Lang Hoa muốn nói chuyện với Bùi Khởi Đường nhưng nàng không còn chút sức lực nào, cơ thể như cứng đờ ra đó.
Bên tai là tiếng mưa rơi lộp độp lên trên chiếc ô giấy, trong đó như trộn lẫn nỗi niềm nghẹn ngào của nàng.
Bầu trời tối đen như có thể đổ sập xuống bất cứ lúc nào.
Lang Hoa nghe mà lòng không cầm được cảm thấy đau đớn.
Nàng và Hứa thị đã trải qua kiếp trước và kiếp này cùng nhau, nàng phải mất mấy chục năm mới nhìn rõ được tình mẫu tử giữa bọn họ. Có thể người ngoài cho rằng nàng là một người lạnh nhạt nhẫn tâm.
Nhưng những vết thương đẫm máu đó vẫn luôn bị nàng giấu kín tận đáy lòng.
Về chuyện của Hứa thị, việc mà nàng có thể làm là trơ mắt nhìn Hứa thị nhận báo ứng, không tha thứ cũng không xử trí.
"Lang Hoa," Bùi Khởi Đường không nhịn được đưa tay ra lau nước mắt trên mặt Lang Hoa, "Lang Hoa..." Hắn nhẹ nhàng gọi nàng, giọng hắn vừa trong trẻo vừa mềm mại.
Hắn áp sát vào vai nàng, để nàng dựa vào ngực mình.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com