Tuyết lớn rơi suốt một ngày.
Trường Xuân Quan bị tuyết phủ trắng, giống như được xây trong mây, mưa phùn lất phất, tựa như thiên cung vậy.
Đạo đồng từ sớm đã dậy quét dọn bậc thềm đạo quan, dùng chổi quét dọn tuyết đọng, sạch sẽ không dính một hạt bụi.
Quét đến nấc thang cuối cùng, đạo đồng không khỏi bị doạ, có một người đang quỳ dưới bậc thang, giống như đã lạnh cóng.
"Vị thiện nhân này." Đạo đồng tiến lên kêu một tiếng.
Người nọ lại không có chút phản ứng nào, trên đôi mắt nhắm chặt như phủ một tầng băng lạnh.
"Vị thiện nhân này." Đạo đồng đánh bạo khẽ đẩy, người nọ vẫn không nhúc nhích như cũ, đạo đồng lo lắng, dùng thêm lực tay, nhưng người nọ lại ngã thẳng xuống.
"Người đâu." Tiếng hô của đạo đồng phá vỡ sự trầm tĩnh của chùa miếu.
Nước ấm xoa lên mặt, trong phòng lại đặt mấy chậu than, sắc mặt người trên giường mới có màu máu, bà ta từ từ mở mắt.
"Phúc sinh vô lượng thiên tôn, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi."
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com