Lang Hoa ngồi ở trong phòng nghe nữ quyến sôi nổi nói chuyện.
Ngọc Song thay xong quần áo: "Nhìn xem thế nào hả? Lát nữa có thể cưỡi ngựa chứ!"
Ngọc Song thay quần áo, mặc y phục người Hồ nhìn có mấy phần anh khí.
Lang Hoa đứng dậy, cười nhìn một vòng: "Quần áo rất thích hợp, chỉ là không biết cưỡi ngựa thì thế nào."
Mặt Ngọc Song chợt đỏ lên, hai người trêu chọc một hồi, nhìn ra phía ngoài: "Muội nói xem, phồn hoa không phải chỉ là mây khói bay qua trước mắt sao? Vừa rồi Tề Ngọc Hoàn và Trang Vương phi còn đắc ý như vây, bây giờ đều sắp thành tù nhân rồi. Cho nên nói, như thế nào đi nữa, người cũng không thể quá tham vọng, đòi hỏi quá nhiều, sớm muộn sẽ xảy ra chuyện."
Lang Hoa hé miệng cười: "Tỷ đây là tham thiền sao?"
"Ta nói thật," Ngọc Song kéo tay Lang Hoa, "Tương lai ta gả đến Tây Hạ sẽ phải như thế, để cho tâm tính của mình ôn hòa đi, như vậy bất luận xảy ra chuyện gì đều không lo lắng, cũng sẽ không sợ hãi."
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com