Nhạc Thính Phong cười nói: "Buổi tối anh không về ăn cơm, em với mẹ cứ ăn trước đi."
Lời còn chưa dứt, Nhạc Thính Phong vội vã rời đi. Diệp Kiến Công dám ra tay với Diệp Thiều Quang thì chắc chắn ông ta đã bị ép đến cùng đường rồi, nếu không sẽ không ra tay với cháu mình. Hành động này của đối phương cũng khiến Nhạc Thính Phong nhận ra, bọn họ đã cách sự thật chỉ còn một khoảng ngắn nữa thôi, nếu không bọn chúng cũng không dùng phương pháp cực đoan đến vậy.
Thời điểm Nhạc Thính Phong đi tới đồn cảnh sát đã là tối muộn, nhìn thấy Diệp Thiều Quang còn trêu đùa nói: "Nhìn thấy anh ở đây, trong lòng tôi có cảm giác... rất vui."
Tâm tình Diệp Thiều Quang cũng không tệ, gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy vui lắm, nhưng mà cậu tới muộn quá."
Nhạc Thính Phong sờ cằm, nói: "Ngược lại, tôi còn thấy mình tới hơi sớm, tôi thấy chờ anh bị giam ba bốn hôm rồi mới tới, lúc đó xem tâm tình anh còn tốt được như thế này không?"
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com