Những chiếc xe ngựa kéo gạo vào thành đó dường như kéo dài mãi không dứt.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
Cuối cùng, hàng xe dài kẹt ở cổng thành, cũng không đi vào được nữa.
Trong đám người mơ hồ truyền tới tiếng ngẹn ngào sung sướng, sau đó có người nhỏ giọng kêu lên, "Lương thực, đều là lương thực, chúng ta có lương thực rồi."
Loại thanh âm này lập tức khuếch tán ra ở trong đám người.
"Là lương thực, chúng ta có lương thực rồi."
Đám người vui mừng tột độ, tất cả mọi người đều hoan hô ăn mừng.
Hàn ngự sử hoàn toàn không rõ rốt cuộc những lương thực này từ đâu tới? Là lương thực của ai? Có quan hệ gì với Mẫn Hoài hay không? Hắn quay đầu nhìn về phía Hàn Chương.
Trên mặt Hàn Chương đang tràn đầy vẻ tươi cười.
Hàn ngự sử không nhịn được hỏi, "Hàn tướng quân, cái này…"
Hàn Chương đem hộp gỗ đàn tử trong tay đưa cho thuộc hạ, người thuộc hạ giơ cái hộp lên đi về phía đám người.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com