Ngô Đồng treo ngược trên cây biết là gây hoạ, hướng ra phía Tiêu Ấp làm mặt quỷ, xoay mình từ trên cây nhảy xuống.
Tiêu Ấp lắc lắc đầu, xốc người trên mặt đất lên kẹp ở dưới cánh tay đi về phía trước, Ngô Đồng nhẹ nhàng đi theo, trợn mắt lên nhìn Tiêu Ấp, dường như đang đợi hắn nói chuyện.
Tiêu Ấp không biết làm sao đành dừng bước lại nói: "Cám ơn đã giúp." Sau này không hẹn.
Hắn không muốn lại lần nữa hợp tác với tên tiểu tử này, luôn là thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở sau lưng hắn, nếu không phải là hắn gặp qua nhiều rồi, tùy tiện kêu một tiếng thì có phải là dọa con mồi chạy mất rồi không.
Ngô Đồng le lưỡi một cái, biến mất như một làn khói không thấy tung tích.
Tiêu Ấp cúi đầu xuống nhìn người đang hôn mê bất tỉnh, tại sao lại là cô ta chứ? Đại tiểu thư sẽ xử trí như thế nào đây? Đây rốt cuộc là tại sao chứ?
Tiêu Ấp đi về phía trước, tóc trên đầu cái bóng đen ấy rũ xuống, khuôn mặt tái nhợt lập tức lộ ra dưới ánh mặt trời.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com