi.
Sau khi trùng sinh, nàng cảm thấy mình đã không cần một người mẫu thân nữa.
Nhưng bây giờ, Hàng thị đến lại khiến cho nàng trở lại tâm tình ngày bé, trông đợi như vậy.
Hàng thị nhìn Lang Hoa.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com