webnovel

Chương 51: Di ngôn

Biên tập viên: Nguyetmai

Trên mặt Hồ Trọng Cốt hiện rõ nỗi bi thương.

"Cố lão gia đi thu mua nguyên liệu làm thuốc, ta nhớ bởi vì thu thập được chiết bối mẫu rất tốt nên Cố lão gia rất vui, lão gia và ta dùng cơm ở tửu lầu, ta còn chúc mừng Cố lão gia sắp phát tài rồi, năm đó thời tiết vô cùng thất thường, ta đoán bán chiết bối mẫu sẽ kiếm được một món hời lớn."

"Nhưng Cố lão gia lại nói, triều đình đã mở Cục Huệ Dân Dược, lô thuốc này của ông ta sẽ được quyên góp vào đó, cũng không để kiếm tiền, ruộng đất và thu nhập từ nguyên liệu làm thuốc trong nhà cũng đủ dùng rồi, chỉ cần gia đình ông bình an là được." Hồ Trọng Cốt nói đến đây liền nhớ đến Cố Thế Hoành, không kiềm chế được nỗi bi thương, "Cố lão gia còn khuyên ta đến Quảng Huệ Ti, tương lai sẽ có cơ hội vào Thái Y viện làm việc."

Tiêu Ấp nhìn chằm chằm Hồ Trọng Cốt, dường như chỉ cần Hồ Trọng Cốt nói ra một chút manh mối, hắn sẽ nhào lên xé xác Hồ Trọng Cốt ra vậy, "Sau đó thì sao? Có phải ngươi đã lừa lão gia vào trong núi thu thập dược liệu?"

Hồ Trọng Cốt lập tức ngẩng đầu, "Ta để Cố lão gia vào núi thu thập dược liệu là vì ta vừa trị bệnh cho cư dân trong núi nên biết được trong tay họ có chiết bối mẫu tốt," Nói tới đây, ông lại trở nên ủ rũ, "Nếu ta biết Cố lão gia sẽ gặp phải đạo tặc, ta nhất định sẽ không để ông ấy đi… Ta… ta làm sao biết được… sẽ khiến lão gia đi vào chỗ chết chứ…"

"Nói láo." Tiêu Ất nói, "Sau khi thương đội nhà chúng ta bị cướp, khi ta và tứ lão gia đi tìm đại lão gia đã tìm thấy mấy cư dân trong núi, họ nói hai ngày trước khi lão gia vào núi tìm dược liệu, chỗ chiết bối mẫu ấy đã bị người khác lấy mất rồi, còn nói là dược thương được một lang trung họ Hồ tiến cử."

Tiêu Ất chỉ, "Đó chính là ngươi... Trước kia khi ta đi theo đại lão gia đã nghe lão gia từng nói về một vị Hồ lang trung, y thuật cao minh, bởi vì ta chưa từng gặp ngươi, nên khi tiểu thư mời ngươi đến trị bệnh cho lão thái thái ta cũng không hề nghi ngờ, nếu ngươi không chột dạ thì tại sao lại đến nghe ngóng chuyện của đại lão gia, còn hỏi ta có tìm thấy thi thể của đại lão gia ở Hồ Châu hay không? Ngươi nói đi, có phải do ngươi nhìn thấy chiết bối mẫu nên nảy lòng tham, liên thủ với đạo đạo tặc trong vùng để nuốt gọn hàng của nhà ta? Nhất định là do ngươi sợ đại lão gia nghi ngờ nên mới giết người diệt khẩu."

Tiêu Ất không đợi Hồ Trọng Cốt nói tiếp liền quay đầu nhìn Cố Thế Ninh, "Tứ lão gia, ngài nói xem, năm đó khi chúng ta tìm thấy đại lão gia ở Hồ Châu, đại lão gia đã nói gì?"

Tiêu Ất vừa nói xong.

Cố lão thái thái vốn đang nằm trên giường La Hán cũng mở to mắt, kinh ngạc nhìn Cố Thế Ninh, "Lão tứ, chuyện này là sao? Con đã tìm thấy Thế Hoành ở Hồ Châu sao? Chuyện đó có thật không?"

Lang Hoa cũng vô cùng kinh ngạc, chẳng phải tứ thúc đã nói chuyến đi Hồ Châu không thu hoạch được gì sao? Tại sao Tiêu Ất lại nói đã tìm thấy phụ thân?

Tiêu Ất hoàn hồn lại, biết bản thân mình đã nói sai, tức thì sắc mặt trở nên khó coi.

Cố Thế Ninh cúi đầu trầm mặc.

"Tứ thúc." Lang Hoa nhìn Cố Thế Ninh, "Phụ thân con mất đã nhiều năm nay, nếu trong chuyện này còn có nội tình gì thì bây giờ cũng nên nói cho rõ ràng rồi."

Cố Thế Ninh nhìn thấy ánh mắt quật cường, kiên định trong đôi mắt Lang Hoa, vẻ mặt không gì có thể lay chuyển được.

Trong lòng ông càng trở nên áy náy hơn.

Nếu như năm xưa ông có lòng tin lớn hơn, quyết đoán hơn như Lang Hoa bây giờ thì có lẽ đại ca đã không chết. Bao năm nay, đêm đêm ông đều sống trong sự tự trách móc trước mọi người.

Ông không dám nói với lão thái thái trưởng tộc, run rẩy sợ hãi, sau đó liền quỳ xuống đất.

Thấy vậy, ngay cả lão thái thái cũng lắp bắp, "Lão tứ… Chuyện này… Rốt cục là sao vậy chứ? Con thật sự đã gặp Thế Hoành rồi sao? Thế Hoành đã nói gì? Tại sao con lại giấu ta bao năm nay?"

Nói đi, đã đến lúc nói ra mọi chuyện rồi.

Tuy Lang Hoa mới chỉ tám tuổi, vẫn chưa trưởng thành, tuy trong lòng ông, vết thương đó vẫn còn nhỏ máu, tuy đôi khi ông vẫn còn nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy cảnh ở trong núi, ở trong nhà, bên bờ hồ, ở nhiều nơi khác nhau, ông nắm lấy tay đại ca dồn hết sức chạy, ông muốn cứu đại ca ra, nhưng chỉ trong chớp mắt, đằng sau lưng lại không một bóng người, hết lần này đến lần khác ông để lạc mất đại ca, lạc mất ở một nơi chính ông cũng không biết.

Thế nhưng, đến cuối cùng ông vẫn phải nói chuyện này ra.

Cố Thế Ninh bỗng lấy hai tay che lấy mặt.

Ông vẫn không thực hiện được lời hứa cuối cùng với đại ca.

"Ta đã gặp đại ca, khi ta đưa Tiêu Ất và Trường Dũng tìm kiếm suốt đường đi, nghe ngóng được tin tức xung quanh có đạo tặc, ta nghĩ nếu đại ca chạy thoát được cũng sẽ men theo đường núi đi ra khỏi núi, chúng ta liền tìm kiếm suốt đường đi, cuối cùng tìm thấy đại ca ở một gia đình nông dân." Cố Thế Ninh lặng lẽ rơi lệ, "Khi đó đại ca chỉ còn thoi thóp, chúng ta muốn đưa đại ca đi nhưng đại ca không chịu, huynh ấy nói lũ đạo tặc đang truy sát huynh ấy, nếu chúng ta đưa huynh ấy đi sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa… vết thương của huynh ấy… quá nặng, chắc chắn là không qua khỏi được."

Cố tứ thái thái lặng lẽ đi đến bên Cố Thế Ninh, khẽ cúi người xuống rồi lấy khăn tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt Cố Thế Ninh, sau đó nắm chặt lấy tay Cố Thế Ninh.

Cố Thế Ninh nói: "Khi đó… đại ca… không nói được nhiều, huynh ấy căn dặn ta, sau này không được buôn bán nữa, bán hết tất cả dược liệu trong nhà, cắt đứt con đường làm ăn này."

"Ta rất lấy làm lạ, tại sao đại ca phải làm vậy?"

"Đại ca nói, e rằng đám người đó đã chuẩn bị kỹ từ trước nên đã nhắm vào huynh ấy từ đầu, nay nhân cơ hội thấy đại ca trong núi nên ra tay hạ độc thủ."

Cố Thế Ninh nghĩ lại bộ dạng của đại ca khi ấy, trong đôi mắt ông là nỗi âu lo sâu sắc, ông thuật lại nguyên vẹn lời đại ca nói khi đó.

"Sau khi ta chết, sẽ không có người lo liệu cho gia tộc, mẫu thân tuổi tác đã cao sức khỏe lại không tốt, tẩu tẩu đệ là phụ nữ, không thể xuất đầu lộ diện, Thế Hưng tuy thật thà chất phác nhưng không có chính kiến lại nhát gan, ta chỉ mong bọn họ có thể dựa vào gia sản tổ tông để lại sống bình an ở Trấn Giang. Sau này Lang Hoa tìm một người khá giả trong vùng lấy làm chồng, đừng trèo cao vào gia đình thư hương môn đệ, đạt quan hiển quý, chỉ cần ngày ngày sống vui vẻ là đủ, mẫu thân nhất định sẽ chuẩn bị cho Lang Hoa một món của hồi môn thật hậu hĩnh để Lang Hoa cả đời không cần âu lo. Tổ phụ nói đúng, trên triều đình tưởng như không có động tĩnh gì, nhưng kỳ thực sóng ngầm đang nổi, không biết khi nào tai họa sẽ giáng xuống."

Dường như mọi người đang được nghe lại di ngôn của Cố Thế Hoành trước lúc lâm chung.

Tất cả mọi người đều nghẹn ngào.

Cố lão thái thái bám chặt lấy tấm chăn gấm đang đắp trên người.

"Nhất định phải ghi nhớ lời ta nói, không được làm ăn buôn bán nữa, cũng đừng điều tra nguyên nhân cái chết của ta, đừng quan tâm đến mọi chuyện ở bên ngoài, cũng đừng nói chuyện này cho mọi người trong nhà biết, mọi chuyện đến đây chấm dứt là được rồi."

Nghe xong những lời Cố Thế Ninh thuật lại, Lang Hoa mới nhận ra trên mặt mình nước mắt đã giàn giụa.

Đó là những gì phụ thân mong đợi ở nàng.

Phụ thân muốn nàng được gả cho một gia đình khá giả trong vùng, sống bình an qua ngày.

Cố Thế Ninh nói: "Ta muốn thuê một cỗ xe ngựa tìm một vị lang trung đưa đại ca đi, vậy nên dẫn theo Tiêu Ất và Trường Dũng chia nhau đi tìm, kết quả… đến khi chúng ta quay lại… gia đình nông dân đó đã bị thiêu rụi… đại ca cũng vùi thân trong biển lửa đó."

"Nếu sớm biết trước, ta không nên đi khỏi đó… ta phải ở lại… trông coi đại ca…"

"Đều do ta… đều do ta… không tốt…"

Nghe xong, Cố đại thái thái đứng cũng không vững nữa, đám người hầu phải dìu bà ngồi lên ghế.

Lang Hoa ngẩng đầu nhìn tổ mẫu đang đau lòng và Cố Thế Ninh đang buồn bã, "Tuy tứ thúc không nói với mọi người những lời này, nhưng… người sát hại phụ thân vẫn đang ở trong bóng tối hãm hại chúng ra, nếu lần này để chúng đắc ý, thì có lẽ tất cả chúng ta đều phải chết ở đây."

Cố Thế Ninh nghi hoặc, "Lang Hoa, cháu có gì gì?"

Chương tiếp theo