Nghe cô ta nói thế, Hạ Lan phu nhân càng nổi giận, bà ta hất cánh tay bị bó bột, đánh đổ luôn bát canh gà trong tay Lý Tĩnh Di, chửi ầm lên: "Con tiện nhân, tiện nhân... đồ tiện nhân... Mày cút đi cho tao. Có tao ở đây, chỉ cần tao còn sống, mày vĩnh viễn đừng mơ tới việc có thể bước được vào nhà Hạ Lan."
Canh hắt lên tay Lý Tĩnh Di, cánh tay trắng nõn bỗng bị đỏ lên một mảng, canh gà đó được giữ ấm rất tốt, vẫn còn nóng bỏng tay.
Lý Tĩnh Di bị bỏng nên hơi run lên nhưng vẫn không nhúc nhích, bị đau nên giọng cô ta hơi run, nói: "Chị... Chuyện này, chắc sẽ khiến chị thất vọng, vì, em... đã vào ở trong nhà Hạ Lan rồi. Không tin chị có thể đi hỏi Minh Đức. Minh Đức còn nói ngày mai anh ấy sẽ làm thủ tục chuyển trường cho đứa nhỏ, để nó có thể học cùng một trường giống Phương Niên, sau này nó sẽ tài giỏi được như anh nó. Như vậy thật tốt!"
Hạ Lan phu nhân nghe xong không thể thở nổi nữa, bà ta trừng mắt, suýt chút nữa thì tức chết.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com