Nhạc phu nhân liếc Hạ Lan phu nhân một cái, bà ta đang hôn mê dưới mặt đất, rồi cầm lấy một cốc nước chanh đá trên một cái bàn ăn khác, đổ thẳng lên mặt bà ta.
Sự lạnh lẽo của cốc nước đá kích thích Hạ Lan phu nhân tỉnh lại, bà ta ho khan vài tiếng rồi ôm lấy trán kêu gào: "Tô Ngưng Mi, con khốn này, mày dám đánh tao... Đúng là làm ơn mắc oán. Đồ đanh đá, thảo nào chồng mày không cần mày, đáng đời. Chồng ơi, chồng... anh mau gọi Phương Niên tới, nó là luật sư, làm cho nó lấy chứng cứ tố cáo bọn họ, em phải tố cáo bọn họ..."
Nhạc phu nhân dùng chân dẫm lên tay của Hạ Lan phu nhân rồi day đi day lại, thản nhiên nói: "Trương Thanh Nhã, bà vĩnh viễn vẫn chỉ là một con chó thôi, không bao giờ thay đổi được bản chất đê tiện của mình đâu. Năm lần bảy lượt tính kế tôi vui lắm sao? Muốn tôi dẫm đạp bà ở dưới chân mới thỏa mãn sao? Nếu bà đã không muốn làm Hạ Lan phu nhân thì tôi đành giúp bà vậy."
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com